Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 115

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Nghe vậy, mắt Thái hậu tối sầm, lảo đảo ngã ngửa ra sau, may mà có nữ quan hầu cận đỡ lấy.

“Mẫu hậu.”

“Đừng gọi ta!” Thái hậu hất tay Hữu Ninh để ra, “Ta và A Ung khiến kẻ nào ngứa mắt sao? Mấy năm qua, A Ung

đang sống yên lành trong đạo quán, lần này vào cung cứ dăm ba ngày lại có chuyện, hết bị người ta chọc tức phát

ngất, giờ lại sợ phát ngất. Nếu trong cung không có chỗ cho ta và A Ung thì ta sẽ đưa A Ung rời khỏi đây!”

“Xin Thái hậu bớt giận.” Quần thần đồng loạt quỳ xuống. Hữu Ninh để vội khuyên can: “Mẫu hậu làm vậy khác

nào xẻo tim hoàng nhi. Mẫu hậu bớt giận, hoàng nhi ắt sẽ trừng phạt thật nghiêm. Thất làng sẽ không có chuyện gì

đâu, hoàng nhi đã lệnh cho Thái y viện thay phiên chiếu cố, Thất lang có ông trời phù hộ, chắc chắn sẽ biến nguy

thành an.”

“Trừng phạt thế nào là việc của Hoàng thượng, ta chỉ cần A Ung được bình an.” Khóe mắt Thái hậu đỏ bừng, “Nếu

A Ung có bất trắc gì, bà lão này cũng chẳng thiết sống nữa.” Hữu Ninh để lại an ủi Thái hậu hồi lâu, có Thái hậu

ngồi đây, ông ta đành cách chức Môn hạ tỉnh Thị trung của Vương Chính, bắt Vương Chính ở nhà kiểm điểm, cầu

phúc cho Thái tử. Hữu Ninh đế như muốn nói nếu Thái tử có gì bất trắc, Vương Chính sẽ phải lấy cái chết tạ tội

vậy.

Sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa ngủ dậy thì nghe được sự cổ đêm qua trong cung, có phần ngạc nhiên.

“Ha ha, lão thất phu Vương Chính mà cũng có ngày thảm hại như thế.” Nghe xong, Thẩm Vân An thấy hả hê hết

sức.

Chưa cần nhắc đến những lần giao tranh trên quan trường trong mấy năm qua, sau khi vào Kinh, hắn nghe nói con

gái của Vương Chính dám nhằm vào muội muội mình, chỉ riêng việc này cũng đủ làm hắn bất mãn với ông ta rồi.

Rồi vụ Khang vương hôm nọ nữa, Vương Chính cũng nói đỡ cho Khang vương còn gì?

Hắn đã điều tra Vương Chính, nhưng ông ta trơn như chạch, dù biết chắc người này có vấn đề nhưng không tài nào

bắt thóp được!

“UU, muội đang nghĩ gì vậy?” Vui vẻ được một lát, Thẩm Vân An phát hiện Thẩm Hi Hòa đang thất thần.

Thẩm Hi Hòa hoàn hồn, nàng chớp mắt, cũng không qua loa có lệ: “Muội thấy chuyện này quá trùng hợp.”

“Trùng hợp ư?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Trong bữa tiệc ngắm hoa cúc ngày hôm ấy, có ba người nhằm vào muội, Tuyên Bình hầu phủ

nữ lang và Vương gia nữ lang chính là hai trong số đó Tuyên Bình hầu bị Khúc Diễn Quang tố cáo với Thái tử điện

hạ, từ đó bị vạch trần tội phản quốc, thông đồng với địch; bây giờ Vương Chính vì cưỡi ngựa xông vào cung, khiến

Thái tử điện hạ hoảng sợ ngất xỉu mà bị đình chỉ chức vụ để điều tra, hai việc này đều có dính dáng đến Thái tử

điện hạ…”

“Muội không nói thì a huynh cũng không nghĩ đến chuyện này.” Thẩm Vân An ngẫm nghĩ rồi cười sang sảng, “Vụ

Tuyên Bình hầu phủ chỉ là tình cờ trùng hợp thôi mà, Thái tử điện hạ bị Lục điện hạ chọc tức phát ngất, vừa hay

ngoại tổ phụ và mẫu thân Khúc Diễn Quang là thầy thuốc, nhờ vậy hắn ta mới có phương thuốc để dâng lên. Về

sau, Khúc Diễn Quang nhờ vả khắp nơi không được nên mới tìm đến Thái tử điện hạ.

Còn chuyện Vương Chính cũng là trùng hợp nốt, nếu trước đó muội và Thái tử điện hạ không có hẹn với nhau,

đêm qua Thái tử điện hạ sẽ không có mặt tại cổng hoàng cung.

Huống hồ, Vương Chính vào cung giữa đêm hôm là vì có lệnh triệu tập khẩn cấp, đây không phải là việc Thái tử

điện hạ có thể khống chế. Muốn sắp đặt cho hai người họ cũng có mặt tại cửa cung vào ban đêm quả thật hơi khó.”

Thẩm Hi Hòa luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại không tìm được điểm mấu chốt trong

đó. Thấy muội muội vẫn đăm chiêu, Thẩm Vân An lại nói: “U U, huynh nghĩ nếu việc này thật sự do Thái tử điện

hạ giật dây thì cũng tốt mà.”

Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn Thẩm Vân An với vẻ khó hiểu.

“Hắn vì muội mà bày mưu tính kế kỹ càng đến thế, cho thấy hắn thật lòng thích muội, sau này chắc chắn sẽ một

lòng một dạ với muội.”

Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa chẳng hề tỏ vẻ vui mừng dù chỉ mảy may, trái lại còn cau mày: “Muội không cần một lòng

một dạ, chỉ cần đôi bên cùng có lợi là được rồi.”

Thẩm Vân An: “…”

“Lòng người là thứ không đáng tin nhất, chỉ có lợi ích mới là ràng buộc vĩnh cửu.” Thẩm Hi Hòa bình thản nói,

“Chỉ cần muội có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho hắn, hắn sẽ mãi mãi không ruồng bỏ muội.”

Thẩm Vân An: “…”

“UU, muội.” Sao muội có thể nghĩ vậy chứ!

“A huynh, như vậy chẳng hơn à?” Thẩm Hi Hòa cảm thấy khó hiểu, “Yêu đương thắm thiết vừa mất thời gian lại

vừa hao tâm tổn sức, nếu có một ngày đối phương thay lòng đổi dạ, muội sẽ đau lòng, còn tổn hại đến sức khỏe,

nhưng nếu hắn phản bội vì xung đột lợi ích thì đó là do muội kém hơn người khác, có thua cũng tâm phục khẩu

phục.”

Nàng nói lý lẽ đường hoàng, Thẩm Vân An không biết phản bác thế nào.

Hắn há hốc mồm nhìn muội muội hồi lâu, cuối cùng gượng gạo nói: “UU, sống trên đời không thể chỉ xét đến lợi

ích được.”

“Muội biết còn phải nhớ có qua có lại phải có lòng thành và biết giữ chữ tín ” Thẩm Hi Hòa gật đầu

Thẩm Vân An: “…”

Hắn rầu rĩ giật tóc, lại hỏi: “Muội đối tốt với Bộ thế tử và Tiết Thất Nương cũng vì lợi ích à?”

“Bộ thể tử thì đúng, còn Tiết Thất Nương là vì huynh đấy.” Thẩm Hi Hòa đáp chắc nịch.

“Vì sao muội lại điều chế hương tặng Bộ thể tử?” Thẩm Vân An hỏi.

“Nàng ta giúp muội điều tra Thôi Tấn Bách, làm vậy để có qua có lại.” Thẩm Hi Hòa đáp.

Thẩm Vân An: “…”

“Vậy muội làm hoành thánh, tặng giấy viết thư cho Thái tử điện hạ, cùng hắn lên thành lâu ngắm cảnh cũng là vì

thế?”

“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Thẩm Vân An cạn lời, nhìn muội muội chăm chăm, sau đó bật cười ha hả, cười sảng khoái vô cùng.

“Á huynh cười gì vậy?” Thẩm Hi Hòa nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Thẩm Vân An cười, xua xua tay: “Không có gì, UU à, muội cứ tiếp tục có qua có lại như thể đi.”

Những việc muội muội cho là giao dịch công bằng, không có tình cảm gì trong đó lại được người khác hiểu lầm,

tưởng rằng muội muội ngoài lạnh trong nóng.

Trừ khi Thẩm Hi Hòa nói ra, bằng không chắc chẳng ai biết đó là hiểu lầm, cứ vậy cũng tốt.

Miễn là bọn họ không có lỗi với muội muội trước, nàng sẽ không gây tổn thương đến bọn họ.

Còn Thái tử điện hạ thì…

Thẩm Vân An vốn ngứa mắt với Thái tử điện hạ, nay bỗng thấy thương hại hắn.

Rốt cuộc Thái tử cũng chỉ là một người đoản mệnh, thà muội muội không có tình cảm gì với hắn còn hơn là đau

lòng khi hắn ra đi.

Nghĩ vậy, Thẩm Vân An vui vẻ hắn lên, phấn khởi mang theo đồ đạc Thẩm Hi Hòa chuẩn bị, lên đường rời Kinh,

tiến về Tây Bắc.

Thẩm Hi Hòa tự mình tiến hắn ra khỏi thành, Thẩm Vân An cưỡi ngựa đi đầu, Thẩm Hi Hòa dõi theo bóng dáng

hắn đến khi mất hút trên quan đạo ngoài thành mới quay về quận chúa phủ.

Người vẫn luôn bầu bạn cùng nàng, quan tâm săn sóc nàng, nghĩ đủ trò khiến nàng vui vẻ suốt nửa tháng nay giờ

đã đi mất, Thẩm Hi Hòa cứ nghĩ mình sẽ chóng quen, nhưng khi về đến phủ đệ mới thấy hơi cô đơn.

Tâm trạng sa sút suốt cả ngày, Thẩm Hi Hòa đi ngủ sớm, không ngờ Tiêu Hoa Ung lại đến đây, đã thế còn là âm

thầm lẻn vào, mùi thuốc bắt mũi trên người hắn làm Thẩm Hi Hòa bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy hắn đang ngồi

bên mép giường.

“Điện hạ!” Thẩm Hi Hòa rất không vui.

Nàng thật sự rất ghét bị người ta lẻn vào khuê phòng, có cảm giác như bị xâm phạm lãnh thổ.

“Mong quận chúa thứ lỗi, ta sắp phải rời Kinh nên đến đây để nói lời từ biệt.” Tiêu Hoa Ung đứng dậy, tự giác lui ra bên ngoài bình phong.

Thẩm Hi Hòa mặc áo ngoài, khoác áo choàng rồi chong đèn đi ra. Thấy sắc mặt Tiêu Hoa Ung vẫn hơi tái nhợt, nàng điềm tĩnh ngồi đối diện với hắn: “Vì sao điện hạ lại gài bẫy Vương Chính?”

Cặp mắt hiền hòa của Tiêu Hoa Ung thoáng hiện ý cười: “Vì quận chúa, cũng vì chính ta.”

“Ta cần một cái cớ để rời cung, Vương Chính chính là cái cớ đó.” Tiêu Hoa Ung mìm cười nhã nhặn: “Đương nhiên, nếu Vương gia không bất kính với quận chúa thì ta đã không chọn ông ta làm con dê thế tội.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio