Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thiện Viễn thật sự không trách Tiêu Hoa Ung, nếu không có Tiêu Hoa Ung, huynh đệ hắn đã sớm chôn thấy cùng
phụ mẫu ngoài bãi tha ma rồi, cũng không được học hành và luyện võ để có ngày hôm nay. Hai huynh đệ đã đi
theo Tiêu Hoa Ung mười mấy năm, đối với bọn họ, Thái tử chẳng khác nào người nhà chứ không chỉ là chủ nhân.
Lúc này, đương nhiên Thiên Viên phải nói đỡ cho Tiêu Hoa Ung, để Thẩm Hi Hòa biết Tiêu Hoa Ung coi trọng
mình đến mức nào.
“Mau đi xem bị thương thế nào đi” Dường như Thẩm Hi Hòa không hiểu ám chỉ của Thiên Viên.
Thiên Viên đành theo Trân Châu đi tìm Tùy A HỈ, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa. Thẩm
Hi Hòa nói: “Chiêu Ninh biết lòng điện hạ có Chiêu Ninh, nhưng mong điện hạ quan tâm thì quan tâm chứ đừng
xem thường Chiêu Ninh”
Tiêu Hoa Ung lặng thinh một lát rồi nói: “Là do ta đã sốt ruột quá mức”
Hắn biết Thẩm Hi Hòa vừa được tin đã quay lại đây vì biết hắn lo cho nàng chứ không có ý chỉ trích gì, nhưng nàng
không thích sự nóng nảy vừa rồi của hắn, suýt phá hỏng kế hoạch vốn có, lại còn đánh tùy tùng tâm phúc.
Nàng luôn rất lý trí, chính vì vậy nên nàng không thích những người không biết giữ vững lý trí của mình. Nàng
luôn hi vọng hắn đừng trở nên điên rồ hay thay đổi quá nhiều vì tình.
Thật ra, Thẩm Hi Hòa cũng thầm phê phán hành vi vừa rồi của Tiêu Hoa Ung. Chẳng hạn như bọn Trân Châu hầu
hạ nàng, ngoài chi phí ăn mặc không thể sánh bằng nữ lang nhà quan lại ra, Thẩm Hi Hòa không bao giờ tùy tiện
mắng mỏ hay trừng phạt, miễn là không phạm lỗi thì dù có càn quấy chút đỉnh, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ cho qua.
Nàng không thích người động chút là trừng phạt người hầu, ra tay với tâm phúc một cách tùy tiện, nhưng nghĩ đến
lời Thiên Viên lúc nãy, rốt cuộc hắn làm vậy cũng vì nàng, Thẩm Hi Hòa chợt mềm lòng: “Điện hạ muốn ăn cùng ta
không?”
Mắt Tiêu Hoa Ung sáng rỡ, mới nãy hắn mời nàng cùng dùng bữa mà bị từ chối đó thôi: “Muốn chứ, vừa hay ta
đang đói bụng.”
Tiêu Hoa Ung bị thương tại sân thi đấu nên không được đưa về cung mà được đưa đến một điện các nhỏ nằm gần
đó để kịp thời chữa trị. Vì cái chết của Dương Lăng công chúa mà hiện tại ai nấy đều chú ý đến Dương Lăng công
chúa và Mục Nỗ Cáp.
Chỉ có Vương Chính là phái người theo dõi Tiêu Hoa Ung vì không yên tâm, có điều bên ngoài đã có người của
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung, người của Vương Chính không thể đến gần. Thẩm Hi Hòa phái Mặc Ngọc về quận
chúa phủ đem hộp cơm đến đây.
“Điện hạ có biết ai đã thả Mục Nỗ Cáp đi không?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Trong lúc chờ đợi, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa
Ung ngồi bên án kỷ.
“Nhất định Thiên Viên sẽ điều tra rõ ràng.” Vừa rồi Thiên Viên không báo, chứng tỏ hiện tại bọn họ cũng chưa biết
là ai.
“Ta lại thấy Vương công có hiềm nghi rất lớn.” Thẩm Hi Hòa bày tỏ nghi ngờ, “Lúc này, Vương gia đang muốn di
dời sự chú ý của bệ hạ, phải để bệ hạ mải lo nghĩ về vụ việc Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp thì Vương gia
mới có thời gian nghĩ cách hóa giải cạm bẫy của điện hạ”
Thẩm Hi Hòa ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Ta và điện hạ đã có hôn ước, sau khi Mục Nỗ Cáp thoát được, nếu hắn
biết mình ra nông nỗi hôm nay là do ta, chắc chắn hắn sẽ tìm ta báo thù, khi ấy điện hạ đương nhiên sẽ không làm
ngơ. Nếu bọn họ khéo sắp xếp thì có thể cắn ngược điện hạ một cú cũng không chừng”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung trầm ngâm: “U U nói có lý, Vương Chính không phải không đủ sức làm vậy, có điều làm
thế nào ông ta dám chắc người hãm hại Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp là U U chứ?”
Chắc chắn là Vương Chính không có tai mắt gì đáng nói trong cung, dù có biết được Thẩm Hi Hòa và Dương Lăng
công chúa từng va chạm vài lần thì cũng không thể nghĩ xa đến thế được. Ông ta không biết Dương Lăng công chúa
từng làm gì với Thẩm Hi Hòa, cũng không biết tính tình Thẩm Hi Hòa ra sao. Trong suy nghĩ của ông ta, Thẩm Hi
Hòa không có động cơ diệt trừ Dương Lăng.
Mặt khác, cho dù ông ta có cho rằng Thẩm Hi Hòa lòng dạ hẹp hòi, hoặc là Thẩm Hi Hòa cố ý muốn đối nghịch với
Hữu Ninh đế nên mới muốn giết Dương Lăng thì cũng sẽ không nghĩ tới việc lợi dụng Mục Nổ Cáp mới phải. Cả
Kinh thành này, chỉ có Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa biết chuyện Mục Nổ Cáp từng phục kích Thẩm Nhạc Sơn.
Đột Quyết nằm ngay bên ngoài Tây Bắc, Thẩm Hi Hòa làm vậy khác nào kích động chiến tranh, làm liên lụy đến
phụ thân và huynh trưởng? Chẳng hợp tình hợp lý chút nào.
“Dù không biết đây là cạm bẫy do ta sắp đặt thì cũng thế cả thôi” Thẩm Hi Hòa nói, “Ông ta đã nhắm vào điện hạ
thì ắt có cách khiến Mục Nỗ Cáp nghi ngờ ta.”
“Đúng là có khả năng đó thật” Tiêu Hoa Ung tán đồng, nhưng vẫn có phần thận trọng, “Ta vẫn lo về kẻ đứng sau
lưng Dương Lăng, kẻ đó thả Mục Nỗ Cáp đi, rõ ràng là muốn nhắm vào nàng. Mục Nỗ Cáp không dễ lừa, dù
Vương Chính có đưa được hắn ta ra ngoài thì cũng không thể đưa ra chứng cứ vững chắc được. Vương Chính có
cứu được hắn thì cũng sẽ nói người gài bẫy hãm hại hắn là ta chứ không phải nàng”
Thẩm Hi Hòa cười: “Vì đàn ông trên đời luôn khinh thường phụ nữ”
Dù biết có gánh hết tội lỗi cho Tiêu Hoa Ung thì Mục Nỗ Cáp cũng khó tìm được Tiêu Hoa Ung, vốn luôn ở trong
Đông cung, phải đẩy hết lên đầu Thẩm Hi Hòa thì mới có thể khiến Tiêu Hoa Ung sốt ruột, nhưng Vương Chính sẽ
không làm vậy. Chẳng phải ông ta cao thượng gì, nhưng trong mắt Vương Chính, Thẩm Hi Hòa không đủ sức sắp
đặt tất cả, đến chính ông ta còn không tin được thì lấy gì để Mục Nỗ Cáp tin tưởng chuyện này?
“Bọn họ quá nông cạn nên mới khinh thường nữ lang” Tiêu Hoa Ung điềm tĩnh đánh giá,
Hắn từng đi qua nhiều nơi, gặp qua nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện, sớm hiểu được một sự thật: phụ nữ
thường bị gò bó theo khuôn phép, phải làm hiền thê lương mẫu, phải nhẫn nhục chịu đựng, luôn luôn vâng lời
trượng phu nhưng một khi đã bày mưu tính kế thì trong phần lớn trường hợp đàn ông sẽ chết không có chỗ chôn
Thẩm Hi Hòa chưa từng nghi ngờ về việc Tiêu Hoa Ung tán thưởng và tôn trọng phụ nữ, nhưng nàng cũng không
ngờ hắn lại đánh giá phụ nữ và đàn ông một cách công bằng như thế, trên đời chẳng mấy người đàn ông làm được
vậy.
“Cho nên hiện nay có hai kẻ tình nghi, một là Vương Chính, một là kẻ đứng sau lưng Dương Lăng” Thẩm Hi Hòa
tổng kết.
Nếu Kinh Triệu phủ không tìm được manh mối gì, bọn họ sẽ lần ngược theo hai đầu mối này. Có điều Vương
Chính còn dễ điều tra, những kẻ đứng sau lưng Dương Lăng lại quá bí ẩn, đến giờ Thẩm Hi Hòa vẫn chưa nghĩ ra
vì sao người tham sống sợ chết như Dương Lăng lại không chịu khai ra người này dù đã biết nàng không phải
người dễ trêu vào.
Rốt cuộc kẻ đó đáng sợ thế nào mới có thể khiến Dương Lăng sợ hắn ta hơn cả nàng, người đã giết Lương Chiêu
dụng?
Tiêu Hoa Ung chợt bật cười.
Tiếng cười trầm thấp của hắn khiến Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu có chuyện gì mà hắn vui vẻ vậy.
Mắt hắn sáng long lanh, tựa như có muôn ngàn ánh sao trong đó.
Thấy Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ khó hiểu, Tiêu Hoa Ung mới thôi cười mà mở miệng: “Ta không yên tâm về kẻ đứng sau
lưng Dương Lăng là vì lo cho U U; U U thì không yên tâm về Vương Chính, vậy có phải lòng U U cũng như lòng ta,
cũng lo lắng cho ta không?”
Suy nghĩ ấy khiến Tiêu Hoa Ung có cảm giác như vừa uống mật, từ miệng đến tim đều thấm đẫm ngọt ngào.
Thẩm Hi Hòa bình thản nhìn hắn, không phản bác mà cũng chẳng nói gì thêm, sắc mặt lạnh nhạt của nàng đã nói lên tất cả.
“Ta cho là vậy” Tiêu Hoa Ung mặc kệ, hắn nghĩ thế thì là thế.
Thầm Hi Hòa khẽ vuốt cằm, ra vẻ hắn muốn nói gì mặc xác hắn, nàng chẳng thiết tranh luận làm gì.
Đúng lúc này, Mặc Ngọc đem cơm đến, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung cùng dùng bữa trong phòng.