Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Sắc mặt Bộ Sơ Lâm lập tức cứng đờ.
Thiên Viên đã nói rõ đến không thể rõ hơn được nữa, Thái tử điện hạ biết nàng ta là nữ lang!
Sao Thái tử điện hạ lại biết được cơ chứ!
Bộ Sơ Lâm thầm kinh hãi nhưng không hề hoài nghi Thẩm Hi Hòa, nàng ta biết Thẩm Hi Hòa không phải người
như vậy.
“Thế tử đừng sợ, Thái tử điện hạ đã biết chuyện này từ năm năm trước rồi. Thiên Viên không biết liệu Bộ Sơ Lâm
có nghi ngờ Thẩm Hi Hòa không, nhưng Tiêu Hoa Ung đã đặc biệt dặn dò hẳn không được để nàng ta hiểu lầm
Thẩm Hi Hòa tiết lộ bí mật.
Đúng vậy, Tiêu Hoa Ung chẳng những đã biết Bộ Sơ Lâm là nữ mà còn biết Thẩm Hi Hòa cũng biết được chuyện
này.
Hắn đoán được là vì nếu không biết Bộ Sơ Lâm là nữ, Thẩm Hi Hòa sẽ quyết không cho phép nàng ta ra vào quận
chúa phủ thường xuyên đến thế.
Tạ Uẩn Hoài là đại phu phụ trách khám bệnh cho nàng mà cũng phải dăm ba ngày mới đến một lần theo lịch hẹn,
thỉnh thoảng mới ở lại dùng bữa tối.
Chỉ có Bộ Sơ Lâm là khác. Trong Kinh ai cũng biết Bộ Sơ Lâm và Thẩm Hi Hòa thường qua lại nhưng cũng không
để tâm vì hai người họ vốn là đồng bệnh tương lân, cùng đến kinh đô làm con tin, người thì chơi bời lêu lổng,
người thì ốm yếu bệnh tật, dù hai người họ có âm mưu gì thật thì cũng chẳng ai tố cáo làm gì khi không có bằng
chứng.
Thiên Viên nói vậy không chỉ vì muốn Bộ Sơ Lâm biết việc mình bị lộ không liên quan gì đến Thẩm Hi Hòa mà còn
ngụ ý rằng Thái tử điện hạ đã biết chuyện này từ lâu, nếu muốn khó dễ nàng ta thì đã chẳng đợi đến tận bây giờ.
Bộ Sơ Lâm thôi tí tởn, chắp tay làm lễ với Thiên Viên: “Vậy có thể cho ta biết điện hạ biết chuyện bằng cách nào
được không?” Thiên Viên nói: “Điện hạ có dặn nểu Bộ thể tử hỏi thì cứ trả lời đúng sự thật, điện hạ có tai mắt trong
Thục Nam vương phủ”
Bộ Sơ Lâm càng kinh hãi hơn, cả Thục Nam vương phủ lẫn Tây Bắc vương phủ đều có không ít tại mắt của người
ngoài, song chuyện hệ trọng thể này chỉ có tâm phúc mới biết. Thiên Viên nói vậy tức là trong số các phụ tá đắc lực
của phụ thân nàng ta có người đầu nhập dưới trướng Thái tử điện hạ.
“Tào thị vệ, xin hãy chuyển lời cho điện hạ rằng vị thần tuân lệnh” Bộ Sơ Lâm trịnh trọng nói.
Nàng ta không hoảng loạn gì mấy, không phải vì tin tưởng Thái tử. Thân là nữ lang, lại là một nữ lang thường
xuyên tiếp xúc với trung tâm quyền lực, Bộ Sơ Lâm sẽ không dễ dàng tin tưởng những người đàn ông hay đùa bỡn
quyền mưu, tựa như Thẩm Hi Hòa vậy.
Hiện giờ Thái tử chưa vạch trần nàng ta không phải vì nhân từ mà là để sau này còn lợi dụng, như lúc này chẳng
hạn.
Ngày sau nếu Thái tử đăng cơ, hắn có muốn tiêu diệt Thục Nam Bộ gia thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần khép tội khi
quân là xong.
Nhưng Bộ gia biết làm thế nào được? Kể từ bây giờ, làm mọi cách để Tiêu Hoa Ung không thể đăng cơ ư? Chưa nói
đến khả năng thành công, chỉ cần bọn họ có động tĩnh gì, Tiêu Hoa Ung có thể vạch trần chuyện nàng ta là nữ giả
nam ngay lập tức.
Sở di Bộ Sơ Lâm có thể bình tĩnh như vậy là nhờ có Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa đã xác định sẽ liên minh với Đông
cung, mà so với Thục Nam thì Tây Bắc mới là mối họa trong lòng để vương. Nếu Tiêu Hoa Ung có thể dung nạp
Tây Bắc thì cũng có thể dung nạp Thục Nam vậy.
Còn nếu Tiêu Hoa Ung không bỏ qua cho Thục Nam, một khi hắn ra tay với Thục Nam, Thẩm Hi Hòa sẽ thấy môi
hở răng lạnh, sẽ nảy sinh khúc mắc với Tiêu Hoa Ung. Đến lúc ấy, nàng ta và Thẩm Hi Hòa sẽ có chung một kẻ
địch.
Bộ Sơ Lâm chưa từng gửi gắm hi vọng vào ai, nhưng giờ phút này lại tin Thẩm Hi Hòa sẽ không làm mình thất
vọng.
Miễn là nàng ta và Thẩm Hi Hòa mãi mãi là bằng hữu chân thành, bọn họ sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng
chịu.
Thiên Viên mỉm cười rồi nhanh chóng mất hút không còn tăm tích.
“Khinh công tốt thật.” Bộ Sơ Lâm lại quay về dáng vẻ vô tư lự thường ngày.
Nàng ta mân mê lọ thuốc trong tay, vừa về đến nhà liên mở vài vò rượu mạnh, đàn ông thảo nguyên hắn sẽ thích
mấy loại rượu mạnh thế này.
Hôm sau, Bộ Sơ Lâm lại lấy cớ đau bụng trốn đi trực rồi chạy đến hoa lâu đợi sẵn. Ngắm hoa nương mãi cũng chán,
nàng ta bèn bày tiệc rượu, đưa ra một thanh bảo đao làm phần thưởng, ai uống rượu thắng được nàng ta thì bảo
đao sẽ thuộc về người đó.
Nhất thời, không ít vương tôn công tử bị thu hút nhưng chẳng ai thắng được.
Hôm nay, Mục Nỗ Cáp theo Ninh Khải Phàn, con trai của Hồng Lư tự khanh đến hoa lâu chơi, người này đã mời
hắn ta mấy lần nhưng lần nào Mục Nỗ Cáp cũng từ chối. Sau lại thấy vị lang quân này không chỉ mời mình hắn mà
ngày nào cũng chuyện trò vui vẻ với sứ thần các nước khác, có lẽ là quá hiếu khách.
Mục Nỗ Cáp đã từ chối nhiều lần, nhưng người ta nhiệt tình đến thể cũng thấy ngại, thể là hôm nay theo Ninh Khải
Phàn đến đây đi dạo vài nơi. Vốn dĩ hai người không định ghẻ hoa lâu này, nhưng Ninh Khái Phàn nghe nói có Bộ
Sơ Lâm ở đây nên mới đến, hắn ta và Bộ Sơ Lâm không ưa gì nhau.
Nghe nói Bộ Sơ Lâm tìm người thi uống rượu có thưởng, Ninh Khải Phàn hào hứng chạy tới, quả nhiên thấy được
thanh bảo đao buộc lụa đỏ treo bên trên, làm Ninh Khải Phàn thèm nhỏ dãi.
“Bộ thể tử, ta đến thi với ngươi đây” Ninh Khải Phàn ngồi xuống vị trí dành cho người khiêu chiến trước mặt Bộ Sơ
Lâm.
Bộ Sơ Lâm đang ngả người tựa vào vai mỹ nhân ngồi cạnh, chân duỗi thẳng, được mỹ nhân đặt bánh tận miệng
cho. Nàng ta thủng thẳng ăn hết miếng bánh rồi mới phất tay ra hiệu cho Ngân Sơn bê tới một vò rượu đặt trước
mặt Ninh Khải Phàn: “Ta vừa thi với người khác, uống hết một vò này. Người phải uống cạn vò rượu này thì mới
có tư cách thi với ta”
Bộ Sơ Lâm không ngốc, tất nhiên sẽ không để người khác chơi trò xa luân chiến với mình. Mỗi lần so tài xong, nàng
ta sẽ cho người ghi chép lại mình đã uống bao nhiêu, người kế tiếp sẽ phải uống hết lượng rượu đã uống rồi mới có
thể thi đấu với nàng ta.
Ninh Khải Phàn mau mắn cầm vò rượu lên ngửa đầu tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã có một đám người vây xem,
khen ngợi không ngớt miệng. Đợi hắn ta uống xong, Bộ Sơ Lâm mới càu nhàu: “Rượu đổ ra ngoài non nửa luôn
rồi”
“Cụp đuôi rồi hả?” Ninh Khải Phàn khích.
“Xem như ta nhường người thôi, Ngân Sơn, đem rượu lên cho hắn!” Ngân Sơn cắp hai vò rượu đi tới. Nhằm tránh
bị kêu ca là bất công, người khiêu chiến sẽ được chọn trước, và còn lại thì đưa cho Bộ Sơ Lâm.
Ninh Khải Phàn bể hai vò rượu lên xem xét, mùi hương y hệt, trọng lượng ngang nhau bèn tùy tiện chọn một vò.
Hai người uống được nửa vò, mặt Ninh Khải Phàn đã đỏ phừng phừng, mắt lim dim, Bộ Sơ Lâm lại vẫn tỉnh táo,
chỉ là hai má hơi đỏ ửng. Ninh Khải Phàn cắn răng uống non nửa vò nữa, ruột gan nóng như thiêu, cuối cùng
không nhịn được mà nôn ra.
Người hầu của Ninh Khải Phàn khuyên can lại bị con ma men này đẩy ra: “Ông đây phải giành được thanh bảo đao
kia, phải thằng gã họ Bộ này… Gã họ Bộ này!”
Ninh Khải Phàn cố chấp uống cạn vò rượu, sau đó gắng gượng hết nổi, ngã nhào vào ngực người hầu, ánh mắt lờ
đờ, nhưng khi người hầu định đưa về thì hắn lại không chịu, còn cắn người ta.
Thấy vậy, Bộ Sơ Lâm bèn nói: “Ninh Tiểu Nhị, mau về phủ đi kẻo phụ thân người tới thì sẽ được ăn măng xào thịt
đó!”
“Ngươi… Xe..” Ninh Khải Phàn vừa mở miệng đã nôn.
Mục Nỗ Cáp vốn không định tham gia nhưng nhìn kỹ lại thấy thanh đao kia đúng là bảo đao chém sắt như chém bùn, độc nhất vô nhị:
“Thanh đao này của thế tử có phải là đạo Tổng Nguyệt không?”
Tống Nguyệt là một thợ rèn đạo nổi danh, mỗi lần rèn chi giữ lại một thanh đao xuất sắc nhất, còn lại đều hủy hết.
“Đúng vậy.” Bộ Sơ Lâm nhếch môi cười.
“Mục Nỗ Cáp xin được so tài cùng Bộ thể tử”