Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

chương 44. khiêu khích một chút điểm đến là dừng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở lại nơi này, đây là lần đầu tiên trong năm năm.

Tống Ly để tâm xưa nay, nhớ mang máng lần trước tới đây, nơi này còn lâu mới có khí tượng thành thục như bây giờ.

Tất cả ngay ngắn trật tự, dường như phản ứng tính cách của người quản lý, tinh tế như không cho phép một chút sai lầm.

“Chắc không phải là hắn, hắn không cẩn thận như vậy.” Tống Ly lắc đầu cười khổ.

Từ lần gặp mặt trước đến nay, cũng đã nhiều năm. Phân biệt lâu như vậy thật sự không phải ước nguyện của hắn, nhưng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.

Tống Ly ngừng chân trước cửa, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn thấp thỏm gõ cửa.

Cửa mở ra.

Là hắn.

Vốn cho rằng lần gặp mặt này sẽ có không ít cản trở, ai biết lại thoải mái bất ngờ.

Hai người đều cảm thấy kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

Người phá vỡ trầm mặc luôn là Tống Ly.

“Đã lâu không gặp.”

*******************

Xa nhớ, lúc trước tỷ tỷ không phải như vậy.

Lúc song thân vẫn còn thì không phải như vậy.

Khi đó Thẩm Y Nhân cũng giống hài tử bình thường, hoặc là nữ hài tử bình thường, có hứng thú bình thường. Có lẽ những phương diện như múa đao nghịch kiếm, thích đánh nhau, thích mắng người hơi chệch hướng, nhưng ít ra vẫn trong phạm vi bình thường.

Một trận hỏa hoạn, Thẩm gia mất trụ cột. Hai đứa bé mất tất cả, chỉ còn hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

Hào quang của tỷ tỷ bắt đầu xuất hiện từ khi đó, chói mắt làm người không thở nổi.

Thẩm Cuồng dựa lưng vào tường, hơi thở hổn hển, không thể tiêu trừ suy nghĩ trong đầu.

Rõ ràng là đang tránh né địch nhân, lại bất tri bất giác bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhưng Thẩm Cuồng không thử loại bỏ những tạp niệm này.

Những suy nghĩ này không bắt đầu từ hôm nay, thậm chí là gần đây. Mà một mực thâm căn cố đế, cắm rễ trong lòng, không một ngày rời đi.

Kiếm khí tiếp cận cần cổ, Thẩm Cuồng không thèm suy nghĩ lăn tại chỗ, tránh rất chật vật.

> của Lư Sơn kiếm quan chính là kỳ công tuyệt nghệ được võ lâm công nhận, người có thứ thuật tinh xảo có thể xuyên mộc mặc thạch. Người được truyền thuật này nhất định là con cháu kiệt xuất của Lăng gia. Người dám lấy Phi Lưu Thứ Thuật ra đối địch, nhất định có sự tự tin không sợ bôi nhọ sư môn và tu vi tương ứng với nó. Tuyệt không thể nghĩ ra phương pháp phá giải trong lúc vội vã.

Thẩm Cuồng vừa thấy người này, thăm dò mấy chiêu đã không giao thủ nữa, duy trì chiến lược tránh né. Ánh mắt không thể nói là không chuẩn. Nhưng tàn khốc là võ công hai người chênh lệch rất lớn. Ngay cả khinh công cũng thế, trước sau bị đuổi sát.

“Ai ôi, tránh chật vật thế làm gì. Chẳng lẽ ta còn nỡ hạ sát thủ sao? Cắt rách khuôn mặt nhỏ của ngươi thì phải làm sao.”

Lăng Thiếu Hiên chậm rãi đi từ góc tường ra, cử chỉ ưu nhã thong dong, lại nở nụ cười thô bỉ. Kiếm vào vỏ bên hông, bước chân ngoài tự tin ra còn có sự bỉ ổi nồng nặc, dáng đi lắc đầu lắc mông.

Lần này năm nhà liên thủ, hậu nhân hai nhà Bạch, Kim đều là nữ tử. Lại dám yên tâm cho năm người bọn hắn đồng hành, cũng là tự nhiên.

Tống Ngọc Lang làm người khiêm tốn, yêu quý thanh danh.

Huân Phong tuy điên khùng, thích uống rượu mua vui đi dạo kỹ viện, nhưng rất có chừng mực.

Về phần Lăng Thiếu Hiên —— Lăng đại thiếu gia. Người biết hắn đều rõ ràng.

Có hắn, hai vị cô nương an toàn nhất.

Hai vị soái ca Tống Ly và Huân Phong mới bị nguy hiểm.

Lăng Thiếu Hiên liếm môi, càng nhìn Thẩm Cuồng càng yêu. Hắn vốn chấp hành nhiệm vụ, tới đe dọa khiêu khích một phen. Ai ngờ nhìn thấy Thẩm Cuồng ‘Tú sắc khả xan’ như thế, giao thủ thấy võ công cũng không mạnh, bắt đầu hơi tung bay.

Lăng Thiếu Hiên, cho rằng bây giờ mình, siêu cường.

“Vì sao phải chạy? Ta không muốn ăn ngươi. Tới, đi uống trà với ca ca. Chỉ tâm sự, ta cam đoan rất dịu dàng.”

Thẩm Cuồng nổi da gà.

Bởi vì bề ngoài, đây không phải lần đầu hắn bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt như vậy. Nhưng người này, biết hắn là nam nhân a.

Biết nam mà lên, biến thái! ! ! !

Thẩm Cuồng quay đầu chạy, ngay cả nói thêm một câu cũng không muốn.

Lăng Thiếu Hiên thì khá hưởng thụ cảm giác truy đuổi này, vẫn ưu nhã đi theo.

Đáng tiếc là, mọi người đều biết, thiên phú võ học của thiếu gia Thẩm gia không cao lắm.

So sánh với nữ hài tiến bộ thần tốc trong hai đứa, không cao lắm đã là cách nói tương đối lấy lòng. Thiên phú căn cốt của nam hài, thậm chí còn kém hơn người bình thường một chút.

Có thể có thành tựu ngày hôm nay, toàn bằng sự cứng cỏi không từ bỏ và áp lực của tỷ tỷ.

Thẩm Y Nhân không có thói quen thúc giục Thẩm Cuồng, khởi nguồn của loại áp lực này, là tâm tình của đệ đệ phàm nhân —— mắt thấy tỷ tỷ thiên tài leo lên từng bước một.

Bất kể làm gì hay học gì, tỷ tỷ đều rất nhanh, điểm này rất giống ba ba. Tính nết tức giận là mắng người lại rất giống nương thân. Phương diện thích quan tâm, tính cách hiền lành thì giống cả hai.

Thẩm Cuồng rất thích điểm này. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ, dường như có thể nhìn thấy cái bóng của song thân. Thậm chí hắn không kịp cảm thấy lo lắng vì sức khỏe của tỷ tỷ, vì tình hình gần đây, đã bị cảm giác hạnh phúc bao phủ.

Nhưng Thẩm Cuồng cũng rất không thích điểm này.

Bởi vì chính hắn, không giống cả hai người.

Hắn không có đầu óc thông minh của ba ba, cũng không có tính nết quả quyết của nương thân.

Thậm chí tính lương thiện, hắn cũng không cho rằng mình có.

“Ai ôi? Chưởng pháp không tệ.”

Lăng Thiếu Hiên cho rằng dùng vỏ kiếm là có thể nhẹ nhàng hóa giải một chưởng đối thủ đánh tới, lại bị thủ pháp tương tự Triền Ty thủ bắt lấy cổ tay, cho nên than thở như vậy.

Thẩm Cuồng vừa định thuận thế đoạt kiếm, đột ngột cảm thấy bàn tay bị một kình lực dây dưa, năm ngón tay không thể mở ra.

Cho dù Thẩm Cuồng tâm tư cẩn thận, dùng kỳ chiêu đánh lén, tu vi nội công của hai người vẫn rất chênh lệch. Lăng Thiếu Hiên phí chút khí lực đã hóa giải quẫn cảnh.

Lăng Thiếu Hiên cười ha ha, thu hồi trường kiếm treo bên hông, còn tiện thể bóp mu bàn tay Thẩm Cuồng. Chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, tâm tình cực tốt.

“Võ công ngươi không tệ, nhưng nền tảng nội công không tốt. Uống chén rượu cùng công tử gia, ta cho ngươi một bản tâm pháp nội công thượng thừa. Bù đắp thiếu sót về nội lực của ngươi.”

Thẩm Cuồng như không nghe thấy, lẳng lặng lui ba bước, trầm giọng nói.

“Tốt nhất ngươi đừng đến quá gần ta.”

Lăng Thiếu Hiên ưu nhã cười nói: “Hả?”

Hắn không biết, lúc này, mình đang đi ngoài quỷ môn quan.

Tuy vừa rồi ra tay bị áp chế là một bất ngờ, nhưng hành động đoạt kiếm của Thẩm Cuồng chỉ là ngụy trang. Vốn không định thành công, chỉ để che giấu mục đích thực sự.

Trong mỗi tay áo của Lăng Thiếu Hiên đều giấu một quả ‘Lôi Hoàn’. Trong đám súng đạn triều đình nghiên cứu chế tạo, uy lực của vật này có thể vào top 3, trọng lượng cực nhẹ, gặp lửa là nổ. Chỉ là chế tác tốn thời gian và khó khăn, trong một trăm viên chưa chắc có một viên thành công. Cho nên chưa thể sản xuất hàng loạt, chỉ phân phát làm ám khí cá nhân. Lục Phiến môn được phân một trăm viên.

Thẩm Cuồng tận lực dẫn hắn tới chỗ này, bởi vì đây là phía sau khu đông dân cư.

Hắn không chắc chắn hai viên Lôi Hoàn có thể lấy tính mệnh đối thủ. Kích nổ Lôi Hoàn cũng không dẫn được bao nhiêu người.

Nhưng hỏa hoạn có thể.

Dân cư bốc cháy liên miên, sẽ khiến quan phủ chú ý. Tập kích Thẩm Cuồng không quan không chức thì không thành tội danh, nhưng hỏa thiêu dân cư lại là đại tội.

Lôi Hoàn trọng thương và phóng hỏa giá họa, là kịch bản Thẩm Cuồng viết xong trong nháy mắt.

Về phần bách tính bị lan đến sẽ thế nào.

Như đã nói lúc trước.

Thẩm Cuồng chưa từng cho rằng, mình là người lương thiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio