Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mỉm cười không đáp, không phản bác mà cũng chẳng nói những câu đại loại như lòng
người dễ đổi. Nàng đứng dậy rồi nói: “Nếu điện hạ không sao, Chiêu Ninh xin cáo từ”
Giờ phút này, nàng không còn tin tưởng vào Tiêu Hoa Ung, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn mất lòng tin,
nên chẳng bác bỏ mà cũng chẳng nhất trí.
“UU à..” Rõ ràng Tiêu Hoa Ung không muốn để nàng đi, “Nàng ngồi lại với ta một lát được không?”
Thẩm Hi Hòa trầm ngâm giây lát rồi ngồi xuống nhưng vẫn không nói tiếng nào. Hắn đã muốn thế thì nàng sẽ
nán lại thêm một chốc.
Thấy Thẩm Hi Hòa lặng thinh, Tiêu Hoa Ung bèn chủ động lên tiếng: “U U nói ta là người lòng dạ thâm sâu,
nhưng nàng cũng đâu khác là mấy. U U đã sắp đặt một cạm bẫy tinh vi, trùng trùng điệp điệp dành cho Dương
Lăng và Mục Nỗ Cáp, ta thật lòng bội phục”
Phong cách làm việc của Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung không giống nhau.
Tiêu Hoa Ung thích ra tay sao cho một mũi tên trúng nhiều đích, tận dụng tối đa những gì có trong tay, từ đó đem
lại lợi ích lớn nhất và lâu dài nhất có thể.
Thẩm Hi Hòa lại hướng đến sự ổn thỏa, đơn giản, không mất nhiều thời gian. Nàng không ra tay thì thôi, một khi
đã ra tay thì tuyệt đối không để con mồi trốn thoát.
Tiêu Hoa Ung không thể không thừa nhận may mà người Thẩm Hi Hòa chọn là hắn, bằng không gặp phải đối thủ
như Thẩm Hi Hòa, hắn sẽ phải hết sức thận trọng. Nếu nàng thật sự ra tay với hắn, hắn chưa chắc đã tránh được.
“Ta không nhìn xa trông rộng bằng điện hạ” Thẩm Hi Hòa nói vậy không phải là khiêm tốn suông.
“Kể ra ta và U U đúng là trời sinh một cặp.” Tiêu Hoa Ung tươi cười, “U U thận trọng chặt chẽ, ta giỏi suy tính sâu
xa, hai chúng ta bắt tay nhau thì việc gì cũng sẽ trôi chảy”
“Đương nhiên ta mong có thể nắm tay điện hạ cả đời” Thẩm Hi Hòa chân thành nói.
Miễn là Tiêu Hoa Ung không gây bất lợi cho Tây Bắc thì dù sau này hắn có hờ hững với nàng đi nữa, hai người họ
vẫn có thể bên nhau cả đời.
Tiêu Hoa Ung hiểu Thẩm Hi Hòa có ý gì, nhưng hắn chỉ cười rạng rỡ: “Ta hiểu câu đó tức là U U ái mộ ta”
“Nếu nghĩ vậy giúp điện hạ thấy vui thì đúng là ta ái mộ điện hạ đấy” Tiêu Hoa Ung muốn hiểu sao cũng được,
Thẩm Hi Hòa không bận tâm.
“Nếu đã muốn nắm tay ta cả đời, nay ta đang bị thương nằm liệt giường, UU không thương xót ta chút nào ư?”
Tiêu Hoa Ung lập tức tỏ vẻ đau đớn tiều tụy, trông hết sức đáng thương.
Thẩm Hi Hòa: “..”
“Điện hạ đừng giả vờ nữa” Cả hai đều biết rõ thực hư về thương thế của hắn, hắn là loại người sẵn lòng dùng khổ
nhục kế để hãm hại người khác hay sao?
Chẳng qua mắt hắn đã bị tổn thương từ trước nên hắn mới giả vờ trúng độc ngay mắt, có điều nguyên nhân khiến
mắt hắn bị mù màu…
Thẩm Hi Hòa biết Thái tử điện hạ đang muốn nhắc nàng nhớ lại nguyên nhân vì đầu mà mắt hắn bị tổn thương,
còn chẳng phải vì hái tuyết liên cho nàng hay sao, khổ nỗi nàng đã dùng mất rồi, không thể trả lại cho hắn được.
Thẩm Hi Hòa đành cam chịu: “Điện hạ muốn gì?” Thấy mục đích của mình đã đạt được, ánh mắt Tiêu Hoa Ung
sáng rỡ, dù thế này có thể xem như lấy ơn nghĩa bắt chẹt người ta, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm: “Ta muốn gì
cũng được à?” “Điện hạ nói thử xem” Thẩm Hi Hòa đoán chắc chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“UU à. Nàng ôm ta một cái, để ta nằm trong lòng nàng mà ngủ được không?” Tiêu Hoa Ung mặt dày hỏi.
Thẩm Hi Hòa cạn lời, làm thế nào mà hắn có thể ăn nói càn rỡ với giọng điệu hết sức đàng hoàng nhỉ?
“Sau khi thành thân, nếu điện hạ muốn thế thì ta sẽ đồng ý ngay Thẩm Hi Hòa mỉm cười từ chối.
Quy tắc xử sự của nàng là làm tròn bổn phận vốn có của mình.
Chừng nào còn chưa phải Thái tử phi, nàng sẽ không có hành vi thân mật đến mức ấy với Tiêu Hoa Ung mà chẳng
hề e ngại.
Tựa như chừng nào nàng còn là Thẩm Hi Hòa, chừng ấy nàng còn lo nghĩ cho phụ huynh và Tây Bắc vậy. “Sau khi
thành thân, chỉ có thế thì chưa đủ khiến ta thỏa mãn đầu” Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa từ đầu đến chân bằng
ánh mắt đầy mập mờ. Từ khi bị Thẩm Hi Hòa vạch trần, hắn chẳng buồn giấu giếm gương mặt thật của mình nữa.
Vẻ ung dung thanh nhã, lễ độ lịch thiệp của hắn chỉ là lớp mặt nạ trưng ra cho người khác xem mà thôi.
Trước mặt Thẩm Hi Hòa, hắn không phải là Hoàng Thái tử mà là trượng phu của nàng!
“Tiêu Bắc Thần!” Thẩm Hi Hòa cảnh cáo.
“UU, nàng có biết cảm giác rơi từ đỉnh núi tuyết cao vời vợi là thế nào không? Nàng có biết nỗi khốn khổ khi đất
trời trong mắt nàng chỉ còn lại ba màu đen trắng xám hay không?” Tiêu Hoa Ung dứt khoát vứt hết mặt mũi, quyết
dùng đủ mọi cách để khiến nàng mềm lòng mới thôi, “ôi… Nếu U U nghĩ đó là do ta tự đi chứ nàng không ép thì ta
cũng đành chịu. Ai bảo ta không nỡ để nàng chịu khổ cơ chứ.”
Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình nên đứng dậy và quay ngoắt đi không ngoảnh đầu lại, sau đó nàng đứng lên thật.
Thấy Thẩm Hi Hòa chợt đanh mặt rồi đứng dậy, nét mặt Tiêu Hoa Ung cứng đờ, ánh mắt thoáng vẻ bối rối, nụ cười
cũng tắt ngóm.
Thấy hắn như vậy, lòng dạ Thẩm Hi Hòa có cứng rắn đến mấy cũng không bỏ đi nổi.
Nàng chần chừ một lát rồi nói: “Trân Châu, em ra ngoài đi.”
Trân Châu thưa vắng rồi lui ra.
Tiêu Hoa Ung dè dặt nhìn Thẩm Hi Hòa. Nàng bước tới, rồi ngồi xuống mép giường.
Đôi mắt Tiêu Hoa Ung tràn đầy hân hoan, long lanh tỏa sáng. Không cần nàng phải nhiều lời, hắn tự động gối đầu
lên đùi nàng, sau đó biết điều nhắm mắt lại, không dám nói gì thêm.
Khóe môi cong cong cho thấy Tiêu Hoa Ung đang rất vui vẻ. Thật ra, hắn cố tình nói vậy, cố tình biểu lộ như vậy để
thăm dò giới hạn của nàng đối với mình mà thôi.
Kết quả thật khả quan, nàng khoan dung với hắn hơn hẳn nghĩ rất nhiều.
Người hắn yêu vĩnh viễn không biết bản thân nàng là người trọng tình trọng nghĩa đến thế nào. Hắn biết nàng mềm
lòng với mình như vậy không phải vì yêu mà là bởi hai nguyên nhân khác.
Thứ nhất, nàng biết ơn hắn; thứ hai, nàng quyết tâm muốn gả cho hắn.
Thiếu một trong hai yếu tố đó đều không được. Tính cách của nàng, giáo dưỡng của nàng sẽ không cho phép nàng
làm thế.
Trên người nàng có một mùi hương kỳ lạ, thanh mát mà không lạnh lẽo, khiến hắn cảm thấy đầu óc thư thái. Tiêu
Hoa Ung cứ ngỡ mình sẽ không ngủ được nhưng khi gối lên đùi nàng, hắn lại thấy an tâm, an tâm đến nỗi hoàn
toàn thả lỏng tinh thần cảnh giác.
Mấy năm nay, dù cho ngày một mạnh hơn, thói quen cảnh giác đã hình thành từ thuở nhỏ vẫn gắn bó với hắn như
hình với bóng. Xưa nay chưa có ai có thể khiến hắn buông bỏ lòng đề phòng như thế. Tiêu Hoa Ung nhanh chóng
chìm vào mộng đẹp.
Thẩm Hi Hòa cứ nghĩ Tiêu Hoa Ung sẽ trêu chọc mình hoặc nói vài lời cợt nhà. Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Tiêu Hoa Ung được
voi đòi tiên, khi ấy nàng sẽ đẩy hắn ra ngay, không ngờ chi phút chốc hắn đã ngủ say.
Hơi thờ của hắn đều đều, không có vẻ gì là cảnh giác, điều đó khiến Thẩm Hi Hòa ngần ngơ.
Hai người họ đều sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp, luôn duy trì thói quen thận trọng. Người có tinh thần cảnh giác cao như
bọn họ không thể nào hoàn toàn tin tưởng người khác, dù người đó có là tâm phúc của mình đi chăng nữa.
Vậy mà Tiêu Hoa Ung lại yên tâm giao phó tính mạng cho nàng. Thẩm Hi Hòa nghĩ nếu bây giờ mình ấn công tác chiếc vòng trên tay
thì sẽ kết liễu tính mạng Tiêu Hoa Ung dễ như bỡn. Thẩm Hi Hòa vốn định nhẹ nhàng đặt Tiêu Hoa Ung nằm xuống rồi đi, nhưng sau
khi cúi đầu nhìn hắn một lát, tay nàng lại buông thõng: “Chung quy ta vẫn ưu ái điện hạ hơn người khác”