Mấy ngày trôi qua, Tô Diệp cảm thấy rất thoải mái, khảo nghiệm tiến hành rất thuận lợi, chuẩn bị kết thúc, ăn cơm lại không có đụng phải Dương Nghị, Lý Hải Phong thay đổi hình tượng trước đó từ bà tám thành một người nho nhã lễ độ, mà ngay những cơn gió nơi đây cũng dần dần nhỏ, không còn thổi mạnh khiến má cô đau rát, ngược lại mang vài phần ấm áp, một mùa xuân với những đám mây trắng bây lơ lửng trên bầu trời cao, sắc xanh tươi mát của hoa lá cây cỏ. Tô Diệp đột nhiên cảm thấy không cần phải tăng ca, nếu như có thể nán lại mấy ngày cũng không phải không tốt.
Tống Minh Viễn vẫn gọi điện thoại rất đúng giờ, nội dung cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nói vài chuyện tào lao, Tô Diệp càng ngày càng hoài nghi, nhưng không dám hỏi, đành buồn bực giả ngu, lừa mình dối người.
Khảo nghiệm vừa kết thúc, Tô Diệp liền gọi cho Tuần Đông Dương, để trình bày về kết quả và độ chính xác.
"Trước kia bên các anh cung cấp điều mục thử nghiệm cùng phương pháp khảo sát, chúng tôi đã nghiêm khắc dựa theo đó để tiến hành, kết quả thí nghiệm và kiểm tra độ chính xác đều ở trong này, tôi đã làm một vài so sánh, thấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, anh kiểm tra xem đi." Tô Diệp đem báo cáo khảo thí trên bàn đưa cho Tuần Đông Dương.
Tuần Đông Dương mở báo cáo trong tay ra, "Số liệu hơi nhiều, tôi có thể mang về xem được không?"
"Có thể, vốn là chuẩn bị cho anh mang về xem."
"Vậy tôi sẽ đem báo cáo này về đối chiếu với những yêu cầu về độ chính xác trước đó, nếu như không có vấn đề, có thể báo cáo cho cấp trên, sau khi đã chắc chắn chúng ta có thể quay trở về."
Tô Diệp tâm trạng dễ chịu, gật gật đầu đáp ứng, lần này kiểm nghiệm là tự cô làm, báo cáo thí nghiệm giao cho Tuần Đông Dương trước đó, cô cùng Đỗ Uy cũng đã thẩm tra đối chiếu qua kết quả, bảo đảm chính xác, Tuần Đông Dương nếu không yên lòng, muốn một lần nữa kiểm tra lại, Tô Diệp cũng để tùy hắn.
Sáng ngày hôm sau, ba người gặp nhau ở căn tin, Tuần Đông Dương sắc mặt như thường, cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ, Tô Diệp vừa ăn vừa hỏi: "Anh xem xong rồi sao? Không có vấn đề gì chứ?"
"Số liệu không có vấn đề, nhưng tôi không thấy dữ liệu kiểm tra mức độ ảnh hưởng của môi trường."
Tô Diệp khó hiểu: "Có mà, thử nghiệm cuối cùng không phải là loại bỏ sự can thiệp của môi trường và phát hiện báo động giả sao?"
"Quá sơ sài, chúng tôi hi vọng bên cô có thể cung cấp dữ liệu kiểm tra toàn diện và chi tiết hơn, hệ thống này được dùng cho tuyến phòng thủ biên giới ở các khu vực khác nhau, có địa phương sức gió lớn, có địa phương sức gió nhỏ, nhiều chỗ có mưa, nhiều chỗ lại có tuyết, vì vậy việc xác định báo động giả cần chi tiết và đúng mục tiêu hơn. Còn có, đối với những khả năng có thể ảnh hưởng đến báo động giả, cô vẫn chưa suy xét đủ mọi mặt, thực tế rất phức tạp, nó không phải đơn giản chỉ là sự kết hợp đan xem của một vài yếu tố độc lập, dù cho không thể làm đến mức hoàn hảo, thì cũng phải cố gắng đưa ra càng nhiều khả năng càng tốt, đem công dụng của thiết bị này phát huy đến mức tối ưu. Cho nên tôi cảm thấy còn rất nhiều chỗ cần phải chỉnh sửa để hạng mục này được hoàn thiện."
Hắn nói cũng không phải là không có lý, Tô Diệp cúi đầu chốc lát, nói: "Đối với vấn đề thứ nhất của anh, chúng tôi quả thật không có nghĩ tới, một là điều kiện thí nghiệm không đủ, hai là vì lúc trước ký hợp đồng cũng không có xác định cụ thể khu vực lắp đặt, nhưng nếu như các anh cần, chúng tôi có thể cung cấp một phương án sửa đổi, nhưng cần phải sửa lại hợp đồng, hơn nữa kéo dài thời gian và tăng thêm chi phí cho hạng mục. Đối với vấn đề thứ hai, anh vừa rồi cũng nói, tình hình thực tế rất phức tạp, mà chúng tôi đối với từng khu vực biên phòng lại không hiểu nhiều, quả thật không có cách nào đề phòng rủi ro, cho nên chỉ có thể chờ phía các anh căn cứ tình huống thực tế đưa ra yêu cầu cụ thể, chúng tôi sẽ có phương án phù hợp để giải quyết."
"Yêu cầu chẳng phải bên chúng tôi đều đã cung cấp cho các cô rồi sao? Ý của tôi là cô không thể chỉ đơn giản kết hợp một vài yếu tố để xem xét, mà cần phải xem xét nó một cách toàn diện và suy nghĩ linh hoạt hơn!"
"Anh có thể đưa ra ví dụ cụ thể không?" Tô Diệp hoang mang, đối với hạng mục này, tổ thí nghiệm đã cùng Lộ lão bản họp thảo luận qua rất nhiều lần, đã tận lực đưa ra tất cả các loại khả năng rồi, vậy mà Tuần Đông Dương lại cảm thấy chưa đủ, Tô Diệp rất muốn biết suy nghĩ của hắn còn có thể linh hoạt đến mức nào.
"Ví dụ như, nếu như có người cố ý bắt chước động vật đi qua đường biên giới, dựa theo thiết lập hiện tại của hệ thống, sẽ được đánh giá là báo động giả, vậy đó không phải lỗi sai sao?"
Đỗ Uy đang ăn cháo đột nhiên bị sặc, ho khan không ngừng, Tô Diệp cũng thấy buồn cười, nhưng cố kìm nén, bất lực giải thích: "Anh có thấy ai bắt chước động vật đi đường lại có thể bắt chước được cả tần số và độ chấn động không?"
"Tôi chưa thấy qua, nhưng có rất nhiều người ra vào đường biên giới, có thể có ai đó làm được."
Tô Diệp không biết nên nói gì, rất muốn hắn tìm được người như vậy đưa đến trước mặt cô để xem đó là thần thánh phương nào.
Đỗ Uy dừng lại ho khan, nói tiếp: "Nếu quả thật có người có thể làm được như vậy, chỉ cần thể trọng khác biệt, thiết bị vẫn là sẽ đưa ra cảnh báo bình thường."
"Thể trọng của người khác biệt rất lớn, thể trọng của động vật khác biệt cũng rất lớn, khả năng trùng hợp không phải là không có."
Tô Diệp buồn bực, thằng nhãi này tới để bới móc sao? Bên tai nghe được Đỗ Uy có chút bất mãn nói: "Nào có trùng hợp như vậy? Người đi bằng hai chân, động vật đi bằng bốn chân, cứ cho là sức nặng tương đương, nhưng tần số chắc chắn không thể giống nhau được!"
"Vậy nếu nó là động vật đi bằng hai chân? Cậu không cần nhìn tôi như vậy, tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra, cho nên phải xem xét một cách toàn diện."
"Vậy làm phiền anh nói cho chúng tôi biết, với tình huống này, làm thế nào mới tính là chu toàn?" Tô Diệp có chút tức giận, giọng bất mãn, âm điệu có chút cao, "Theo như anh nói, chúng ta phải bắt toàn bộ các loài động vật vào phòng thí nghiệm, đo cân nặng, sau đó nghiên cứu từng bước đi của chúng so với con người, anh cảm thấy việc này có thể sao?"
Tuần Đông Dương nhìn cô một cái, cũng có chút không vui, thản nhiên nói: "Bác sĩ Tô, tôi chỉ muốn cùng các cô thảo luận để hoàn thiện thử nghiệm, mong cô chú ý thái độ!" Một câu cuối cùng âm vang có lực!
Tô Diệp trong lòng tức giận, hai hàng lông mày khẽ nhếch, "Vậy cũng mời anh giữ thái độ, đưa ra vấn đề khả thi một chút, đừng nói những điều điên rồ!"
Tuần Đông Dương cảm thấy Tô Diệp nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của hắn, từ xấu hổ thành giận dữ, hắn dựa vào quan hệ để vào viện nghiên cứu, vốn là chột dạ, vẫn luôn tìm mọi cách để rửa sạch. Lần này trước khi đến đây, hắn đã nghiêm túc nghiên cứu qua yêu cầu hạng mục, cố gắng tìm ra những chi tiết không được đề cập trước khi kiểm tra, cơ hội khó có được, hắn không muốn bỏ qua, thừa dịp tối qua báo cáo kết quả khảo nghiệm, liền đem ý nghĩ của mình nói cho lãnh đạo. Giám đốc đối với bối cảnh của hắn hiểu rất rõ, không có trực tiếp bác bỏ, nhưng cảm thấy người tuổi trẻ đầu óc linh hoạt lại có trí tiến thủ nên cũng cố gắng động viên hỗ trợ, liền để hắn nói chuyện với hai vị tiến sĩ của đại học A trước, xem xem khả năng của hắn như thế nào, nếu như dự án thành công, ông vui còn không kịp, nếu như không được, vậy cũng không có gì tổn thất. Tuần Đông Dương nóng lòng muốn lập công, lại được lời khích lệ từ phía lãnh đạo, mới có buổi sáng hôm nay cùng Tô Diệp trao đổi.
"Xin anh chú ý cách dùng từ! Câu hỏi của tôi có vấn đề gì sao?" Tô Diệp chọc vào tử huyệt của hắn, Tuần Đông Dương trừng mắt, xanh cả mặt, "Cô trình độ có hạn không giải quyết được vấn đề có thể nói thẳng, không nên lấy tôi ra trêu đùa!"
Tô Diệp học tiến sĩ năm năm, trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Lộ Nhất Minh ra thì cô chính là lão đại, các sư đệ sư muội đối với cô đều rất kính trọng, thỉnh thoảng cô thay mặt phòng thí nghiệm đi tham gia các hoạt động học thuật cũng thường hay được các vị giáo sư và chuyên gia tán thưởng khen ngợi. Cô tự nhận mình không phải có năng lực phi phàm, nhưng nhất quyết không phải kẻ chỉ biết nói láo, vậy mà ngay lúc này, trước mặt bao nhiêu người, bị một sinh viên đang học thạc sĩ hoài nghi trình độ kiến thức của mình đúng là là lần đầu tiên, trong nội tâm cô xấu hổ, đầy căm giận, mặt đanh lại, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Tuần Đông Dương, hận không thể chém cho hắn vài nhát, băm thành nhân thịt nhồi bánh.
Đỗ Uy cũng thấy Tuần Đông Dương có chút quá đáng, một bên nói giúp vào: "Đông Dương, anh không thể nói như vậy, vấn đề anh đề cập tới là thiếu cơ sở!"
"Hừ, đó là vì cậu thiếu hiểu biết!"
Tô Diệp giận quá thành cười: "Anh học nhiều hiểu rộng! Kiến thức phong phú! Vậy anh làm thử dáng đi của động vật cho tôi xem!"
Tuần Đông Dương "Vụt" một tiếng đứng lên, trợn mắt tròn xoe: "Tô Diệp, cô có ý kiến có thể nói, chớ mắng người!"
Lý Hải Phong cùng Phương Húc đã sớm nghe được cuộc cãi vã ở bên này, cứ nghĩ là bọn họ chỉ vì ý kiến bất đồng mới nổi lên tranh chấp nên cũng không có ý can thiệp, nào ngờ nháy mắt chiến tranh bùng nổ, lần này, bọn họ không có cách nào đành phải xen vào.
Tô Diệp cũng đứng lên, oán hận nói: "Anh đừng ngậm máu phun người! Tôi mắng chửi anh cái gì!"
Đỗ Uy ở ngay bên cạnh kéo cô, không ngừng khuyên bảo: "Thôi, sư tỷ, không cần thừa lời với hắn!"
"Tiểu Dương, có chuyện gì từ từ nói, đối với con gái la lớn như vậy làm gì? Khoe giọng mình khoẻ sao? Sợ người khác không biết mình là đàn ông!" Lý Hải Phong phụng phịu, quay đầu lại dạy dỗ Tô Diệp: "Bác sĩ Tô, cả cô nữa, nếu có ý kiến gì thì lựa lời nói, nói khó nghe như vậy làm gì? Cô là có học, phải chú ý hình tượng..."
Tô Diệp khổ sở muốn chết, bị một người không quen giáo huấn như vậy cô thật đúng là lần đầu gặp, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lại cảm thấy rất uất ức, hốc mắt liền đỏ, giống như có một miếng bánh bột lọc nghẹn trong cổ họng, phun không ra lại nuối không trôi, khiến cô cực kì khó chịu.
Dương Nghị đúng lúc tiến vào, nhìn qua liền thấy tình hình như vậy: Một đống người vây một chỗ, Tuần Đông Dương sắc mặt xanh mét, Đỗ Uy trên mặt không cam lòng, Lý Hải Phong hai tay bắt chéo để sau lưng đang tận tình khuyên bảo, Tô Diệp quay đầu nhìn ra cửa, vẻ mặt quật cường, hốc mắt ươn ướt, cố nhịn để không rơi xuống, mặt cũng đỏ bừng, ngực phập phồng dường như tức giận không nhẹ.
"Làm sao vậy?" Dương Nghị đi đến bên cạnh Lý Hải Phong, nhìn Tô Diệp hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ là một chút tranh chấp nhỏ thôi." Lý Hải Phong nhìn Tô Diệp và Tuần Đông Dương nói: "Hai người đều nên nhường nhau lùi một bước, có vấn đề gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói, được không?"
Tô Diệp cúi đầu không lên tiếng, sợ mới mở miệng nước mắt sẽ rơi xuống.
"Nếu ngài chính trị viên đã nói như vậy, nể tình anh, hôm nay việc này cứ như vậy đi, tôi cũng không muốn nói gì nữa. Cuối cùng tôi nhắc lại, bác sĩ Tô, trước mắt kết quả thử nghiệm như vậy chúng tôi không hài lòng, cũng nhất quyết sẽ không chấp nhận, mời các cô mau chóng đưa ra phương án sửa chữa có thể làm chúng tôi hài lòng. Dựa theo quy định của hợp đồng, hạng mục sẽ nghiệm thu vào tháng này, nếu như trước đó, các người không thể cung cấp thiết bị phù hợp với yêu cầu cũng như lắp đặt đúng chỗ thì tự gánh lấy hậu quả!" Tuần Đông Dương hướng Dương Nghị cùng Lý Hải Phong nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Tô Diệp giận đến run người, đầu ong ong, dùng sức cắn môi dưới, mới nhịn xuống xúc động không có mở miệng trách mắng. Đỗ Uy cũng tức giận, mặt lạnh lùng, nhìn bóng lưng Tuần Đông Dương hừ một tiếng.
"Trước xin bớt giận, ngồi xuống nói chuyện." Dương Nghị nhìn Tô Diệp, ôn nhu nói.
Lý Hải Phong liếc mắt nhìn anh, trong bụng cười thầm: Lúc trước mình hỏi thì nhất quyết phủ nhận không có tình cảm, không nghĩ sẽ có hôm nay, không nhìn nổi người ta bị uất ức, đuôi cáo không dấu nổi nữa liền bị lộ ra rồi! Hắn vỗ vai Dương Nghị, cười nói: "Cậu khuyên cô ấy một chút, ta còn có việc, đi trước đây." Vừa nói còn vừa hướng Dương Nghị chớp mắt vài cái.
"Được!" Dương Nghị trong lòng hiểu rõ, chỉ là cố tình làm như không nhìn thấy.
Lý Hải Phong gọi Phương Húc rồi rời đi, Dương Nghị nhìn Đỗ Uy hỏi: "Nói rõ ràng một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đỗ Uy nói rõ đầu đuôi ngọn nghành chuyện vừa rồi, cuối cùng còn căm giận bất bình nói: "Hắn nói như vậy không phải là cố tính bới móc sao? Nếu cảm thấy phương án thử nghiệm có vấn đề, lần gặp nhau bàn bạc vào năm ngoái ở Bắc Kinh sao không nói? Phải đợi đến lúc nghiệm thu kết quả mới lấy ra? Rõ ràng là cố ý!"
"Chỉ có chuyện này? Không có vấn đề gì khác?"
Dương Nghị giọng điệu thoải mái, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, Đỗ Uy bị hỏi giật mình, có chút nhụt chí, rủ lông mi nhẹ gật đầu.
"Nếu cảm thấy hắn vô lý, cậu còn cùng hắn nói dóc làm gì? Hạng mục này kết quả cuối cùng là do Tuần Đông Dương quyết định sao? Hay là cậu quyết định?" Dương Nghị nhìn Tô Diệp, có chút không muốn nói, "Nếu không ai làm được, vậy đem vấn đề giao cho có người có quyền quyết định xử lý đi, cậu cùng Tuần Đông Dương ở đây cãi nhau, ngoại trừ kiến bản thân tức giận, đối với hạng mục này có ích gì không?"
Tô Diệp chợt nhớ tới lời dặn dò của Lộ Nhất Minh trước khi đi, liền từ trong túi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của hắn.
Dương Nghị nhìn cô cầm lấy điện thoại di động đứng lên đi lướt qua anh, ánh mắt đảo qua, lại làm như không đếm xỉa gì đến, âm thầm buồn cười, khẽ lắc đầu.
"Ăn cơm trước đi, về sau có gặp Tuần Đông Dương, cứ tỏ ra giống như trước kia, đừng bày sắc mặt." Dương Nghị giọng điệu bình thản, cười dặn dò Đỗ Uy.
Đỗ Uy gật gật đầu, nhưng nào còn tâm trạng ăn cơm, nói chuyện với anh vài câu, liền kiếm cớ chạy ra tìm Tô Diệp.
Tô Diệp đứng ở dưới gốc cây ven đường, yên lặng cất điện thoại di động vào túi áo, quay người lại đã thấy Đỗ Uy đang mắt không chớp nhìn mình, vẻ mặt bất an.
"Anh ta nói như thế nào? Có phải đã mắng chị không?"
Tô Diệp mím môi lắc đầu, "Không có, chỉ nói chúng ta thẩm tra đối chiếu lại báo cáo thí nghiệm, chỉnh sửa lại rồi gửi qua cho anh ta một bản, sau đó chờ."
"Phải đợi bao lâu nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn sửa lại phương án!"
"Chị không rõ, nhưng nghe ý tứ của anh ta không giống như là muốn sửa."
"Vậy hôm nay chúng ta làm gì?"
"Nghịch!" Tô Diệp ngẩng đầu, híp mắt, nghiến răng nghiến lợi.