Lúc Chu Hiểu Tô trở lại cũng đã là tối ngày hôm sau, cô nàng từ trên xe bước xuống, đứng trước cổng tòa nhà ôm người bạn trai, hai người thủ thỉ tâm tình, lưu luyến không rời, ngọn đèn mờ đem bóng dáng của họ kéo dài trên nền đất, chồng lên nhau, khó phân biệt là của ai.
Cứ như vậy một lúc mới tách ra, Chu Hiểu Tô nhìn theo bạn trai lái xe rời đi, xoay người ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, một mảng đen kịt, nghĩ chắc Tô Diệp đi hẹn hò còn chưa về. Lại quay đầu nhìn xe của bạn trai, sớm đã đi mất, Chu Hiểu Tô đột nhiên cảm thấy buồn vô cớ, lại có một chút hâm mộ Tô Diệp, bản thân không thể ngày ngày nhìn thấy bạn trai như cô ấy!
Đẩy cửa ra vào phòng, tiện tay mở đèn lên, vừa quay đầu, thình lình liền thấy một bộ dạng tóc tai bù xù nằm trên giường, nét mặt uể oải, ánh mắt không có tiêu điểm, tuy là nhìn Tiểu Tô, nhưng cảm giác như đang nhìn một cái gì đó rất xa vời.
"Đã về rồi đấy à?" Giọng nói mềm mại vô lực, hơi nghi ngờ chán chường.
Tô Diệp vừa mới mở miệng, Chu Hiểu Tô càng kinh sợ hơn, vội vàng buông túi xách trong tay, chạy tới trước giường Tô Diệp, trừng mắt hỏi: "Chị làm sao vậy? Bị bệnh hả?"
"Chị thất tình rồi." Tô Diệp nói rất chậm, gằn từng chữ rõ ràng, không chỉ là nói cho Chu Hiểu Tô nghe, mà như đang muốn nói cho chính mình nghe, chặt đứt tất cả những ảo tưởng xa vời, bỏ lại hết tất cả tình cảm từ trước đến nay.
Chu Hiểu Tô lắp bắp kinh hãi.
"Chị nói đùa gì kì vậy? Hai người không phải đang rất tốt sao? Thế nào đột nhiên lại nói chia tay?"
"Hôm qua hắn mời chị ra ngoài ăn, liền nói với chị muốn ra nước ngoài học! Hắn đã nộp đơn từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn giấu chị, hiện tại có một cơ hội, hắn mới nói rõ cho chị biết, xem ra nhất định sẽ đi, chị..." Nói ra lời này Tô Diệp thật sự khó khăn, như nghẹn ở cổ họng, mỗi một chữ nói ra chính là một hồi đau đớn, càng về sau, giọng điệu càng nghẹn ngào, nói không được.
"Là hắn đề nghị chia tay?"
Tô Diệp gật đầu, dừng một chút, rồi lại chậm rãi lắc đầu.
Chu Hiểu Tô giật mình, kinh ngạc nói: "Vậy là ý gì? Đến cùng có phải hay không?"
Chia tay xác thực là hắn nói ra, chỉ là lúc này lại liên quan tới một vấn đề khác, nếu nói là hắn vì phải ra nước ngoài học mà đòi chia tay, thực sự không hẳn vậy, Tô Diệp nhất thời cũng không biết là nên lắc đầu hay gật đầu.
Chu Hiểu Tô trong lòng tức giận, nếu đã sớm có ý nghĩ xuất ngoại, vậy thời điểm mình muốn giới thiệu bạn gái cho hắn, tại sao không nói rõ, sau đó cư nhiên còn mặt dày thổ lộ với Tô Diệp! Hôm nay muốn đi, mới nói muốn chia tay? Thật sự là khinh người quá đáng!
Càng nghĩ càng giận, lại càng oán hận, một người tưởng chừng rất chân thành và trung thực sao có thể trở thành như vậy!
"Sư tỷ, chị đừng buồn, hắn trở thành một người như vậy, không đáng để chị phải đau khổ, sớm chia tay có khi lại tốt, để tránh sau này hối hận!" Chu Hiểu Tô trong lòng hối tiếc, cảm thấy có lỗi với Tô Diệp, dù sao mình cũng là người làm mối cho hai người họ, trước đó mà hỏi cho rõ thì tốt rồi.
"Hắn..." Tô Diệp biết Chu Hiểu Tô hiểu lầm, muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô thở dài, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Hắn nói muốn chị lựa chọn, nếu như chị muốn đi theo hắn qua đó, hắn cũng đồng ý chờ chị, nếu chị muốn chia tay, vậy thì chia tay!"
Chu Hiểu Tô nhẹ nhàng thở ra, nét mặt có chút hòa hoãn, xem ra Trần Thần vẫn còn chưa đến mức quá tuyệt tình, nghĩ như vậy, Chu Hiểu Tô khó tránh khỏi liền cho rằng là Tô Diệp tự mình quyết định chia tay với Trần Thần.
"Vậy là chị không thể chấp nhận việc hắn lừa dối chị, trong lòng cảm thấy khổ sở, cho nên muốn chia tay."
"Hắn lừa gạt chị, trong lòng rất khó chịu, cũng không muốn xuất ngoại, nhưng những điều này không phải trọng điểm, quan trọng nhất là hắn căn bản không thích chị!" Một câu cuối cùng, Tô Diệp gằn giọng lớn tiếng.
Chu Hiểu Tô sững sờ, nhướng mày hỏi: "Là tự hắn nói?"
"Ừ!"
"Hắn tại sao lại nói như vậy, chị nói rõ ra xem nào!" Chu Hiểu Tô đẩy đẩy Tô Diệp, vẻ mặt mong chờ.
Tô Diệp đem hết chuyện ngày hôm qua lặp lại một lần, vừa nói sơ lược qua khoảng thời gian hai người qua lại, cuối cùng, cười tự giễu, nói: "Em nói xem, chị có phải là rất ngốc không, rõ ràng cũng hoài nghi rồi, vậy mà không kiềm chế được thích hắn."
Chu Hiểu Tô không phản bác được, loại chuyện tình cảm này, không giống hệ thống cung cấp nước, nói mở van liền mở van, nói đóng van là đóng lại được, thôi thì để họ tự quyết định đi!
"Sư tỷ, chị đồng ý chia tay?"
Tô Diệp trong lòng đau đớn, khẽ gật đầu, muốn cười lại cười không nổi, mặt mày cứng ngắc không thể cử động.
"Hắn đã nói như vậy, chị lại mặt dày mà níu kéo, không phải rất mất mặt sao?"
"Nếu em nói, hắn thật ra không muốn chia tay, có thể chỉ là nhất thời sốt ruột mới hờn dỗi nói một câu như vậy, huống chi hắn còn nói nếu chị muốn đi cùng hắn, hắn cũng sẽ chờ. Chị nói hắn không thích chị, em thấy không hẳn vậy, trước đó không phải hắn chủ động thổ lộ với chị sao? Nếu thật sự hắn đối với chị một chút cảm giác đều không có, vậy còn muốn qua lại với chị làm gì, để giờ phải gánh tội danh lừa gạt tình cảm? Hơn nữa, hai người chỉ mới chính thức qua lại với nhau có nửa tháng, tình cảm chưa có sâu nặng, chị tự hỏi lòng mình xem, có thật sự quan tâm tới hắn không? Hay chỉ muốn tìm một người đàn ông để kết hôn cho xong chuyện? Cho nên, em cảm thấy không cần thiết phải nói chia tay, nếu chị thật sự muốn ở bên hắn, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, hai người chung sống hoà thuận với nhau, thời gian còn dài, hắn tự nhiên sẽ yêu chị!"
"Nếu là em, em sẽ làm gì?" Tô Diệp ngẩng đầu, hai mắt có chút sưng vù, nhưng con ngươi lại rất sáng.
"Trước tiên sẽ không chia tay, tiếp tục chung đụng, dù thế nào đi nữa chuyện hắn xuất ngoại vẫn chưa xác định, nếu như không thành, vậy chẳng phải không có chuyện gì nữa sao? Cho dù hắn thật sự muốn đi, cũng còn tận mấy tháng nữa, trong khoảng thời gian này, hắn lại nảy sinh tình cảm với chị thì sao."
"Nếu hắn vẫn không thích chị?"
"Vậy thì chia tay thôi."
Tô Diệp cười cay đắng: "Tóm lại là vẫn phải tách ra, vậy thì cần gì phải chờ đến lúc đó! Hôm nay chia tay, cũng đã đau lòng khổ sở, đợi thêm mấy tháng nữa, chẳng phải là đau muốn tê tâm liệt phê, càng khó dứt bỏ?"
"Đây là kết quả xấu nhất. Nếu như cho hắn một chút thời gian, hắn có lẽ sẽ yêu chị, nhưng hiện tại chị chọn chia tay, tương lai sẽ không hối hận chứ?"
"Chuyện tương lai ai có thể biết trước? Hắn có yêu chị hay không, không phải chuyện chị có thể quyết định, chị không thể đem tình cảm của mình ra đánh cược, như vậy, đối với chị không công bằng." Tô Diệp nhìn Chu Hiểu Tô, chậm rãi nói: "Chị quản không được chuyện của hắn, cho nên chỉ có thể lựa chọn bảo vệ mình, để tránh không bị tổn thương!"
Cô nói tuy chậm, nhưng lại lộ ra vẻ kiên định, Chu Hiểu Tô không biết nên tiếp lời thế nào, đành phải lặng im không nói.
Trong phòng nhỏ yên tĩnh lặng lẽ, hai người đều có tâm sự, đợi một lát, Chu Hiểu Tô thở dài, bực mình nói: "Sư tỷ, thật ra yêu hay không yêu không có quan trọng như vậy, rất nhiều cặp vợ chồng già lúc còn trẻ chưa hẳn xuất phát từ tình yêu, hay như một số đôi lúc đầu yêu nhau đến chết đi sống lại nhưng đến cùng lại không có kết quả, tình yêu không thể bảo đảm hôn nhân, nhưng ý thức trách nhiệm của một người đàn ông là rất quan trọng. Thời điểm em và Kiến Minh vừa mới quen nhau, em cũng không quá thích anh ấy, nhưng em biết, anh ấy sẽ đối tốt với em, là người có trách nhiệm, thích hợp để kết hôn sinh con, chị xem chúng em bây giờ, bình yên sống qua ngày không phải rất tốt sao? Em biết Trần Thần đã nhiều năm, đối với cách làm người của hắn cũng biết ít nhiều, người khác không nói, nhưng là đồng hương với nhau, không có ai nói hắn không tốt, bằng không, lúc trước cũng sẽ không đem hắn giới thiệu cho chị."
Tô Diệp thừa nhận, Chu Hiểu Tô nói rất có lý, bất kể là phân tích tình yêu, hay là đánh giá Trần Thần, đều là lời tâm huyết, nếu ngày hôm qua không có phát sinh chuyện như vậy, cô cũng cho rằng như thế.
Nói đạo lí thì ai cũng hiểu, nhưng được mấy ai có thể làm được?
Hai con người cô đơn tìm đến tình yêu; trong quá trình tìm hiểu thì luôn mong muốn được nhìn thấy đối phương; khi yêu nhau rồi, ngày qua ngày, tình yêu sẽ dần biến mất trong những điều tầm thường của cuộc sống; lúc này lại chông mong vào tình yêu không lụi tàn, một tình yêu trường tồn với thời gian; nhưng nếu đó thật sự là tình yêu vĩnh cửu, lại cảm thấy không có hứng thú, quá nhàm chán, con người a, thật sự là không bao giờ hài lòng!
"Hiểu Tô, chị cùng Trần Thần đi đến bước này, nếy tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì nữa. Đối với chị, tương lai có quá nhiều biến số, thay vì cố bảo vệ một hy vọng xa vời không nắm chắc, thì thà buông tay nhau rồi bắt đầu lại. Chị có cũng được mà không có cũng không sao, mất đi tuy đáng tiếc, nhưng nhỡ đâu sau này có thể gặp được người tốt hơn thì sao. Hơn nữa, có chuyện này chắn ngang sẽ làm bọn chị rất khó xử, nếu lại tiếp tục chung đụng, chị sẽ lúc nào cũng nghi ngờ hắn vô căn cứ, nghĩ xem mỗi lời hắn nói là thật hay giả, hắn có thể vì vấn đề này mà ngày càng chán ghét chị, không cần biết hai người có thực sự yêu nhau hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, nó có thể kéo dài bao lâu?"
Chu Hiểu Tô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Diệp, nói không ra lời.
"Chị không có vĩ đại như vậy, có thể bất chấp kết quả để đi yêu một người. Chị chỉ là một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng giống như những người phụ nữ khác, khao khát được yêu thương, che chở, chị cảm thấy hạnh phúc khi có ai đó nguyện ý cùng chị chia sẻ những chuyện khó khăn, sẵn sàng bảo vệ chị, nguyện ý để chị tùy hứng bướng bỉnh phát giận. Trần Thần lại làm không được những thứ này, trong lòng hắn không có chị, tự nhiên cũng không để chị vào mắt. Có lẽ bây giờ chị thích hắn, nên có thể chịu được, nhưng sau này thì làm sao bây giờ?"
"Đã nói chia tay, không muốn tiếp tục nữa, nhưng mỗi lần nhớ tới hắn, trong lòng vẫn là cảm thấy khổ sở, uất ức. Đây là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, lần đầu tiên chân chính mà thích một người đàn ông, lần đầu tiên toàn tâm toàn ý mà yêu một người, những lần hắn đưa chị về, chị còn nghĩ có nên cùng hắn ôm, hôn..." Chất lỏng lành lạnh nhỏ xuống tay Chu Hiểu Tô, Tiểu Tô ngẩng đầu, lại trông thấy Tô Diệp đang cười, trong nụ cười toàn là giễu cợt ai oán.
"Đừng khóc!"
Chu Hiểu Tô cảm thấy an ủi Tô Diệp có chút dư thừa, cô đã sớm quyết định, hôm nay, chỉ là muốn thổ lộ hết mà thôi.
"Hiện tại ngẫm lại, thật sự là buồn cười! Vốn cho là có được tình yêu đẹp, kết quả lại là tự mình đa tình, hắn luôn miệng nói sẽ tôn trọng quyết định của chị, nhưng từ hôm qua đến giờ, hắn một tin nhắn đều không có gửi đến, chị còn có thể lựa chọn thế nào?"
"..."
"Thật ra, muốn trách cũng chỉ có thể trách chị quá mức khinh suất cùng lỗ mãng, mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là mua dây buộc mình, tự làm tự chịu, thôi bỏ đi!"
"Đừng nói như vậy, loại chuyện như thế này, làm gì có đúng sai, có lẽ là do hai người không có duyên phận."
Tô Diệp lau nước mắt, cười khổ một tiếng.
"Đúng vậy, không có duyên phận, nên chia tay thôi!"