Edit: Cửu Trùng Cát
Bởi vì Cố Ninh mang thai, hôn kỳ không thể không đẩy nhanh hơn, định vào tháng , bằng không khi thai lớn, hôn lễ bận trước bận sau, Hà Cảnh và Thẩm Lan lo lắng thể lực của Cố Ninh ăn không tiêu.
Kết hôn đều là như vậy, chỉ cần mặc quần áo đẹp lên người là được, mấu chốt là chụp ảnh cưới, nếu như để lộ bụng thì sẽ rất khó coi.
Ngược lại Cố Ninh không quan trọng chuyện này, cô nói đợi sau khi sinh con rồi chụp ảnh cưới cũng được. Nhưng Thẩm Lan không đồng ý, kết hôn mà không có ảnh cưới thì làm sao mà được, không phải hồ nháo sao?
Còn Hà Cảnh thì lại là một bộ dáng thê nô, có vợ vạn sự đủ, tự nhiên là cái gì cũng đều theo Cố Ninh, Cố Ninh nói thế nào thì là thế đó.
Nguyên văn của anh là:
– “Chỉ cần Ninh Ninh vui vẻ, con sao cũng không quan trọng, những thứ khác cũng không quan trọng.”
Hà Cảnh đem nhân vật thê nô này, thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn, mọi người thấy như vậy, chỉ biết âm thầm lắc đầu, Trịnh Lục quả thực không còn gì để nói, gã cảm thấy nếu như bộ dáng vẫy vẫy đuôi của Hà Cảnh khi anh ở trước mặt Cố Ninh mà để cho bọn đàn em nhìn thấy. Uy tín của Cảnh ca xây dựng bao lâu nay thực sự sẽ sụp đổ tan tành.
Thật là… tương phản không cần quá lớn như vậy chứ?
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, là ngày hoàng đạo mà Thẩm Lan đã chọn lựa, hai người sẽ đi đăng ký kết hôn, làm cái việc quan trọng nhất của đời người, từ đó về sau thì bọn họ sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, sướng khổ cùng chia.
Sản nghiệp của Cố Ninh và Hà Cảnh đều không thấp, Thẩm Lan suy xét, có cần trước khi hai người kết hôn làm một bản cam kết chứng thực tài sản hay không, dù sao bà cũng là người từng trải, tuy rằng bà rất tin tưởng Hà Cảnh, nhưng cuộc sống mà… chưa đi đến bước cuối cùng, ai biết cuối cùng sẽ ra sao? Mỗi một cặp vợ chồng sẽ ly hôn, khi kết hôn đều không hề nghĩ rồi sẽ có một ngày phải tách ra như vậy…
Nhưng khiến Thẩm Lan vô cùng ngoài ý muốn là, Hà Cảnh lại chủ động đem bất động sản và cổ phiếu của anh đều chuyển sang cho Cố Ninh, còn vui tươi hớn hở nói:
– “Ninh Ninh, em không thể không cần anh nha, nếu em không cần anh nữa, vậy anh chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.”
Thẩm Lan thập phần giật mình, bà không ngờ rằng Hà Cảnh lại có quyết tâm lớn như thế, đồng thời cũng có chút cảm động, loại trình độ này, trên đời có mấy người có thể làm được a? Đem tất cả những gì mình tốn công gầy dựng hiến dâng hết cho đối phương, không giữ lại một đường lui nào cho bản thân, bà đưa tay gạt dòng lệ trên khóe mắt, hấp tấp nói:
– “Con yên tâm, không có ngày đó đâu, mẹ vĩnh viễn cũng đứng về phía con, về sau các con nhất định sẽ hảo hảo chung sống, nếu Ninh Ninh khi dễ con, thì con phải đến nói cho mẹ biết nhé! Mẹ sẽ mắng con bé!”
Thẩm Lan từng lo lắng, vì cuộc hôn nhân thất bại của mình, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của Cố Ninh, bà lo lắng bởi vì hôn nhân của bà thất bại, sẽ khiến Cố Ninh kháng cự đối với việc hôn nhân. Hiện tại rốt cuộc bà cũng có thể yên tâm, có một người kiên định như vậy, lại toàn tâm toàn ý đối đãi với Cố Ninh, đó chính là phúc khí của Cố Ninh. Không có ai có thể thích hợp với con gái của bà hơn Hà Cảnh.
Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, nhíu nhíu mày, không vừa ý nói:
– “Ai kêu anh làm như vậy hả?”
Không phải ở trước mặt mẹ em tuyên bố từ bỏ tất cả để lấy hảo cảm à? Vốn dĩ mẹ em xem anh như con trai ruột đó!
Khóe môi Hà Cảnh mang theo ý cười nhàn nhạt:
– “Giao cho em anh rất yên tâm.”
Thẩm Lan nhìn về phía hai người, nói:
– “Đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ đến nhà ông bà ngoại Cố Ninh ăn cơm, thân thích đều đang ở đó, chờ ba người chúng ta thôi đấy.”
Hôn lễ của hai người chính thức được định vào ngày tháng , cũng chính là năm ngày sau, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị trước, Hà Cảnh không cha không mẹ, cho nên mấy chuyện này đều giao cho thân thích bên nhà mẹ đẻ Cố Ninh giải quyết.
Hôn lễ không phải là một chuyện đơn giản.