Tống Ly hành lễ quỳ trước.
“Trước khi vào kinh thành gia phụ từng dặn dò, nhìn thấy thánh thượng, nhất định phải khấu tạ thánh quyến của bệ hạ với Tống gia bảo những năm này. Nếu có cơ hội, gia phụ cũng muốn đích thân vào kinh thành khấu tạ thiên ân.”
Tống Ly không phải đích tử, theo lý thuyết hắn không nên nói ra lời này. Nhưng hoàng thượng rất quen thuộc với Tống gia. Trưởng tử là người thế nào, hoàng thượng sớm đã biết. Với nhị công tử khí vũ hiên ngang này, hoàng thượng không phải không tán thưởng.
Có, chỉ là nghi hoặc mà thôi.
Hoàng thượng thử đọc tin tức từ nét mặt cung kính của hắn. Nhưng trên gương mặt tuấn tú kia, ngoại trừ trung tâm ra, khó thấy được gì khác.
“Lão công gia khách khí.” Hoàng thượng hơi tiếc nuối nói: “Lão nhân gia người lao khổ công cao với triều đình với quốc gia, giang hồ nói đến võ lâm công tước, ai không giơ ngón cái? Khấu tạ vân vân không cần nhắc lại, có thời gian trẫm mời lão công gia vào kinh thành, thỉnh giáo một phen.”
“Hoàng thượng ân tuất, Tử Ly không thể báo đáp, tạ ơn vạn lần.”
Sau khi lại lễ bái, Tống Ly chậm rãi đứng dậy, nhất cử nhất động hoàn mỹ không tì vết. Làm người không nhịn được than thở, không hổ là Ngọc Lang Tống gia, đối mặt đương kim thiên tử vẫn tự nhiên phóng khoáng.
“Gia phụ lệnh Tử Ly vào kinh thành diện thánh, ngoại trừ cảm kích ân điển của thánh thượng, còn có một chuyện.”
Hoàng thượng thầm nghĩ ‘Rốt cuộc tới, xoay một vòng lớn, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm’.
“Tử Ly cứ nói không ngại.”
“Vâng.”
Tống Ly hai tay ôm quyền, cúi đầu cung kính nói.
“Ngày trước Lạc gia lấy oán trả ơn, mưu đồ mưu phản, quả là nhân thần cộng phẫn.”
Hắn đi lên nói thẳng, cắt vào trọng điểm. Hoàng thượng không vội vàng, bắt đầu hiểu rõ tính cách phía sau gương mặt tuấn lãng trẻ tuổi này.
“Lạc gia đã nhận trừng trị phải có, Tử Ly không cần nhắc lại.”
“Há có thể nói như vậy? Người nào tạo phản, người đó chính là chung địch của thiên hạ, người người nên được tru diệt. May mà hoàng thượng cát nhân thiên tướng, có thể bình yên vô sự. Mỗi khi nghĩ đến đây, gia phụ đều hận lúc ấy mình không có mặt tại hiện trường, dù võ công không phải đối thủ của họ Lạc kia, dù ngăn cản một đao một kiếm cho hoàng thượng cũng được.”
Hoàng thượng liều mạng mới nhịn được ghê răng, mỉm cười gật đầu.
“Lão công gia thật là hữu tâm.”
Hoàng hậu bên cạnh còn tốt, Hoàng phi nương nương thật sự không nén nổi, đành quay đầu đi để tránh thất lễ. Nhưng vai thơm không ngừng run rẩy vẫn khiến người biết là đang nén cười.
“Hoàng thượng thiên ân cuồn cuộn, không lập tức xử trảm Lạc Danh, đây là sự khoan dung của hoàng thượng. Nhưng lưu ngôn phỉ ngữ trong dân gian lại dần dần khuếch đại.
Lại ô ngôn uế ngữ nói Bạch vương thất quan ta bất trung với quân, không có thần tiết. Gia phụ giận điểm này nhất. Bách tính không biết nội tình, lại có người dụng tâm kín đáo quạt gió châm lửa, bị lường gạt cũng đúng. Nhưng thần tử chúng ta há lại không tỏ tâm ý, không giải thích thêm. Mặc người hiểu lầm nói xấu?
Bởi vậy, gia phụ lệnh thần cùng bốn vị thế huynh thế muội hoả tốc vào cung gặp mặt thánh thượng. Muốn chúng thần đền đáp triều đình, ra sức trâu ngựa vì hoàng thượng.”
Ngôn từ khẩn thiết, hai mắt tỏa sáng. Nếu không có sự kiện Quân Vương trắc điều tra bị lừa dối, năm người tới xuất quỷ nhập thần, rõ ràng là đánh phủ đầu, có khi hoàng thượng tin thật. Ngay cả hoàng thượng cũng không khỏi tán thưởng —— đây là thân sinh sao? Nếu Tống Âu có một nửa khẩu tài và cơ trí của em trai, hoàng thượng cũng không cảm thấy Y Nhân gả là thiệt.
“Nói hay lắm.”
Hoàng phi nói cười yến yến, nâng tay nhỏ trắng nõn lên, tư thế mềm mại đáng yêu động lòng người, làm người không dám nhìn thẳng. Nhưng Hoàng phi nương nương như không phát giác, khẽ cười nói.
“Hoàng thượng, thường ngày ngươi luôn nói Bạch vương thất quan trung thành tuyệt đối, bảo cảnh an dân, bảo hộ một phương thái bình. Xưa nay không cướp nam bá nữ, hiếp đáp đồng hương, cầm binh tự trọng, vơ vét của cải kiếm lời riêng; còn có chống cự vô lễ, nghe điều không nghe tuyên. Còn nói giao tình lập từ đời thái tổ gia gia, nào có thể giả? Thần thiếp xuất thân nhà thương nhân, vốn là tiểu nữ tử không hiểu quốc gia đại sự. Còn nói hoàng thượng tin lầm người. Ai đoán được a, thế mà là thật.
Ngài nhìn nhé, Lạc Kiếm sơn trang mới tạo phản hơn nửa năm, đã làm thần công năm nhà lo lắng. Chắc hẳn bình thường ăn không biết vị ngủ không ngon giấc, ngay cả thư cũng quên viết một phong. Tống lão công gia đỡ kiếm cho ngài ở Dương Châu, càng là trung quân thể quốc, phải gia thưởng lớn.
Lạc Kiếm sơn trang trả lại đặc quyền, người ta lo nước thương dân, lúc này thư chưa đến, sứ giả đã đến trước. Gấp chỗ quân gấp, đúng là thần tiết nhé.
Thần thiếp dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, hổ thẹn cực kỳ.”
Hoàng phi nương nương vốn thông minh lanh lợi, ngôn từ khéo léo. Trước kia chưa xuất các, cãi nhau giữa phường chưa từng thua. Nhưng bình thường đều là hoàng thượng chịu tội. Nhưng bây giờ lưỡi đao hướng ra ngoài, hoàng thượng chính là người đầu tiên được lợi.
Phen chỉ dâu mắng hòe này không khác gì vả miệng trước mặt, dăm ba câu đã mắng mấy người một trận.
Trong năm người Kim Chiếu Ảnh sa mỏng che mặt, khó biết dung mạo. Huân Phong hòa thượng lắc đầu không nói, Tống Ly trực tiếp chắp tay bái tạ nương nương tán dương, tự nhiên phóng khoáng. Bạch Dữ Mặc và Lăng Thiếu Hiên lòng dạ không sâu, đều đỏ bừng mặt.
Hoàng phi hơi ngẩng gương mặt xinh đẹp, cười hỏi: “Đại sư, người xuất gia không nói láo. Sao ngài lại tới? Chẳng lẽ tăng hoàng lão nhân gia người cũng muốn cản phi tiêu cho hoàng thượng ở Tô Châu? Mời ngài tới thông truyền một tiếng?”
“Nương nương nói đùa. Tiểu tăng không cầu phát triển, quen lôi thôi xưa nay, tùy hành tùy nghỉ, không có chỗ ở cố định. Nhưng chủ trì nói, lúc triều đình dùng người, há không hiến tấm thân hữu dụng, đền đáp quốc gia? Tiểu tăng tuy không tình nguyện, cũng đành tới.”
Dứt lời lại lắc đầu, dường như thật sự bị cưỡng chế vào cung diện thánh. Biểu tình buồn bực bất và đắc dĩ vì không thể tiếp tục dạo chơi nhân gian không hề giả dối.
“Thiếu Hiên, lời này là thật?”
Hoàng hậu là trưởng nữ của gia chủ Lăng gia, luận bối phận là đường cô của Lăng Thiếu Hiên. Nhưng trên đại điện, không thể xưng hô như vậy.
Lăng Thiếu Hiên cung kính nói: “Bẩm hoàng hậu nương nương, thiên chân vạn xác. Quan chủ thay mặt thật sự ra lệnh tiểu nhân tới cống hiến cho triều đình.”
Quan chủ thay mặt của Lư Sơn kiếm quan chính là huynh trưởng của hoàng hậu nương nương, danh xưng đại tổng quản Giang Nam đạo —— Lăng Dược Sư. Xưa nay trên dưới Lư Sơn kính như thần minh. Lăng Thiếu Hiên dám mang danh hào của hắn ra, chắc hẳn không giả.
Hoàng hậu trầm tư một lát, lại nói: “Trước khi lên đường, quan chủ thay mặt lệnh ngươi mang theo thanh kiếm nào?”
Lăng Thiếu Hiên lập tức mồ hôi như mưa, vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào.
Hai mắt hoàng hậu như kiếm, vỗ bàn nói.
“Thiếu Hiên, bản cung tra hỏi ngươi, ngươi dám không đáp?”
“Bẩm nương nương...... Là, là ‘Dược Vương’.”
Hoàng hậu nghe vậy trầm mặt xuống, dáng vẻ giận dữ.
Người ngoài không biết nội tình của Lư Sơn kiếm quan, nhưng không giấu giếm được hoàng hậu. Đệ tử Lư Sơn kiếm quan dẫn người xuất hành, bảo kiếm mang theo giống như lệnh tiễn. Nếu mang theo kiếm khí bình thường, thì đa số là tu luyện thường ngày hoặc là tìm kiếm tầm bảo. Nếu mang theo bảo kiếm, vậy toan tính phải lớn.
Dược Vương, chính là bội kiếm của Lăng Dược Sư.
“Người đâu, bắt năm tên phản đồ phạm thượng làm loạn này lại cho ta!”