“Minh Phi Chân, chúng ta lập kế hoạch, ngươi nghe xem......”
“Ôi!”
Ta giơ tay lên, ngắm nghía khoảng cách, lùi đến một trượng rưỡi, mới nói với Vương Tử cô nương.
“Không thân nhau lắm, đừng đến quá gần. Có hiểu lầm không cần thiết thì không tốt.”
Không biết Vương cô nương nghĩ đến cái gì, hai má ửng đỏ, mắng: “Ai, ai muốn có hiểu lầm với ngươi a!”
Ta gật đầu nói.
“Đúng, không thể có hiểu lầm, không thể có, không thể có. Cách xa ta ra.”
“Không hiểu ra sao.” Vương cô nương nhìn ta bằng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần, duy trì một khoảng cách rồi nói với ta, “Chúng ta lập kế hoạch, đại khái có hai phương án. Ngươi nói đến lúc thi đấu, chúng ta nên chủ động xuất kích, kiên quyết tiến thủ, hay nên cẩn thận.”
Ta khẽ động hai tai, kiên định nói.
“Nhất định phải cẩn thận.”
“Vậy chúng ta sẽ hành sự cẩn thận? Tận lực duy trì khiêm tốn.”
“Không, là giữ nghiêm cương vị, không được ra khỏi phòng học một bước. Lúc cần thiết, bỏ thi đấu bảo mệnh.”
“Ngươi tưởng rằng đánh trận sao!”
Ta rất nghiêm túc nói: “Nhân sinh, chính là một trận chiến tranh. Thời thời khắc khắc, đều phải chuẩn bị......” Ta nghe một lượt dị động từ trong ra ngoài phòng học, mới nói hết: “Đào mệnh.”
Vương Tử bị ngôn từ có chút khí thế của ta chấn nhiếp, cũng không biết phản bác thế nào, lúng túng bỏ đi.
Ta vừa nhìn xung quanh, tiếp tục xác nhận xem có địch nhân mai phục hay không, vừa hồi tưởng câu chuyện với Hoàng đại thúc lúc nãy.
Chuyện đầu tiên của ta khi đến học cung, đương nhiên là gặp mặt Hoàng đại thúc, dù sao hắn không thấy ta vài ngày, thật sự nhớ ta.
“Cái đồ không có chí tiến thủ nhà ngươi! Không hợp ý nhau thì không đến, còn vắng mặt ba ngày! Ngươi coi Đại Nhậm học cung ta là nơi nào! Chợ bán thức ăn sao!”
Chỉ là ngữ khí nhớ hơi kịch liệt.
Ta và Hoàng đại thúc thảo luận các loại loạn tượng ở kinh thành gần đây.
Mấy ngày gần đây, nhân sĩ võ lâm vào kinh thành càng ngày càng nhiều. Tin tức hoàng thượng mở ân khoa truyền ra, vì xưng hào võ trạng nguyên, vô số võ nhân vào kinh mỗi ngày. Nhưng trong đó lại lẫn lộn hai đạo hắc bạch, nhân số gần như 50 — 50.
Chuyện này vô cùng đau đầu. Bởi vì trước đây, kinh thành không có nhân vật tà phái ngang nhiên hiện thân.
Không phải kinh thành vô cùng kiêng kỵ chuyện này. Trên thực tế, bản thân võ lâm kinh thành không có quá nhiều quy củ.
Chỉ là kinh thành được chúng tinh bảo vệ, có sự phù hộ của Bạch vương thất quan. Nhân sĩ hắc đạo muốn lộ mặt trong kinh thành, cần trải qua lịch trình mưu trí và thao tác thực tế gian nan. Bạch Vương chi địa, tỉ lệ thế lực hắc đạo bạch đạo, lâu dài duy trì ở 1 —99. Một nhân vật hắc đạo muốn dương danh lập vạn ở kinh thành, đầu tiên phải giết qua địa bàn của Bạch vương, nghĩ cũng khổ thay hắn. Nhưng bây giờ, nhân số hắc đạo vào kinh thành lại có thể tiếp cận cân bằng, chỉ nói tốc độ và số lượng gia tăng, đâu chỉ là gấp bội?
Có thể có cục diện như vậy, giải thích duy nhất chính là, trừ Ô Y bang và Lạc Kiếm sơn trang ra, năm quan còn lại bắt đầu có hành động.
Triều đình có động tĩnh ra tay với Bạch vương thất quan, bọn hắn đã bắt đầu đánh trả.
Mà cú đánh trả này cũng không cần làm gì đặc biệt.
Bọn hắn chỉ cần mặc kệ tất cả là được.
Từ bỏ công kích và áp chế với tà phái trong quá khứ, bỏ mặc thế lực tà phái sinh sôi, thậm chí mặc kệ bọn hắn vào kinh thành. Là phản kích tuyệt diệu với triều đình.
Chuyện này không chỉ là nhân sĩ hắc đạo vào kinh mỗi ngày, mà là một đại nan đề của triều đình.
Hơn nữa, càng là một đại nan đề của Lục Phiến môn.
Một khi những nhân vật hắc đạo này gây rối, đứng mũi chịu sào chính là Lục Phiến môn đảm nhiệm trị an kinh thành hiện nay. Chỉ dựa vào biên chế của Thẩm lão đại, cộng thêm yêu cầu trị an cao của nàng, muốn đối phó kinh thành bình thường cũng đã kéo vạt áo thấy khuỷu tay, mỗi ngày phát sầu không đủ nhân thủ.
Càng miễn bàn loại cục diện —— cho dù gia tăng ba bốn lần nhân thủ cũng chưa chắc đối phó được.
Hoàng đại thúc lại đề cập với ta, năm vị sứ giả Bạch vương đến kinh, sợ rằng mưu đồ không nhỏ, hơn nữa cố tình ra tay cướp đoạt thần tượng học cung. Càng ngồi vững nhằm vào Lục Phiến môn.
Cũng hợp tình hợp lí.
Kỳ Lân vệ và Quân Vương trắc đều có thực lực mạnh mẽ, đều có một vị Tuyệt Phong tọa trấn, ai dám chọc?
Chỉ có Lục Phiến môn hở ra, chính là cơ hội tốt để ra tay.
Mà ngay cả Hoàng đại thúc cũng biết, ta nghĩ đối phương thậm chí không định che giấu.
Điểm duy nhất không nghĩ ra là, bọn hắn có lợi gì khi đối phó Lục Phiến môn?
Ta vừa gật đầu, vừa duy trì khoảng cách một trượng rưỡi, tinh tế suy nghĩ nguyên nhân và xung đột trong chuyện này.
Hoàng đại thúc nghi ngờ nói: “Hôm nay ngươi sao vậy? Vì sao nãy giờ không nói gì?”
“Ờ, nói cũng được, nhưng ngài có thể trả lời ta ba vấn đề không?”
Nghe xong vấn đề của ta, Hoàng đại thúc rất hòa ái mời ta ra ngoài.
“Cút! !”
Được rồi, đuổi ra ngoài.
Cho nên ta ngồi phiền muộn trong phòng học là rất có đạo lý a.
Còn có, kinh thành liên tục xuất hiện loạn tượng, nhân sĩ võ lâm càng ngày càng nhiều. Ai biết cừu gia hoặc ân nhân trước kia có đột nhiên xuất hiện hay không. Nhưng cho dù cừu gia hay ân nhân, một khi biết võ công ta hoàn toàn biến mất, mạng nhỏ của ta coi như nằm trong tay người khác.
Đột nhiên, một vật được đặt lên bàn ta.
Đó là một giỏ trúc.
Ngẩng đầu, là Thời Vi Lương cô nương, nàng tùy ý hếch cằm.
“Ầy, cho ngươi.”
Ta đang định cự tuyệt theo bản năng, chợt cánh mũi rung động. Một mùi thơm mê người giống như một sợi tơ không nhìn thấy, thông qua con đường vô hình kết nối vào tâm linh cô độc của ta. Làm ta động lòng.
Ta cau mày.
“Đây là?”
“Một phần chân giò hầm tương, cha ta làm cho ngươi.”
Ta sợ hãi.
“Vì sao phải làm?”
“Cha ta nói, gần đây không thấy ngươi tới, sợ ngươi tức giận vì chuyện lần trước. Lại nghe nói, gần đây Lục Phiến môn các ngươi có nhiều việc, sợ ngươi nhớ mùi này nhưng không được ăn, dậy thật sớm làm cho ngươi.”
Ta chảy nước mắt nước mũi.
“Tâm ý của Thời chưởng quỹ, tiểu đệ khắc sâu trong ngũ tạng. Thời cô nương, lúc về chuyển một câu cho Thời chưởng quỹ, có dịp Minh Phi Chân mời hắn uống rượu ngon nhất.”
Thời cô nương kỳ quái nói: “Không biết vì sao người làm quan như ngươi lại tốt với ba ba ta như thế. Được rồi. Nhưng tiền ăn ngươi thiếu trước kia......”
“Ký sổ trước đã.”
“Á!”
Thời cô nương le lưỡi với ta, làm mặt quỷ bỏ đi.
Ta nhìn giỏ trúc trước mắt, không khỏi cảm khái.
Nhân sinh khó được một tri kỷ a......
Thời lão bản, Minh mỗ, nuốt sạch giỏ này!
Kính ngươi!
Đang định mở ra ăn như gió cuốn.
“Minh Phi Chân có đây không?”
Mấy thiếu niên cao lớn thô kệch, nhìn dáng vẻ cũng là học sinh học cung —— đi tới cửa lớp của chúng ta. Đại khái là, bọn hắn từng thấy chân dung của ta hoặc nghe hình dung, mấy người trực tiếp tìm đến trước bàn của ta.
“Ngươi chính là Minh Phi Chân?”
Ta không thèm ngước mắt, nói một câu.
“Ra ngoài.”
“Ôi ôi, quấy rối.”
Mấy người xin lỗi rồi bước ra ngoài, sau đó nổi giận đùng đùng trở về.
“Không đúng! Vì sao chúng ta phải ra ngoài!”
Ta lẽ thẳng khí hùng nói.
“Sao ta biết được, hỏi chính các ngươi a.”
Mấy người kia oán giận lẫn nhau: “Ngươi thật là, xin lỗi cái gì, cứ quấy rối.”
“Ta cũng không muốn a, chưa từng thấy bị gây chuyện còn phách lối như thế, không chú ý đã......”
Đoán chừng mấy người mất đủ mặt, mới nói với ta.
“Chúng ta là người của Xa Cổ Lộc —— Xa công tử —— Thiết Đầu cung, có chuyện tìm ngươi.”
Ta xách giỏ trúc trong tay, thở dài trong lòng.
Chung quy là tìm tới.
“Nơi này không tiện nói chuyện, mấy vị, ra ngoài nói đi.”
Người cầm đầu quay lưng đi ra ngoài, cười lạnh nói.
“Tin rằng ngươi cũng chơi không ra hoa dạng gì...... Tốt, chúng ta tìm ngươi vì, này người đâu? Này, tiểu tử kia chạy! ! !”