Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
– “Bà cùng Cố Xuân Sinh không đồng ý ký giấy thỏa thuận li hôn thì coi như xong, vừa vặn chúng tôi cũng thay đổi chủ ý.”
Người ở đầu dây bên kia không phải Thẩm Lan, mà là giọng của một người còn rất trẻ.
Dương Mộng Đình giật mình, một giây sau lập tức tỉnh ngộ:
– “Mày là Cố Ninh.”
Cố Ninh ở trong lòng cười lạnh, phản ứng của người đàn bà này quả thật rất nhanh. Giọng cô lạnh như băng, ân cần thăm hỏi:
– “Bà khỏe chứ?”
Dương Mộng Đình vì ngày hôm nay, đã chuẩn bị rất nhiều năm, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người không được bà ta để vào trong mắt – Thẩm Lan sẽ phát uy kềm chế bọn họ như vậy.
Tất cả chuẩn bị cùng thiết kế của bà ta, bởi vì đoạn ghi âm kia, ngược lại biến thành chứng cứ phản chiến trong tay Thẩm Lan. Dương Mộng Đình trong lòng lộp bộp một chút, nghe đối phương nói như vậy, bà ta có một loại dự cảm không tốt, bà ta không tin đối phương sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Dựa theo những gì Cố Xuân Sinh kể, chuyện Cố Ninh gây ra trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Diễm Hồng tối hôm qua, đúng là rất kỳ quái. Thẩm Lan yếu đuối lâu như vậy, đột nhiên lại trở nên cứng rắn kiên cường, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có người ở phía sau lửa cháy đổ thêm dầu. Ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, bà ta đoán chắc, chỉ có Cố Ninh chứ không phải ai khác. Tiểu quỷ này, so với Thẩm Lan thì khó đối phó hơn.
– “Mày muốn làm gì? Mặc kệ mày muốn làm gì, tao cũng không để cho mày được như ý đâu! Thức thời thì cầm tiền rồi biến đi cho tao, đừng đặt điều kiện, bằng không tao sẽ khiến cho hai mẹ con mày một phân tiền cũng không lấy được!”
Dương Mộng Đình điên cuồng quát tháo. Bà ta ngẫm lại, cho dù đối phương có thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, bất quá có thể thông minh hơn so với mẹ nó mà thôi, chẳng lẽ có thể làm ra cái gì nghiêm trọng sao?
Giọng Cố Ninh nhàn nhạt:
– “Chúng tôi đã bàn bạc với luật sư rồi, cho dù có náo loạn đến tòa án, Cố Xuân Sinh cũng phạm sai lầm trước. Chẳng những phải ngồi tù mà việc phân chia tài sản, ông ta cũng không thể chiếm ưu thế, ít nhất mẹ tôi sẽ có thể lấy được một nửa. Nếu như vậy, chúng tôi quyết định đi theo đúng trình tự của pháp luật, tờ giấy thỏa thuận li hôn kia cũng trở thành phế thải.”
Ngực Dương Mộng Đình hơi hơi phập phòng:
– “Mày không biết xấu hổ! Tiền của Xuân Sinh, hai mẹ con tiện nhân bọn mày đừng nghĩ lấy được một đồng!”
Cố Xuân Sinh nhìn Dương Mộng Đình rít gào trong điện thoại, ông ta không yên tâm, vội vàng hỏi:
– “Cô ta nói cái gì? Em đừng cứng rắn quá, vừa nãy không phải luật sư đã nói rồi sao? Chuyện này náo loạn đến tòa án, anh phải ngồi tù đó!”
Ông ta sợ rằng Dương Mộng Đình lại giở tính tình đại tiểu thư ra khiến cho sự tình càng thêm nghiêm trọng. Dương Mộng Đình nghe xong lời Cố Xuân Sinh nói, lúc này mới lấy lại tinh thần. Vừa rồi bà ta làm sao vậy? Nếu Thẩm Lan thật sự đi đến tòa án khởi tố, thua thiệt không phải là bọn họ sao, cứng rắn quá cũng không tốt, có khi lại phạm phải sai lầm. Vừa rồi nghe giọng nói đầu dây bên kia rất trầm ổn, chắc chắn đối phương rất tự tin, mới có thể khống chế cảm xúc tốt như vậy.
Chưa từng có ai dám uy hiếp bà ta, cho dù bà ta đã cùng chung sống như vợ chồng với Cố Xuân Sinh mười mấy năm, Cố Xuân Sinh cũng chưa từng dám to tiếng với bà ta một lần, mọi việc lớn nhỏ đều thuận theo ý bà ta.
– “Nó… bọn họ nói muốn đi đến tòa án khởi tố anh.” Dừng một chút, Dương Mộng Đình còn nói: “Xuân Sinh, anh yên tâm, em không để cho anh ngồi tù đâu.”
– “Em không để cho anh ngồi tù sao? Đây không phải là em nói được làm không được ư? Anh van em đó, cô ta muốn cái gì em cứ cho cô ta đi! Không nên cùng cô ta tính toán nữa! Người đàn bà kia đang nổi điên, trên tay lại có băng ghi âm cùng video, rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu rồi, không nên cùng cô ta cứng đối cứng nữa.”
Ông ta phấn đấu nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được thân phận cùng địa vị như hôm nay, không thể cứ như vậy bị hủy hoại được, ông ta không thể thừa nhận sẽ có một ngày ông ta bị bỏ tù, biến thành tù nhân, để cho người ngoài nghị luận sau lưng.
Dương Mộng Đình nhìn Cố Xuân Sinh liếc mắt một cái, mấy chuyện đó bà ta làm sao không biết, nhưng lúc này từ trong miệng Cố Xuân Sinh nói ra, bà ta lại cảm thấy có chút cổ quái. Dương Mộng Đình cố nén tính tình, hỏi đầu dây bên kia:
– “Điều kiện của các người là gì?”
– “Cố Xuân Sinh tay không ra khỏi nhà.” Cố Ninh từng câu từng từ nói.
– “Các người nghĩ cũng đừng nghĩ, không cần quá phận!” Dương Mộng Đình không nghĩ tới đối phương lại dám ra công phu sư tử ngoạm như vậy.
– “Xem ra bà vẫn chưa rõ tình huống, bây giờ là bà cầu xin tôi, thái độ này của bà không phải thái độ đi cầu người khác.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói: “Tính ra, tôi còn phải cảm tạ bà, vài năm nay công ty Cố Xuân Sinh có thể phát triển tốt như vậy, Dương phó thị trưởng vì ông ta mở cửa sau không thể không có công lao, bằng không chúng tôi cũng không lấy được nhiều tiền như vậy.”
– “Mày ít nói xấu người khác đi! Mày có chứng cớ gì.”
– “Nếu tôi có thể lấy được chứng cứ Cố Xuân Sinh ngoại tình, bà đoán tôi có thể lấy được chứng cứ Dương Phó thị trưởng vì Cố Xuân Sinh thương lượng đi cửa sau hay không? Vì ngày này, bà đã chuẩn bị lâu bao nhiêu, thì tôi cũng chuẩn bị lâu bấy nhiêu.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói: “Đã sắp đến nhiệm kỳ mới, chắc bà cũng không muốn nhìn thấy Phó thị trưởng bởi vì tác phong cá nhân có vấn đề, chẳng những tiền đồ toàn bộ đều bị hủy, còn phải chịu sự thẩm vấn của cơ quan điều tra, cuối cùng bị phán bỏ tù chứ?”
Dương Mộng Đình đem móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong lòng có chút hốt hoảng, quát:
– “Mày… mày có chứng cớ gì?”
– “Dương Bằng, tôi nói ra cái tên này cho bà biết, hẳn là trong lòng bà đã hiểu rõ, cuối năm trước tại công trình ở thành Tây, Dương phó thị trưởng và anh họ Dương Bằng của bà, còn có Cố Xuân Sinh, ba người bọn họ đã làm cái gì…”
Lúc Dương Mộng Đình nghe được hai chữ “Dương Bằng”, bà ta lập tức bước lui nửa bước, chờ đến khi bà ta nghe xong lời Cố Ninh nói, tim bà ta không thể khống chế đập loạn xạ trong ngực.
Năm trước xây dựng quốc lộ, vừa vặn phải đi ngang qua thành Tây, cha của Dương Mộng Đình đã đem tin tức này tiết lộ cho Cố Xuân Sinh biết trước, mảnh đất ở thành Tây, vốn đã tiếp cận với ngoại ô, không đáng giá bao nhiêu tiền.
Cố Xuân Sinh cùng Dương Bằng, hai người lại cấu kết với nhau, đem giá tiền hạ xuống đến mức thấp nhất để thu mua, rất nhiều người không đồng ý bán đất. Sau này, một vị chủ hộ có thái độ phản đối việc thu mua mạnh nhất, nửa đêm uống rượu, “Không cẩn thận” ngã từ trên nóc nhà xuống. Tiếp theo, những người còn chưa chịu bán đất, ngẫu nhiên lại gặp phải dân anh chị, sau khi bị “Nhắc nhở”, cũng lập tức thu liễm lại, việc thu mua trở nên thuận lợi hơn hẳn.
Nửa năm sau, thời điểm chính phủ thu mua lại, giá tiền được nâng cao lên gấp mười lần. Cha con Dương Mộng Đình nắm giữ phần, Cố Xuân Sinh cùng Dương Bằng mỗi một người đều nắm trong tay phần lợi nhuận. Dương Mộng Đình vẫn cho rằng chuyện này đã làm rất cẩn thận, cũng đã qua lâu như vậy, hai mẹ con Cố Ninh làm sao mà biết?
Thấy đối phương nửa ngày không nói chuyện, Cố Ninh còn nói:
– “Chính bà tự suy nghĩ đi, bà muốn tiền, hay là muốn Cố Xuân Sinh cùng Phó thị trưởng đều trở thành tù nhân, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, bà bức tôi như vậy, tôi cũng không cần lại để đường lui. Cho dù tôi không có năng lực chống lại Phó thị trưởng, nhưng có rất nhiều người đang muốn ông ta vấp ngã để thay vào vị trí đó, chỉ cần đạt được mục đích, tôi không để ý đến thủ đoạn, liều mạng tôi cũng muốn sở hữu, tôi sẽ biến những gì hôm nay tôi nói thành hiện thực, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường. Nếu bà muốn tốt đẹp, ngày mai lúc giờ gặp lại ở văn phòng luật sư, bằng không bà cứ chờ đọc tin tức về cha bà ở trên mặt báo đi.”
Nói xong, Cố Ninh không đợi đối phương trả lời, liền cúp điện thoại. Dương Mộng Đình ngã ngồi trên ghế, trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Cố Xuân Sinh vội vàng tiến lên phía trước hỏi:
– “Sao em lại cúp điện thoại, Thẩm Lan nói cái gì vậy? Cô ta đưa ra yêu cầu gì, nếu không chúng ta ký giấy thỏa thuận li hôn đi.”
– “Vô dụng, không ký nữa.” Dương Mộng Đình nhìn phía trước, tầm mắt không biết đang dừng ở chỗ nào.
– “Sao lại không ký? Chẳng lẽ em muốn anh đi tù sao?” Cố Xuân Sinh nhịn không được hỏi tiếp.
Dương Mộng Đình lắc lắc đầu:
– “Bọn họ đổi ý, hiện tại bọn họ muốn anh tay không rời khỏi nhà.”
– “Cái gì?” Giọng Cố Xuân Sinh đột nhiên cất cao: “Không thể được!”
Dương Mộng Đình giương mắt, nhìn vẻ mặt tức giận của ông ta, đáp:
– “Chỉ sợ lần này không được cũng phải được.”
Cố Ninh cầm điện thoại đưa cho Ninh Thanh Dương:
– “Chuyện kế tiếp, phải nhờ Ninh luật sư rồi, giờ ngày mai, hẳn là bọn họ sẽ đến văn phòng luật của ngài.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói: “Chúng tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn thu phí của ngài, trả thù lao % trên tổng số tài sản chúng tôi nhận được.”
Chuyện được giải quyết thuận lợi ngoài dự tính, Ninh Thanh Dương cười cười nói:
– “Cứ như vậy, tôi giống như không cần làm gì mà cũng có thể cầm tiền lương.”
Cố Ninh nghiêm mặt nói:
– “Nếu như không có ngài, chỉ sợ bọn họ không chịu đi vào khuôn khổ, còn phải nhờ ngài chú ý giúp, chung quy cháu cái gì cũng không biết.”
Ninh Thanh Dương giao tế rất rộng, quan hệ với không ít người, trong lòng Cố Ninh rõ ràng, nếu như không có Ninh Thanh Dương trấn giữ ở đây, sự tình sẽ không thuận lợi như vậy. Ninh Thanh Dương thu liễm nụ cười trên mặt, ông nói:
– “Cháu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, sẽ không để cho bọn họ di dời tài sản.” Dừng một lúc, Ninh Thanh Dương quan sát nét mặt Cố Ninh, còn nói thêm:
– “Thứ cho tôi mạo muội, những gì vừa nãy cháu nói đều là sự thật ư? Cháu từ chỗ nào biết được?”
Chuyện bí ẩn như vậy, người bình thường không có khả năng biết. Ngay từ đầu ông đã kinh ngạc vì sự trầm ổn của Cố Ninh.
Từ khi gọi điện thoại, những gì đối phương đang tính toán trong lòng, cô gái nhỏ này sớm đã đem hết thảy mọi chuyện nắm giữ trong lòng bàn tay, giống như đang chơi cờ, sớm đã định liệu trước từng bước. Chỉ là dùng di động của ông thông báo mà thôi, có lẽ cô bé muốn gia tăng cảm giác áp bách cho đối phương.
Lúc này, Thẩm Lan cũng kịp phản ứng, bà hỏi:
– “Ninh Ninh, những gì vừa nãy con nói… Làm sao con biết vậy?”
Ngữ khí Cố Ninh nhàn nhạt:
– “Có lần con ở nhà, nghe thấy Cố Xuân Sinh cùng người khác gọi điện thoại, từ cuộc trò chuyện của bọn họ mà con biết được.”
Ninh Thanh Dương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn ánh mắt Cố Ninh đăm chiêu một lúc:
– “Chẳng lẽ, bắt đầu từ lúc đó cháu đã chuẩn bị hết thảy.”
Trong lòng ông thầm nghĩ, nói như vậy tâm tư của đứa nhỏ này cũng quá sâu đi, chỉ sợ người trưởng thành cũng chưa chắc có thể bất động thanh sắc làm được như vậy, còn có thể nhẫn nại như thế, chỉ sợ…
Cố Ninh đón nhận tầm mắt của Ninh Thanh Dương gật gật đầu.
Nói như vậy tuy rằng hơi gượng ép, nhưng miễn cưỡng cũng có thể giải thích được thái độ và hành vi của cô trong khoảng thời gian này, cô tình nguyện để cho người nghĩ rằng cô là người máu lạnh, nhưng tuyệt đối không nguyện ý để cho người khác biết cô đến từ năm sau. Chung quy chuyện này rất huyền huyễn, chỉ sợ cô có nói người khác cũng không tin, cô sẽ đem bí mật này, chôn sâu tận đáy lòng.
Vừa rồi những gì cô nói trong điện thoại, là những chuyện mà đời trước cô biết, bất quá kiếp trước khi cô phát giác được những việc này, căn cơ của cha Dương Mộng Đình đã ổn định, ông ta lại tìm được ngọn núi lớn để dựa vào, cho nên ông ta làm gì cũng không sợ hãi, những chuyện xấu xa mà lúc trước ông ta làm, không có cách nào để điều tra ra.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy, chung quy người của Bạch gia vẫn chưa xuất hiện, mà cô lại nắm giữ tiên cơ. Đời trước hai người kia đối xử với cô như thế nào, đời này cô sẽ trả về y như thế, cho dù cô có bị người đời nguyền rủa là ác độc, cô cũng cam tâm. Nếu có thể bảo vệ cho mẹ cô và người thân của cô không bị thương tổn, cô tình nguyện làm người ác độc.
Cố Ninh nghiêng mặt nói với Thẩm Lan:
– “Mẹ, con xin lỗi, con không nói cho mẹ biết sớm.”
Thẩm Lan giật mình, chung quy chỉ thở dài một tiếng:
– “Nói đến cùng cũng do mẹ không có bản lĩnh, Ninh Ninh, về sau mẹ sẽ không để cho con chịu bị bất cứ ủy khuất nào.”
Hôm sau, Dương Mộng Đình cùng Cố Xuân Sinh đi đến văn phòng luật, Thẩm Lan cùng Cố Ninh đã sớm chờ ở đó, việc đã đến nước này, bốn người đều thật bình tĩnh. Nhà ở, tài sản, công ty, Thẩm Lan đều không cần, bà yêu cầu Cố Xuân Sinh đem hết thảy quy đổi thành tiền mặt rồi trực tiếp chuyển cho bà, như vậy là phương thức nhanh gọn đơn giản nhất.
Ninh Thanh Dương giúp Cố Xuân Sinh làm một bản đánh giá tài sản, cho ra một con số, mấy thứ này tuy không phải là tất cả tài sản của Cố Xuân Sinh, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho Cố Xuân Sinh chảy nhiều máu, tổn thương nguyên khí.
Đến ngân hàng, chuyển tiền xong, hết nợ, đại cục đã định, Dương Mộng Đình nhìn Cố Ninh, bà ta làm sao cũng không ngờ tới, bản thân bà ta lại thua trên tay một con nhóc miệng còn hôi sữa!
Cố Ninh kiên cường nhìn ánh mắt oán độc của Dương Mộng Đình, cười cười:
– “Chúng tôi đi đây, cám ơn Dương nữ sĩ đã khẳng khái rộng lượng, chẳng những sảng khoái cho tiền, còn sảng khoái tiếp tay…, tôi chúc bà cùng Cố tiên sinh răng long đầu bạc.”
Dương Mộng Đình tức giận đến mắc nghẹn một hơi nơi cổ họng, bà ta giơ tay lên, còn chưa kịp hạ xuống, đã nghe thấy Cố Ninh nói:
– “Bà tốt nhất nghĩ cho thật kỹ.”
Dứt lời, Cố Ninh đem mặt nghiêng qua một bên, chỉ chỉ vào một bên má vẫn còn hơi sưng:
– “Đây là hôm kia Cố Xuân Sinh đánh, bây giờ vẫn còn chưa biến mất đâu, vừa rồi ông ta đã phải trả giá rất đắt, bà có bản lĩnh thì cứ đánh đi, bất quá cái giá mà bà phải trả, đừng có trả không nổi nhé!”
Dương Mộng Đình bị hàn ý trong mắt Cố Ninh dọa cho sợ, tay bà ta run lên rồi bỏ xuống. Ninh Thanh Dương vội vàng đứng ở giữa hai người, nhìn Dương Mộng Đình gật gật đầu:
– “Cám ơn bà đã phối hợp.”
Rồi nhìn Cố Ninh nói:
– “Chúng ta có thể đi.”
Ngụ ý: không cần cãi nhau ở chỗ này.
Mãi cho đến khi chiếc xe chở mẹ con Cố Ninh biến mất ở chỗ rẽ, Dương Mộng Đình mới kịp phản ứng, bà ta hung hăng nhìn thoáng qua Cố Xuân Sinh ở bên cạnh, gằn từng tiếng:
– “Anh dạy con gái tốt thật đấy!”
Cố Xuân Sinh cũng nén một bụng khí, đáp trả:
– “Nếu không phải do cô ban đầu không đồng ý cho tôi ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, làm sao xảy ra chuyện này?”
Nói xong, ông ta không muốn cùng Dương Mộng Đình tranh cãi nữa, lập tức đi về phía trước.