Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa thì có chút ngoài ý muốn.

Ninh Ngật dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, hắn cười nhẹ một tiếng:

– “Ngày mai mình đi rồi, cho nên ghé thăm bạn một chút, chỉ có một mình bạn ở nhà sao?”

Tết Nguyên đán trường học cho nghỉ ba ngày, bên ngoài gió lạnh hiu quạnh, Cố Ninh đơn giản luôn muốn ở trong nhà. Thẩm Lan đi du lịch vẫn chưa trở về, tính toán một chút, Thẩm Lan đã đi được một tháng rồi, thời gian qua lâu như vậy, điện thoại ngược lại cứ cách một ngày sẽ gọi về đây, từ giọng nói ở đầu dây bên kia truyền về có thể cảm nhận được, trạng thái tinh thần của Thẩm Lan phi thường tốt, Cố Ninh ngược lại không quá lo lắng cho bà.

Tối hôm đầu tiên được nghỉ Triệu Dân đã ra sân bay, Trương Giai Giai thì về nông trại chỗ bố mẹ cô ở, cho nên hiện tại ở nơi này chỉ còn lại một mình Cố Ninh.

Được nghỉ ngày, ngược lại Cố Ninh cảm thấy không quen với không khí yên tĩnh này.

Cố Ninh nhìn người ngồi trên sô pha, nói:

– “Bạn có muốn uống gì không?”

Ninh Ngật ngưng một chút, cất giọng nhàn nhạt nói:

– “Không cần đâu.”

Cố Ninh mới vừa pha một ấm trà để vừa nhâm nhi vừa đọc sách, hiện tại trong không khí còn lượn lờ hơi nước của ấm trà, nghe Ninh Ngật nói như vậy, cô liền cầm lấy một cái tách sạch, rót một tách trà cho Ninh Ngật.

Ninh Ngật nhận lấy, đánh giá cách trang trí bốn phía của căn hộ, nhà này có dày đặc phong cách trang trí theo kiểu Trung Quốc cổ điển, trong phòng khách đều là dụng cụ gia đình bằng gỗ, vương vấn trong không khí là hương thơm của gỗ, phảng phất có thể khiến cho lòng người ta trong nháy mắt cảm thấy an bình tĩnh lặng.

Quả thật có xúc cảm tháng năm đọng lại ở nơi đây.

Có đôi khi hắn cảm thấy, Cố Ninh thật sự không giống như những người cùng tuổi, đối với thứ gì cũng đều nhàn nhạt xa cách, mắt lạnh mà nhìn thế giới.

Hai người trò chuyện câu được câu không, không khí thoạt nhìn là một mảnh bình thản, nhưng Ninh Ngật vẫn nhận thấy được giữa hai người là một loại cảm giác đạm mạc xa cách, giống như là chỉ xích thiên nhai.

Cố gắng áp chế cảm giác cô đơn trong lòng, hắn nghĩ, đối với người trước mắt, trong khoảnh khắc tò mò ban đầu thì hắn đã bắt đầu động tâm mất rồi. Chỉ là bản thân hắn không tự nhận ra mà thôi.

Sau đó thì có thể thế nào? Lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình đang lùi bước.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, nháy mắt đã gần giờ rưỡi tối.

Ninh Ngật đứng lên, nói:

– “Mình phải đi rồi, thời gian qua nhanh quá.” Dừng một chút, Ninh Ngật không giấu được chờ mong nhìn Cố Ninh: “Bạn có gì muốn nói với mình không? Mình không muốn lại nghe câu “Lên đường bình an” đâu!”

Cố Ninh sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ninh Ngật, nửa ngày không nói chuyện. Ninh Ngật chợt bật cười một tiếng, không che giấu được xấu hổ nói tiếp:

– “Chúng ta là bạn tốt đúng không?”

– “Ừ.”

– “Vậy thì cho mình ôm bạn một cái nhé!” Ninh Ngật nói xong, giang rộng hai tay, bước lên một bước ôm lấy bả vai Cố Ninh, trong lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng, một giây sau hắn đã lùi lại.

Lỗ tai của Cố Ninh dần đỏ ứng rồi bắt đầu lan đến trên mặt, cô lắp bắp:

– “Bạn…”

– “Mình đi đây, lần sau gặp lại.”

Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ lùng. Cố Ninh dừng giây mới kịp phản ứng, cô tiến đến sô pha, cầm lấy quyển sách chuyên ngành biên đạo, ánh mắt hơi ẩm ướt lướt qua tách trà trên bàn, cô giật mình…

Cố Ninh đứng lên, cầm lấy tách trà đi rửa, lúc tay cô tiếp xúc với nước lạnh, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại.

Tết Nguyên đán qua đi, không đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, không khí học tập trong lớp càng ngày càng khẩn trương, bài thi một bộ rồi lại một bộ được phát xuống, chiến thuật đánh nhanh rút gọn này đi đâu cũng không thể tránh được, cường độ học hành thế này hoàn toàn không thể so sánh được khi còn học ở cấp .

Hai ngày sau Thẩm Lan trở về, cả người vừa ốm vừa đen đi một vòng, nhưng mà tinh thần hăng hái thêm rất nhiều. bà mua cho Cố Ninh và Trương Giai Giai rất nhiều vật kỷ niệm, ngay cả Triệu Dân ngày ngày đến ăn chực cơm cũng có một phần.

Nhưng Triệu Dân lại giống như biến mất, không thấy xuất hiện nữa, vị trí cuối cùng của tổ một trong lớp học là một chiếc bàn trống rỗng, lúc này Cố Ninh mới phát hiện, cô chưa từng hiểu Triệu Dân một chút nào, trừ bỏ cái tên bên ngoài, một số điện thoại dùng để liên lạc khi không gặp mặt cũng không có, hoàn toàn không thể liên lạc được.

Ban đầu Triệu Dân là đột nhiên xuất hiện, sau đó hiện tại lại đột nhiên không thấy tăm hơi, không liên lạc được với Triệu Dân, cảm xúc của Trương Giai Giai rõ ràng dao động rất nhiều như những con sóng nhỏ.

Đã ngày liên tục Triệu Dân vắng mặt không đến lớp, bạn bè trong lớp nghị luận ầm ĩ, ngay cả học sinh của các lớp khác cũng có người đến hỏi, vào tiết sinh hoạt chủ nhiệm, có người nhắc tới, lúc này Tiêu Cúc mới trả lời rằng, ngày hôm qua người nhà của Triệu Dân có gọi điện thoại đến văn phòng, trưa hôm nay đã cử người tới làm thủ tục thôi học cho Triệu Dân.

Nói cách khác, về sau Triệu Dân không còn xuất hiện nữa.

Lớp học đồng loạt ồ lên, chung quy nhân khí của Triệu Dân trong lớp học rất cao, mới chỉ qua một học kỳ đã có học sinh rời khỏi, một người chuyển trường, một người thôi học, rất nhiều người trong lòng đều có chút thổn thức.

Cố Ninh cũng hết sức ngoài ý muốn, mỗi ngày về nhà, nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, cô cũng có chút không quen, liên tiếp một tuần, hai người bọn cô ăn cơm, số lượng thức ăn cũng quen tay làm cho người.

Triệu Dân từ lúc bắt đầu ăn chực cơm đã chọc cười bọn cô, vô tri vô giác đã tạo nên thói quen giữa bữa cơm cho người bọn cô, bây giờ đột nhiên không còn những điều đó nữa, đương nhiên bọn cô có chút hơi hơi không thích ứng lắm, cảm thấy quá mức an tĩnh.

Tình cảm của con người, có đôi khi thật sự rất kỳ diệu.

Trước ngày thi học kỳ một ngày không cần tham gia lớp tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp giữ lại ban cán sự lớp để quét tước dọn vệ sinh và bố trí phòng thi, bàn học của Triệu Dân sau hai tuần bỏ trống rốt cuộc cũng bị mang ra ngoài, trên mặt bàn ngược lại sạch bong không có chút bụi bẩn nào, mỗi ngày Trương Giai Giai đều sẽ đến lau chùi, nhưng mà rốt cuộc không còn người thiếu niên ghé vào đó ngủ gà ngủ gật nữa.

Trong hộc bàn có rất nhiều thức ăn vặt, đều là do mấy nữ sinh vụng trộm nhét vào, nào là kẹo que bánh mứt gì đó, lúc này bàn bị chuyển đi, toàn bộ đều rơi ra ngoài.

Trương Giai Giai từ trong ngăn bàn lôi ra ít sách vở, nhặt lên đồ ăn vặt rơi dưới đất, cười nói với Cố Ninh:

– “Mấy thứ này chúng ta giữ lại nhé, trước tiên giữ giúp Triệu Dân, chờ lúc nào đó cậu ấy quay lại thì đưa cho cậu ấy, tên gia hỏa đó rời đi cũng không nói một tiếng nào, thật là… quá đáng.”

– “Ừ.” Cố Ninh gật gật đầu, căn hộ ở đối diện vẫn chưa có người đến, hoàn toàn yên tĩnh lại.

Cố Ninh nghĩ, hẳn là phải có người tới để thu dọn đồ đạc.

Hai người ôm một chồng sách vở và các thứ linh tinh khác trở về, một học kỳ vừa trôi qua, các loại sách giáo khoa và sách tham khảo cộng lại có phân lượng không hề nhẹ, về phần những thứ đồ ăn vặt trong ngăn bàn, đã được chia cho nhóm học sinh phụ làm vệ sinh rồi.

Sách của Triệu Dân còn rất mới, bìa trong có viết tên và lớp, chữ viết đoan chính xinh đẹp, so với bản thân người này cách rất xa. Trong sách giáo khoa có chút ghi chú ít ỏi, nhưng thật chỉnh tề, nhìn giống như sách của nữ sinh.

Tuy rằng mỗi khi vào học Triệu Dân thường xuyên thất thần, nhưng mà mỗi lần giáo viên các môn cho bài tập, hắn đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành, giống như đã sớm học qua rồi, nhưng mà Triệu Dân chưa bao giờ chủ động đi học bất cứ thứ gì.

Cố Ninh lật mở sách giáo khoa, nghĩ tới cuộc đối thoại lần trước giữa cô với Triệu Dân, khi đó cô cho rằng Triệu Dân đang bốc phét, chỉ là dạng thùng rỗng kêu to, bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút không thích hợp.

Hôm đó là buổi chiều cuối tuần, Triệu Dân gõ cửa, nói là đói bụng đến tìm gì đó để ăn, Cố Ninh nhìn về phía bóng dáng đang mở cửa tủ lạnh, nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi:

– “Nếu ở chỗ mình thứ gì cũng không có, bạn chuẩn bị làm thế nào?”

Lúc ấy Triệu Dân vừa cắn táo vừa nói, thái độ nhàn tản, lãnh đạm:

– “Còn có thể làm sao? Tự nhiên là xuống dưới lầu mua rồi.”

– “Một mình bạn sống ở bên ngoài, quan hệ với người nhà không được tốt sao? Bọn họ có biết tình trạng sống bây giờ của bạn không?”

Nếu biết da mặt bạn dày vô cùng, mỗi ngày đều ở nhà hàng xóm hát bài ăn chực uống chực, còn có thể chủ động đến đây đòi đồ ăn thì làm sao nhỉ?

Triệu Dân sợ run, một giây sau lại nở nụ cười:

– “Có gì to tát lắm đâu, chính mình muốn sống ở ngoài mà, mình muốn thử xem đến trường đi học là cảm giác gì thôi.”

Lúc đó Cố Ninh cảm thấy Triệu Dân trả lời rất kỳ quái. Đến trường đi học? Chẳng lẽ trước kia Triệu Dân chưa từng đi học sao?

Quá rõ ràng, Triệu Dân và hình tượng của đứa trẻ thất học, chênh lệch không phải lớn bình thường đâu nha, cho nên lúc đó Cố Ninh chỉ thấy đối phương đang hồ ngôn loạn ngữ, cho nên không tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa.

Hiện tại Cố Ninh nhớ tới, quả thật có chút không thích hợp, kiến thức cao nhất ở trung học, có rất nhiều chỗ Triệu Dân đều am hiểu, thậm chí ngay cả kiến thức của nhiều môn tự nhiên, Triệu Dân cũng biết. Nhưng về một số môn khoa học, kiến thức của Triệu Dân không được đồng đều lắm.

Như vậy ngược lại thật không giống như đã thông qua giáo dục chính thống ở trường học mà ra, ngược lại giống như đã trải qua giai đoạn tự học, là một loại gia giáo của dòng dõi thư hương.

Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, không khỏi cho rằng, chẳng lẽ trước kia Triệu Dân đều là tự học ở nhà sao? Cho nên mới nói ra những lời “Muốn đến trường học” linh tinh gì đó.

Nhưng bởi vì nguyên nhân gì mà Triệu Dân lại đột nhiên quay trở về? Có lẽ, lúc Triệu Dân trở về, ngay cả bản thân hắn cũng không biết hắn không thể quay lại đây được nữa, bằng không cũng sẽ không từ mà biệt như vậy.

Cố Ninh nghĩ tới việc này, đột nhiên nhớ lại trận cãi vã kịch liệt ở căn hộ đối diện ngày đó, lúc ấy giọng nói của Triệu Dân hơi có chút điên cuồng, không giống như lúc bình thường. Nguyên nhân là đây sao? Lúc đó cô mới vừa muốn bước tới gõ cửa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người phụ nữ từ bên trong đi ra…

Trương Giai Giai đẩy đẩy Cố Ninh đang ngồi sững sờ:

– “Bạn đang suy nghĩ gì vậy?”

Cố Ninh lấy lại tinh thần, trả lời:

– “Không có, mình chỉ nhớ lại một vài việc thôi.” Cô khép lại quyển sách của Triệu Dân, bỏ sách vào mặt trên của kệ sách trong thư phòng.

Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Trương Giai Giai sửng sốt một chút, sau đó vội vàng quay đầu chạy đi mở cửa.

Người ngoài cửa là Thẩm Lan, trên tay Thẩm Lan còn mang theo đồ ăn, hai tay đều tràn đầy những túi là túi, Thẩm Lan nhìn thấy Trương Giai Giai có phần ngạc nhiên, cười giải thích:

– “Hôm nay mẹ quên mang theo chìa khóa.”

Trương Giai Giai che giấu mất mát trong lòng, cười tiếp nhận mấy cái túi trong tay Thẩm Lan rồi nói:

– “Mẹ nuôi, sao mẹ lại tới đây?”

– “Ngày mai không phải các con thi học kỳ rồi sao? Hai ngày này mẹ sẽ đến chăm sóc cho các con, để các con có thể yên tâm thi cử.” Thẩm Lan vừa đổi giày vừa nói.

Cố Ninh từ trong thư phòng đi ra, nói:

– “Mẹ, tự bọn con có thể làm được mà, không cần phải phiền phức như vậy đâu.”

Thẩm Lan đem thức ăn vừa mua đi vào phòng bếp, quay mặt nói với người đang ôm một bên vai của mình:

– “Mẹ biết hai con có thể tự làm, nhưng mẹ vẫn muốn đến chăm sóc cho các con, để các con thoải mái một chút.” Dừng một lát, Thẩm Lan ngừng tay nói tiếp: “Được rồi, mẹ nấu cơm trước đã, buổi tối còn có thể ăn khuya.”

Động tác của Thẩm Lan rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành mặn canh.

Cố Ninh và Trương Giai Giai ăn cơm xong, trở về phòng ôn bài, Cố Ninh trừ bỏ lên lớp rất nghiêm túc nghe giảng bài và làm bài tập trong học kỳ này, học kỳ sau cô không cần tốn nhiều thời gian như vậy nữa.

Bất quá bởi vì muốn thi tốt, cho nên tối nay cô đem tất cả các bài thì mẫu ra, lượt lại mấy chỗ sai ít ỏi nhìn tới nhìn lui cho thật kỹ một lần.

Cố Ninh làm bài tập trong lớp rất có trật tự, trọng điểm trong đó vừa xem là hiểu ngay, Trương Giai Giai thường xuyên trực tiếp lấy bài tập của Cố Ninh xem, sau này cô có thói quen khi tới lớp sẽ lấy bài tập ra làm, sau đó mới lấy bài tập của Cố Ninh ra đối chiếu lại, tìm chỗ quan trọng nhất, bổ sung những nơi mình còn thiếu sót.

Lúc chín giờ, Thẩm Lan bưng món ăn khuya đến gõ cửa phòng:

– “Hai con vẫn còn ôn bài sao? Sớm nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi tốt thì ngày mai mới có thể thi tốt.”

Món ăn khuya là hải sản xào, một đống hỗn độn giữa màu sắc trong suốt của hải sản, điểm xuyết với màu xanh của hành lá cắt khúc, nhìn vào lập tức thấy thèm ăn ngay.

Ăn vào một đũa, toàn bộ dạ dày đều thấy ấm áp.

Thẩm Lan chờ hai người Cố Ninh ăn xong bữa khuya, thu dọn bát đũa rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại bưng tới hai ly sữa, thấy hai cô bé uống hết sữa, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, lúc này Thẩm Lan mới thu dọn, tắt đèn đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Hai ngày thi học kỳ đều có Thẩm Lan chăm sóc, hai người Cố Ninh thật sự rất thoải mái, về nhà đã có bữa ăn nóng hầm hập chờ sẵn, sau bữa cơm còn có canh để uống, thức khuya còn có món ăn khuya bồi bổ.

Lúc thi xong môn cuối cùng, Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, chương trình học của học kỳ một năm nhất Trung học khá đơn giản, bài thi cũng không có gì khó khăn. Cô chỉ tốn một nửa thời gian thì đã giải xong toàn bộ bài thi, hơn nữa có thể mơ hồ đánh giá được thang điểm mà mình sẽ đạt được, ngược lại cô rất có lòng tin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio