Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Xe ngựa của Thẩm Hi Hòa đi xa dân, Thẩm Anh Nhược ngơ ngẩn nhìn theo.
Thẩm Anh Nhược được Đàm thị đỡ lên xe ngựa, nàng ta cúi đầu than thở: “Nhũ mẫu à, nếu ta là con gái của địch
mẫu thì tốt biết mấy” Khi ấy, có phải nàng ta sẽ được phụ thân và huynh trưởng yêu thương, còn có một người tỷ
tỷ giỏi giang che chở?
Đàm thị ôm Thẩm Anh Nhược vào lòng, khẽ thở dài một tiếng. Bà ta biết Thẩm Anh Nhược hâm mộ Thẩm Hi Hòa,
nàng có tài hoa vô song, không ai bì nổi, quả thật dễ khiến người khác phải khâm phục.
Tiếc thay không phải ai cũng có thể được quận chúa để mắt, hôm nay quận chúa ra tay giúp đỡ cũng chỉ vì thể
diện của Thẩm gia, đúng như những gì vương gia và quận chúa từng cam đoan sẽ không để huyền chủ bị ai khi
dễ, dù đối phương có là công chúa đi chăng nữa.
Thẩm Hi Hòa không biết hôm nay đã có không ít quý nữ chứng kiến hành vi của nàng và còn kể tỉ mỉ cho huynh
muội trong nhà nghe. Trước kia bọn họ thấy Thẩm Hi Hòa quả ngang ngược, này lại khâm phục nàng, đồng thời
hâm mộ Thẩm Anh Nhược.
Có vài người còn nhanh trí nhớ ra Thẩm Anh Nhược sắp cập kê, gần đến tuổi lập gia đình.
Ngặt nỗi phụ tử Thẩm Nhạc Sơn không có trong Kinh, bọn họ lại chẳng thể mời được Thẩm Hi Hòa đến làm khách,
muốn nghe ngóng về hôn sự của Thẩm Anh Nhược cũng đành bó tay.
Thẩm Hi Hòa chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, đúng như dự đoán của nàng, trước ngày thi đấu mã cầu một
ngày, Dương Lăng công chúa đã đến chỗ An Lăng công chúa để chế nhạo nàng ta. Trước kia Dương Lăng công
chúa bị Thẩm Hi Hòa gài bẫy, An Lăng công chúa chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, này rốt cuộc An Lăng công chúa cũng
nếm mùi bị Thẩm Hi Hòa giày vò, làm sao Dương Lăng công chúa không hả hê cho được?
Hai tỷ muội nảy sinh tranh chấp, An Lăng công chúa lỡ tay xô Dương Lăng ngã xuống đất ngất xỉu. Hậu cung nhốn
nháo cả lên, Vinh quý phi mời thải y đến bắt mạch cho Dương Lăng công chúa thì phát hiện nàng ta có hỉ mạch!
“Bệ hạ, con bé Dương Lăng này.” Vinh quý phi thấp thỏm. Trước đó, Hữu Ninh để nghe nói hai con gái cãi vã ầm ĩ
thì chán ngán chẳng buồn để ý, dứt khoát giao cho Vinh quý phi xử lý. “Trẫm đã bảo việc này giao cho nàng giải
quyết rồi cơ mà” Hữu Ninh để mất kiên nhẫn.
“Công chúa có thai, thân thiếp không dám tự tiện giải quyết” Vinh quý phi dè dặt.
“Có thai à?” Hữu Ninh đế đanh mặt, ông ta đang cố kéo dài thời gian với Đột Quyết, đến giờ vẫn chưa đồng ý gả
công chúa, kết quả bây giờ Dương Lăng lại có thai!
“Vâng, đã hai tháng rồi ạ” Giọng Vinh quý phi càng lúc càng nhỏ.
Hữu Ninh để thình lình đứng phắt dậy, dường như không tin vào tai mình: “Nàng nói là bao lâu?”
Vinh quý phi cúi đầu: “Hai tháng ạ”.
“Choang!” Hữu Ninh để giận dữ phất tay áo, hất ngã chiếc bình hoa bày gần đó.
Chiếc bình vỡ nát, Vinh quý phi và các cung nhân vội quỳ xuống, ai nấy im thin thít.
Chuyện của Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp mới được một tháng, vậy mà nàng ta lại có thai đã được hai
tháng!
Hữu Ninh để đi qua đi lại, hỏi Vinh quý phi lần nữa: “Thải y chẩn đoán chính xác chứ?” “Cả ba vị thái y đều chẩn
đoán giống nhau, kết luận công chúa đã có thai hai tháng. Bằng không bà ta cũng không dám bẩm báo Hữu Ninh
để
Sự việc rất nghiêm trọng, nếu vương tử Đột Quyết mà biết được thì bọn họ lại thành bên đuối lý.
“Bảo Thái y tự kê đơn thuốc đi” Hữu Ninh để lạnh lùng ra lệnh, “Phong tỏa tin tức trong cung”
“Vâng” Vinh quý phi đáp rồi lui ra ngoài, hối hả xử lý vụ việc.
Thẩm Hi Hòa ở nhà đợi tin tức, vừa hay hôm nay Thôi Tấn Bách phải rời Kinh công tác, Bộ Sơ Lâm hiểm khi rảnh
rang, lập tức đến tìm Thẩm Hi Hòa.
“Quận chúa, Dương Lăng công chúa sẩy thai rồi ạ! Trân Châu bước vào bẩm bảo. “Sẩy thai á?” Bộ Sơ Lâm đang
nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế cạnh lan can, nghe vậy liền ngồi thẳng lại, “Nàng ta sẩy thai kiểu gì chứ?”
Dương Lăng công chúa vốn không có thai, có uống thuốc cũng đâu thể sẩy thai được? “Hai tháng trước ta đã sai
người đầu độc nàng ta, làm ảnh hưởng đến nguyệt sự, thuốc phá thai sẽ khiến nàng ta đau đớn quằn quại, sau đó
có nguyệt sự” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Bộ Sơ Lâm bỗng nhiên lùi ra xa rồi ôm lấy cột nhà: “U U, muội..”
Muội thật đáng sợ
Bộ Sơ Lâm không dám nói hết câu,
“Ta thế nào?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày, tươi cười hỏi. “Muội… muội đúng là mưu trí vô song, xinh đẹp yêu kiều,
tài cao học rộng, tư thái ngời ngời, thanh cao thoát tục… Bộ Sơ Lâm vắt óc Xổ một trang ca ngợi, sau đó chớp mắt
nhìn Thẩm Hi Hòa hết sức chân thành.
Bọn Trân Châu nghe mà buồn cười không chịu được.
Thấy nụ cười của Thẩm Hi Hòa không còn vẻ đáng sợ như lúc nãy, Bộ Sơ Lâm mới thở phào: “Có điều Dương Lăng
công chúa đã sẩy thai rồi thì làm sao khiến Mục Nỗ Cáp giết nàng ta được?”
“Chỉ cần bệ hạ biết chuyện này là được rồi.” Thẩm Hi Hòa đã đoán trước Hữu Ninh đế sẽ tìm cách bưng bít vụ
việc, để Dương Lăng phá thai nhằm tiêu hủy chứng cứ, vài ngày sau thuốc sẽ hết hiệu lực, nhưng có phá thai cũng
không sao
Cho dù sau này Thái y thự phát hiện mạch tượng của Dương Lăng công chúa khác với người mới phá thai thì bọn
họ cũng không dám nói ra chuyện mình chẩn bệnh sai lầm, làm vậy khác nào dâng đầu cho Hữu Ninh để chém?
Bọn họ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, đến khi Mục Nỗ Cáp biết được chuyện này, nhất thời kích động “giết chết”
Dương Lăng công chúa, bọn họ lại càng không dám nói, vì khi ấy nói ra thì không riêng gì bọn họ phải rời đâu mà
cả gia đình bọn họ cũng phải chôn cùng.
Thẩm Hi Hòa đã tính toán kỹ lưỡng từng bước đối phó Dương Lăng công chúa.
Chỉ cần Hữu Ninh để biết Dương Lăng công chúa có con với người khác thì Mục Nỗ Cáp sẽ có lý do để giết nàng
ta, huống chi không chỉ có chuyện cái thai. Mục Nỗ Cáp mà biết Dương Lăng công chúa đã biến mình thành thái
giám thì sẽ càng muốn giết nàng ta hơn nữa.
“Giờ đã đến lúc để Mục Nỗ Cáp biết mình bị bất lực rồi” Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm cười tít mắt.
Bộ Sơ Lâm lập tức đứng phắt dậy: “Cứ giao cho ta” Chỉ cần tìm vài gã bạn nhậu, rủ Mục Nỗ Cáp đi dạo hoa lâu là
được chứ gì? Đàn ông phong lưu là chuyện thường tình, gần đây Mục Nỗ Cáp cũng đang bực bội vì Hữu Ninh để
cứ lần lữa không chịu gả Dương Lăng công chúa cho hắn ta.
Người đương thời tuy không coi trinh tiết quan trọng hơn cả tính mạng nhưng nó vẫn rất quan trọng, Mục Nổ Cáp
và Dương Lăng công chúa bị nhiều người bắt quả tang thế kia, ngoài Mục Nỗ Cáp ra, còn ai chịu cưới Dương Lăng
công chúa nữa chứ? Việc này đều giống với cưới quả phụ.
Thế nên khi có người nhiệt tình mời Mục Nỗ Cáp đi hoa lâu chơi, hắn bèn nhận lời.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ mình lại bị bất lực!
“Chậc chậc, thật ra ta rất muốn xem thử một người đàn ông bị bất lực trông ra làm sao. Tại một gian phòng khác, Bộ Sơ Lâm nâng ly
rượu nói với Kim Sơn, “Ngươi nói xem, bản thể tử có nên đi nhìn trộm không?”
Nàng ta vừa ngoái đầu lại thì thấy Thôi Tấn Bách đang đứng sau lưng Kim Sơn, thế là bị sặc rượu, không ngừng ho khan. Ảnh mắt
Thối Tấn Bách sâu thằm, hắn bước tới dịu dàng vuốt lưng cho nàng ta. Bộ Sơ Lâm cảm nhận được độ ẩm của bàn tay hắn, không khỏi
rùng mình.
Quả nhiên, nàng ta nghe Thôi Tấn Bách hỏi mình rất đỗi hiền hòa: “Ngươi muốn nhìn cái gì? Để ta cho người xem”