Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Tiêu Trường Khanh không quá rõ chuyện của Tiết Cẩn Kiều. Trong một đại gia tộc, người nhà không hòa thuận là
chuyện thường tình, muốn biết tường tận thì chỉ có thể bỏ công điều tra.
“Quận chúa làm vậy chỉ vì chống lưng cho tẩu tử tương lai thì quả là…” Tiêu Trường Khanh không có ý chỉ trích
Thẩm Hi Hòa, nhưng Tiết Cẩn Kiều còn chưa gả đến Thẩm gia, nếu bảo chỉ vì khúc mắc năm xưa giữa Tiết Cẩn
Kiều và Tiết Hồi mà Thẩm Hi Hòa ra mặt bênh vực nàng ta thì Tiêu Trường Khanh thấy không giống tác phong
của nàng.
“Tín vương điện hạ muốn khiển trách Chiêu Ninh ư?” Thẩm Hi Hòa làm như không hiểu mối nghi ngờ của Tiêu
Trường Khanh, “So với Tín vương điện hạ, ta chỉ trừng phạt ông ta cảnh cáo, còn Tín vương điện hạ lại muốn lấy
mạng ông ta.”
Tiêu Trường Khanh nheo mắt, nhưng rồi ngẫm lại nàng vừa xuất cung, hắn là đã gặp Tiêu Hoa Ung nên cũng
không lấy làm lạ vì sao nàng lại biết mình định làm gì Tiết Hồi: “Quận chúa biết mà không định giúp một tay nhỉ?”
“Điện hạ, có giúp hay không thì Chiêu Ninh cũng không cần giải thích với điện hạ.” Thẩm Hi Hòa thả rèm, bảo
người đánh xe tiếp tục lên đường.
Tiêu Trường Khanh nhìn theo xe ngựa, ánh mắt sâu thẳm, không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
Buổi chầu ngày hôm sau, quả nhiên Bùi Triển tố cáo Tiết Hồi ngay tại chỗ, làm Tiết Hồi trở tay không kịp, chỉ biết
tái mặt kêu oan chứ không làm được gì khác. Hữu Ninh đế sai người bắt giam ông ta nhưng không giao cho Đại Lý
tự điều tra, bởi lẽ Đại Lý tự khanh Tiết Trình cũng là người Tiết gia.
Hình bộ và Ngự sử đài được giao nhiệm vụ hợp tác điều tra, Tiết gia bắt đầu chạy vạy đủ đường vì Tiết Hồi.
Mấy ngày nay, Tiết Cẩn Kiều không đến quận chúa phủ vì không muốn làm liên lụy đến Thẩm Hi Hòa, những mẫu
thân Tiết Cẩn Kiều là Vạn thị lại dẫn theo ẩu tử Tiết Tập tìm đến cửa. Thẩm Hi Hòa từ chối không gặp, Vạn thị
không chịu rời đi, cuối cùng lăn ra ngất xỉu.
“Ngất rồi à?” Thẩm Hi Hòa đang cho cá ăn thì nghe Tử Ngọc bực bội bước vào bẩm báo. “Trân Châu tỷ tỷ đã đến
rồi, nô tỳ cho rằng bà ta chỉ giả vờ ngất thôi.” Tử Ngọc hừ một tiếng.
Thẩm Hi Hòa chợt khung tay lại, im lặng một lát rồi mới xòe tay ra để thức ăn cho cá rơi xuống mặt ao, tạo nên
những gợn sóng lăn tăn. Nàng đặt câu sử dụng mồi xuống, khoác áo choàng đi ra cổng.
“Nghe nói Tiết Thượng thư đắc tội với người khác nên bị hãm hại. Chẳng phải Thẩm gia có hôn ước với Tiết gia
đầy sao, thế là Tiết gia muốn nhờ quận chúa giúp một tay.”
“Thẩm gia không muốn giúp, bèn đóng cửa không gặp, không hề bận tâm đến hôn ước giữa hai nhà, thế nên Tiết
phu nhân mới ngất xỉu.” “Sao lại làm thế được nhỉ, dù gì cũng là thông gia với nhau mà chẳng nể tình gì cả.”
“Trong mắt nhà quyền quý thì chỉ có quyền lực và lợi ích chứ làm gì có tình nghĩa?”
Thẩm Hi Hòa ra đến nơi thì thấy đám đông đang xúm đen xám đỏ bên ngoài. Quận chúa phủ vốn tọa lạc trên một
con phố thanh vắng, thường ngày chẳng có bao nhiêu người qua kẻ lại, nay lại đông đúc thế này.
Nàng liếc nhìn Trân Châu, Trân Châu khẽ lắc đầu, ý nói Vạn thị không sao, chỉ giả vờ ngất.
Thẩm Hi Hòa nhích người nhường đường, Mạc Viễn xách một số nước hôi thối chạy ra, bực bội hô lớn: “Tránh ra
nào…”
Thật ra, hắn không cần phải hố, mùi hôi thối nồng nặc kia đã đủ khiến mọi người nhao nhao lùi lại, chỉ có Vạn thị
nằm dưới đất không kịp phản ứng, bị Mạc Viễn tạt nước từ đầu đến chân. Bà ta thét chói tai rồi nhảy dựng lên.
“Quận chúa, sao cô dám dùng thử ô uế làm nhục gia mẫu như vậy?” Thấy mẫu thân bị tạt nước bẩn thối um, Tiết
Tập giận dữ phồng mang trợn mắt nhưng cũng không kìm được mà dùng ống tay áo che mũi. Thẩm Hi Hòa lẳng
lặng đứng trên thềm đá. Tử Ngọc xách một số nước thơm đi ra, vẩy nước bốn phía, một mùi hương thơm ngát lan
tỏa, át đi mùi hôi thối trước đó, khiến người ta thấy dễ chịu hơn.
“Trân Châu tỷ tỷ nhà ta biết y thuật, Tiết phu nhân bị cảm nắng nên mới ngất xỉu. Người Tây Bắc chúng ta có bí
quyết dùng nước tiểu ngựa giội lên người là tỉnh ngay. Bệnh này mà không cứu chữa kịp thời là sẽ mất mạng đó,
quận chúa làm vậy là muốn cứu người.” Tử Ngọc quơ quơ chiếc xổ răng giải thích, “Mọi người xem, Tiết phu nhân
tỉnh lại rồi còn gì?”
“Nước… nước tiểu ngựa!” Vạn thị kích động ngất xỉu tiếp. Tiết Tập bất giác né tránh, để bà ta ngã nhào xuống đất.
Tùy A HỈ bước tới châm cứu cho bà ta, Vạn thị nhanh chóng tỉnh lại nhưng không muốn đối mặt với sự thật bản
thân đang rất thảm hại, bèn tiếp tục giả vờ ngất. Thấy vậy, Tử Ngọc quay sang nói với Mạc Viễn: “Mạc tướng quân,
xem ra một số nước tiểu ngựa vẫn chưa đủ đâu, phiền Mạc tướng quân di chuyển nữa.” Tử Ngọc còn chưa dứt lời,
Vạn thị đã mở mắt ra, run rẩy mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch: “Ngũ Lang… Ngũ Lang, chúng ta về… về phủ
thôi!” Tiết Tập nháy mắt ra hiệu cho người hầu, để bọn họ dìu Vạn thị, còn mình sải bước đi trước. “Mạc Viễn,
huynh hộ tống Tiết phu nhân và Tiết Ngũ Lang về phủ.” Thẩm Hi Hòa phân phỏ, “Giúp ta hỏi Tiết gia có phải bọn
họ sợ Tiết Thượng thư một mình cô đơn không.”
Nếu sợ cô đơn, nàng sẵn lòng tiền thêm vài người nhà Tiết gia đi cùng Tiết Hồi cho có bạn! Vụ án này do Hình bộ
và Ngự sử đài cùng điều tra, Tiết gia ngoài đến chỗ nàng hẳn là còn đến Đào gia, nàng không muốn ngoại tổ phụ vì
vậy mà bị Tiết gia đeo bám, không bằng cảnh cáo trước. Bọn họ không tin thì có thể thử xem nàng có đủ sức làm
vậy hay không!
Sau khi Thẩm Hi Hòa tỏ rõ thái độ, Tiết gia không dám đeo bám nàng nữa, chẳng mấy chốc vụ việc Tiết Hồi đã có
kết luận cuối cùng. Một khi Tiêu Trường Khanh đã ra tay thì bằng chứng dĩ nhiên hết sức vững chắc, không có bất
kỳ lỗ hổng gì, Ngự sử đài và Hình bộ nhanh chóng xác minh chứng cứ, triệu tập nhân chứng, lấy lời khai, sau đó
giao cho Hữu Ninh đế.
Sau khi xem, sắc mặt Hữu Ninh đế vẫn bình tĩnh, không rõ là đang nghĩ gì.
Ngay sau đó Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn gửi tấu chương về kinh với mục đích kêu oan cho ngoại tổ phụ của
mình.
Lúc này, Tiêu Hoa Ung thình lình đến thăm Tiết Hoành tại Tiết phủ. Tiết Hoành hỏi: “Chẳng hay điện hạ đến đây
có việc gì muốn phân phả?”
Tiêu Hoa Ung cải trang mà đến, không kèn không trống, Tiết Hoành không rõ hắn có ý gì.
“Sức khỏe Tiết công đã khá hơn chưa?” Tiêu Hoa Ung ngồi xuống rồi hỏi, làm như đang hàn huyên thăm hỏi bình
thường.
“Làm phiền điện hạ nhở đến, vị thần vẫn có thể gắng gượng thêm ít lâu” Tiết Hoành đã tiết lộ với Thẩm Nhạc Sơn
về tình hình sức khỏe của mình, mà con gái của Thẩm Nhạc Sơn lại sắp gả vào Đông cung, nàng có nói cho Tiêu
Hoa Ung biết cũng chẳng có gì lạ.
“Tiết công, không biết là lúc sinh thời Tiết phu nhân còn gì tiếc nuối chăng?” Tiêu Hoa Ung lại hỏi.
Tiết Hoành không ngờ Tiêu Hoa Ung lại hỏi chuyện này, ông ta ngần người, nhớ đến thể tử, đồng thời nhớ đến tâm nguyện dờ dang
của bà ấy: “Sinh thời, nội tử từng muốn đi thăm thảo nguyên Tây Bắc, ngắm sa mạc cát vàng vùng Mạc Bắc, ngắm tuyết Thiên Sơn,
sương mù Yên Sơn.”
“Tiết phu nhân còn nhiều tâm nguyện dở dang là thế, sao Tiết công không thay thế tử hoàn thành tâm nguyện?” Tiêu Hoa Ung nói.
“Đời này, vị thần không thẹn với triều đình, với gia tộc, với bản thân, duy chỉ thẹn với nội tử. Đến lúc tỉnh ngộ thì bà ấy đã không còn
trên cõi đời nữa rồi.” Mắt Tiết Hoành đỏ hoe, ngân ngấn lệ. “Người đã khuất còn tiếc nuối hơn, hay là Tiết công hãy đi thăm thú các
nơi đề sau này gặp lại Tiết phụ nhân cũng dễ ăn nói với bà ấy” Tiêu Hoa Ung dẫn dắt.