Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Cố Ninh khép sách lại, tay nâng cằm, có chút xuất thần nhìn dòng xe cộ như nước chảy bên ngoài cửa hàng.
Thẩm Lan đã về nhà nấu cơm, cho nên lúc này cô giúp bà trông cửa tiệm, từ sáng sớm, bầu trời đã rơi xuống những cơn mưa nhỏ tí tách, trên đường người đi bộ vội vàng mà qua, khách vào cửa tiệm mua đồ cũng ít hơn so với bình thường, ngược lại là ô che mưa thật sự bán rất tốt, cuối cùng mấy chiếc ô đơn giản, không có hoa văn kiểu cách cũng không còn, trong một buổi sáng đều bị người ta mua sạch mà không màng đến giá cả.
Thật sự là thanh nhàn, Cố Ninh mang sách đến cửa hàng đọc để giết thời gian. Mấy ngày nay cô không đi học, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại đến nhà hỏi thăm, Thẩm Lan giúp cô trả lời, nói thân thể của cô không được thoải mái. Cứ như vậy, chủ nhiệm lớp cũng không nói gì, chỉ dặn cô cẩn thận nghỉ ngơi cho khỏe.
Cố Ninh nhìn bóng người đang tiến tới, sửng sốt một lúc, mãi cho đến khi người nọ đi đến trước mặt cô, cô mới kịp phản ứng, ngẩng đầu hỏi:
– “Sao bạn lại tới đây?”
– “Ba ngày rồi bạn không đến lớp, mình tới thăm bạn một chút.” Ninh Ngật quan sát bốn phía, liếc mắt nhìn gian hàng thực phẩm ở phía sau Cố Ninh một chút rồi cười khẽ ra tiếng: “Mình còn tưởng bạn thật sự ngã bệnh, không nghĩ tới là bạn ở nơi này trông cửa tiệm.”
Cố Ninh vừa định hỏi Ninh Ngật làm sao biết địa chỉ nhà của cô, ngẫm lại, lần trước từ ngân hàng đi ra, là Ninh Thanh Dương đưa cô và Thẩm Lan trở về, Ninh Ngật muốn biết, bất quá chỉ cần hỏi một câu, cho nên cô cũng không thắc mắc gì nữa.
– “Mình vẫn khỏe.”
Ninh Ngật cười cười còn nói:
– “Bạn đừng suy nghĩ quá lên như vậy, cái gì mình cũng chưa nói mà.”
Kỳ thật, cha hắn đã nói qua những thủ đoạn kia của Cố Ninh, hắn cũng âm thầm giật mình, cảm thấy thập phần ngoài ý muốn. Nhưng khi biết sự tình từ đầu đến cuối, hắn cũng hiểu rõ vì sao hắn đã hai lần tình cờ gặp được Cố Ninh, một lần là ở biệt thự Lan Đình và một lần gặp cô ở trên đường, trong mắt Cố Ninh đều ngập tràn hận ý.
Hôm đó Ninh Thanh Dương về đến nhà, Ninh Ngật lập tức tiến lên hỏi:
– “Thế nào rồi?”
Ninh Thanh Dương hiếm khi nhìn thấy con trai lại có bộ dáng tích cực như vậy, trong lòng ông trầm xuống, nhưng vẫn cười cười nói:
– “Ngược lại cha còn phải cám ơn con đã giới thiệu cho cha một vụ án lớn, một chút cũng không khó khăn, lần thu phí này thật quá dễ dàng.”
Ninh Ngật nghe lời nói của cha hắn, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, lại hỏi:
– “Cha cám ơn con làm gì?”
Lúc này, Ninh Thanh Dương mới hai năm rõ mười đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra, không để sót một chi tiết nào.
Nói thật, ông làm luật sư nhiều năm như vậy, cũng rất ít khi nhìn thấy đương sự có tâm tư thâm trầm như vậy, chẳng những ẩn nhẫn không bộc phát mà còn bày binh bố trận, một kích trí mạng, huống chi đối phương vẫn chỉ là một cô bé con. Ninh Thanh Dương cảm thấy Cố Ninh giống như đã đoán được bước tiếp theo của đối thủ, con bé sớm an bày tốt kết thúc rồi bình tĩnh ngồi chờ đối thủ sa lưới.
Cho dù là người trưởng thành, gặp phải chuyện như vậy, cũng rất hiếm người có thể khống chế được tâm tình của mình, còn mưu lược như vậy. Khách quan mà nói, cách Cố Ninh thực hiện là biện pháp chính xác nhất đối với chính cô, cũng là kết quả tốt nhất cho mẹ cô, nhưng không khỏi sẽ khiến lòng người phát lạnh, cho nên thật lòng ông kỳ thật không thế nào thích Cố Ninh.
Người như vậy chỉ thích hợp làm “đồng bọn”, nhưng không thích hợp để chung sống lâu dài.
Ninh Ngật nghĩ tới lời mà cha hắn nói, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên, hắn cũng rất khó tưởng tượng được, người bình thường vô luận xảy ra chuyện gì cũng đều nhàn nhạt như Cố Ninh, lại có thể làm ra những hành động như vậy…
Nhưng lập tức, Ninh Ngật lại an ủi chính mình, kỳ thật cũng không có gì, chung quy dưới tình huống đó, Cố Ninh hành động như vậy cũng không sai.
Ninh Ngật rất nhanh kết thúc sự việc theo suy nghĩ như thế, cho nên không thấy vướng mắc trong lòng nữa, cười cười rồi nói:
– “Bạn vẫn nên nhanh chóng trở lại trường học đi, sắp sửa thi tốt nghiệp rồi, mấy ngày nay đều phải làm đề thi mẫu, nghe giảng một chút cũng tốt, nói không chừng thật có thể ra trúng đề đó.”
Cố Ninh cười cười ở trong lòng, người trốn học như cơm bữa – Ninh Ngật này cư nhiên đến đốc thúc cô đi học, thật là hiếm thấy, vì thế cô đáp:
– “Ngày mai mình sẽ đến lớp.”
Bên ngoài trời vẫn mưa như cũ, Ninh Ngật đứng đây một lát cũng không biết nói cái gì. Vốn dĩ, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Cố Ninh, muốn khuyên nhủ cho Cố Ninh đi học, hắn còn nghĩ không biết chuyện cha mẹ li hôn có gây ra đả kích gì với Cố Ninh không, gặp mặt cô phải nói gì thì mới tốt…?
Nhưng khi nhìn thấy Cố Ninh, mấy lời Ninh Ngật đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại không có cơ hội nói ra, thần sắc Cố Ninh vẫn nhàn nhạt, giống như bình thường, không có một chút cảm xúc dị thường nào cả. Hơn nữa, một mặt, trong chuyện này, Cố Ninh cũng có thể xem là người chiến thắng, không cần thiết phải an ủi. Một mặt khác, Cố Ninh cũng nói ngày mai sẽ đi học lại, không cần hắn khuyên bảo làm gì.
Cuối cùng, Ninh Ngật nhìn Cố Ninh đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách, đành phải phất phất tay cáo biệt:
– “Vậy ngày mai gặp lại.”
– “Ngày mai gặp.”
Chân trước Ninh Ngật mới vừa đi ra ngoài, sau lưng Thẩm Lan liền tiến vào, bà ngẩng đầu hỏi:
– “Vừa rồi người đó đến mua đồ sao? Mua gì vậy?”
– “Là bạn chung lớp với con, biết con bị bệnh vài ngày, cho nên đến đây hỏi thăm xem thế nào. Vừa vặn mặt con cũng hoàn toàn hết sưng rồi, không nhìn ra nữa, ngày mai con sẽ đi học lại.” Giọng điệu của Cố Ninh vẫn nhàn nhạt.
Thẩm Lan cũng không truy vấn gì nữa, chỉ cười nói:
– “Có bạn tới thăm, con cũng không mời người ta ngồi lại một chút.” Dừng một lát, bà còn nói: “Ngày mai con đến lớp cũng tốt, vừa rồi chủ nhiệm lớp con lại gọi điện thoại cho mẹ, cô ấy quả là một giáo viên có trách nhiệm. Mẹ nấu cơm xong rồi, con về nhà ăn cơm đi, buổi tối không cần đến nữa, đi ngủ sớm một chút.”
– “Vâng.” Cố Ninh gật gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Mới ba ngày không đến lớp mà thôi, trên bàn học của Cố Ninh đã xếp chồng mấy bài thi trắng bóng, nhìn không ra là cái bộ dạng gì, Cố Ninh vừa đem bài thi sửa sang sắp xếp lại cho gọn gàng, thì từ bên ngoài cửa sổ, một cái đầu thò vào.
Hà Cảnh đem táo và sữa đặt trên bàn của Cố Ninh, cười hỏi:
– “Mấy ngày nay sao không thấy bạn đi học? Mình nghe mấy bạn khác nói là bạn bị cảm, hiện tại bạn đỡ hơn chưa?”
– “Mình không sao.” Cố Ninh nhìn mấy thứ để trên mặt bàn, nói: “Mấy thứ này bạn cầm về đi, hộc bàn của mình chật cả rồi, không chứa được nữa.”
– “Bạn cứ cất đi, khi nào bạn muốn thì lấy ra ăn.”
Cố Ninh im lặng, không phải cô không muốn cự tuyệt Hà Cảnh, nhưng mà Hà Cảnh không nghe, Cố Ninh vừa nghĩ đến bộ dáng sau này của Hà Cảnh ở kiếp trước thì cô luôn cảm thấy sợ hãi trong lòng, trong tiềm thức của cô sinh ra ý nghĩ không muốn đắc tội với người này.
Cố Ninh nhớ rõ kiếp trước, sau khi Hà Cảnh mãn hạn tù, trở về từ bãi đổ xe ngầm làm nên, sau này cứ như vậy làm lớn từng chút một, tích lũy tài sản rồi từ từ mở công ty, đầu tư vào địa ốc và công ty giải trí, thủ đoạn làm việc vô cùng ngoan độc, làm cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Cho dù Hà Cảnh có mặc tây trang chỉnh tề từ cao đến thấp, Cố Ninh cũng luôn cảm thấy trong khung xương Hà Cảnh luôn phảng phất mùi vị của máu tươi, làm thế nào cũng không tẩy sạch được, khiến cho lòng cô sợ hãi.
Mà bây giờ, Hà Cảnh kiếp trước cùng người thiếu niên trước mắt này, thực sự không nhìn ra có bất kỳ liên hệ nào. Hà Cảnh nằm úp sấp bên bệ cửa sổ, cũng không để ý tới việc Cố Ninh phớt lờ hắn, hắn nói thêm với Cố Ninh vài câu rồi mới đạp lên tiếng chuông báo hiệu vào tiết rời đi.
Một buổi sáng đều là giảng giải bài thi, Cố Ninh nghe thấy thì có chút buồn ngủ, thật vất vả mới chờ đến trưa, cô đứng lên vừa định đi ra ngoài hít thở không khí, chợt nghe thấy phía sau có người nói chuyện.
Ninh Ngật vốn nghĩ giống như trước đây, cùng đi ăn cơm với Cố Ninh, hắn đứng lên, đi về hướng của Cố Ninh nhưng không ngờ lại bị người khác chặn lại. La Mẫn đứng chắn ở giữa, nhìn Ninh Ngật, cố ý lớn tiếng nói:
– “Ninh Ngật, hôm nay chúng ta ăn cái gì a? Dựa theo lệ thường, mình mời bạn ăn cơm, bạn phải mời mình đồ uống! Hôm nay mình muốn uống Coca!”
Mấy ngày nay Cố Ninh không đến lớp, Ninh Ngật đều đi ăn cơm với La Mẫn, cũng không phải hắn cố ý, kỳ thật Ninh Ngật không quen thuộc với bạn trong lớp, hắn là ở nửa đường mới được xếp vào học lớp này, bởi vì thường xuyên không đến trường, cho nên đối với bạn bè cùng lớp hắn không quen thuộc với ai. La Mẫn chủ động đi chung với hắn, có người làm bạn cho nên Ninh Ngật cũng không cự tuyệt.
Tiếng cười của La Mẫn vang xa khắp nơi, trong không khí rộn ràng nhốn nháo của căn tin vào giờ nghỉ, thật sự rất có âm lượng. Bạn bè trong lớp nhìn thấy lúc hai người bọn họ ăn cơm cùng nhau thì vừa nói vừa cười, so với trước kia lúc Ninh Ngật ăn cơm với Cố Ninh thì không khí tốt hơn nhiều, cho nên thường trêu ghẹo hai người, mỗi lần như vậy La Mẫn đều biểu hiện một bộ dáng thẹn thùng, kỳ thật trong lòng cô ta rất hưởng thụ. Chung quy đã sắp tốt nghiệp rồi, cô ta cũng muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Ninh Ngật.
Ninh Ngật có chút khó xử, nhưng nếu từ chối La Mẫn thì thật không tốt, hắn thấy Cố Ninh chuẩn bị đi, cũng bất chấp suy nghĩ nhiều như vậy, vội cao giọng hô:
– “Cố Ninh, bạn đã nói mời cơm mình một học kỳ mà!”
Đây là sợ người trốn thoát! Cố Ninh quay đầu lại, cất giọng nhàn nhạt:
– “Không phải bạn tìm được phiếu cơm mới rồi sao?”
Ninh Ngật nghĩ nghĩ còn nói thêm:
– “Nếu không, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, được không?”
Vừa mới dứt lời, người chung quanh trong sáng ngoài tối đều nhìn lại.
La Mẫn cùng Cố Ninh trước kia là bạn bè, sau này đột nhiên không nói lời nào cắt đứt quan hệ, bạn bè trong lớp cũng biết rằng Ninh Ngật là học sinh không thường đến trường, lại là học sinh chuyển trường cho nên không biết những chuyện này.
Lúc này, bọn họ không biết mấy người Cố Ninh làm sao mà xuống đài?
Hiện tại còn chưa tan học được bao lâu, trong lớp học vẫn còn nhiều người, không ít người đều dựng thẳng lỗ tai, hi vọng có thể nghe được tin tức gì đó có thể điều hòa lại không khí khẩn trương này.
La Mẫn sửng sốt, không nghĩ tới Ninh Ngật sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy. Cố Ninh thì cười cười nói:
– “Các bạn cứ đi đi.”
Ninh Ngật đi tới trước mặt Cố Ninh, hỏi:
– “Làm sao vậy?”
Cố Ninh đuổi đi tươi cười trên mặt, không trả lời vấn đề mà Ninh Ngật hỏi, chỉ nghiêm trang hỏi lại:
– “Ninh Ngật, đã sắp tốt nghiệp, mình hỏi bạn một vấn đề, bạn đã thích ai chưa?”
Ninh Ngật giật mình, đáp:
– “Sao… sao bạn lại hỏi vậy?”
– “Nếu bạn đã có người trong lòng, ngàn vạn lần cũng đừng nói ra, ít nhất là trước khi thi tốt nghiệp.”
– “Vì sao?”
– “Bởi vì có người không thích bị thổ lộ, nếu bạn nói ra, cô ấy có khả năng sẽ không đến trường học, bạn không nên khiến người khác thấy khó xử.” Dừng một chút, ánh mắt Cố Ninh lướt qua Ninh Ngật dừng trên người La Mẫn, cô nói: “Trước kia, khi Hà Cảnh thổ lộ, bạn đã khuyên mình dứt khoát đừng tới trường học, nếu đổi lại là bạn, chắc bạn cũng sẽ xử lý như vậy, đúng không La Mẫn?”
La Mẫn nghe thấy Cố Ninh nhắc đến tên của mình, ánh mắt của cô ta có chút bối rối, lắp bắp hỏi lại:
– “Bạn… bạn nói gì vậy?”
Tầm mắt Ninh Ngật bắt đầu hướng về phía La Mẫn.
– “Mình nói gì sai sao? Không phải hôm đó bạn kêu mình đừng đến trường học, còn thay mình gặp giáo viên xin nghỉ sao? Cô giáo nói hôm đó bạn cố ý giúp mình đến văn phòng giải thích, bất quá khi đến đó không khéo lại gặp được hiệu trưởng đang đi kiểm tra, rồi biến thành chuyện như vậy…”
Mấy chuyện này sao Cố Ninh lại biết? Tim La Mẫn rớt một nhịp. Cô ta bước lùi một bước nhỏ, nói:
– “Cố Ninh, bạn đang nói hươu nói vượn cái gì, mình rõ ràng không…” Nói được một nửa, nhưng lời tiếp theo muốn nói ra lại bị nghẹn nơi cổ họng, làm thế nào cũng không thể thốt ra.
La Mẫn cảm thấy tầm mắt của Cố Ninh như đóng đinh trên người mình, giống như có một loại áp lực vô hình đang đè nặng lên cô ta, cô ta sửng sốt vài giây, ném cho Cố Ninh một cái liếc mắt rồi xoay người chạy ra ngoài.
Một đám người trong lớp đều sững sờ tại chỗ, mấy câu nói đó mang theo lượng tin tức quá lớn, mọi người rõ ràng đang cố gắng tiêu hóa. Cố Ninh nhìn Ninh Ngật vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, mục đích của cô đã đạt được, cho nên mỉm cười, hỏi:
– “Bạn không đuổi theo sao?”
– “Vì sao mình phải đuổi theo?”
– “Nếu bạn không đuổi theo, thì đi ăn cơm với mình, bạn đã giúp đỡ chiếu cố cho mình, mình tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa mời bạn ăn cơm.” Cố Ninh nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, lập tức ra khỏi phòng học.