Diệp Vãn Đường là người ôn hòa nhã nhặn, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng số trời run rủi để nàng ta gặp phải
Tiêu Trường Thái. Hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau, có điều
nguyện vọng của mỗi người lại khác biệt một trời một vực. Diệp Vãn Đường chỉ muốn được sống yên ổn, Tiêu
Trường Thái lại muốn thống trị thiên hạ.
Nếu Diệp Vãn Đường gặp được Tiêu Trường Du có lẽ sẽ được sống trong yên vui phú quý cả đời, phu thê hòa
hợp, bách niên giai lão.
“Quận chúa, Tiêu Trường Thái sẽ vào Kinh thật ư?” Sau khi lên xe ngựa, Bích Ngọc không kìm được cất tiếng hỏi
Thẩm Hi Hòa.
Tiêu Trường Thái đang bị thương nặng, đến giờ còn chưa đầy một tháng, có lẽ vẫn chưa lành hẳn, vả lại có không ít
người biết hắn ta đang giả chết. E là Hữu Ninh đế cũng biết, thế nên mới trục xuất hắn ta ra khỏi hoàng thất.
Đối với Tiêu Trường Thái, Kinh đô chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
“Không, trừ ta ra, trong Kinh chẳng còn ai muốn lấy mạng hắn ta nữa.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Hổ dữ còn không
ăn thịt con, chưa chắc bệ hạ đã tin Tiêu Trường Thái là thủ phạm thật sự trong vụ vũ cố. Sở dĩ ông ta trừng phạt
nặng nề là vì không điều tra được gì, không thể không nặng tay giết gà dọa khỉ. Bằng không, nếu để cho ai nấy đều
xem thường hoàng quyền, mỗi lần gặp chuyện không vừa ý lại trù ếm bệ hạ thì loạn mất.
Xét trên quan điểm của các hoàng tử khác, Tiêu Trường Thái đã bị trục xuất khỏi hoàng thất, lại bị kết tội dùng
thuật vụ cổ trù ếm bệ hạ, cả đời chẳng thể hồi sinh được nữa, bằng không sẽ khó lòng thoát khỏi tội chết. Thế có
nghĩa là Tiêu Trường Thái không còn khả năng uy hiếp bọn họ nữa.
Vả lại, dù gì bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt, có muốn truy sát đến cùng thì cũng không được để bệ hạ nghe được
phong thánh, chứ không thì bệ hạ sẽ nghĩ thế nào đây?”
Nếu biết mình có một đứa con trai lạnh lùng tàn nhẫn đến mức ấy, lý nào Hữu Ninh đế lại không đề phòng?
“Thái tử điện hạ thì sao ạ?” Trân Châu cũng hỏi, nàng ta nghĩ mãi không hiểu vì sao Thái tử điện hạ không tiếp tục
truy bắt Tiêu Trường Thái.
“Thái tử điện hạ đang bị bệ hạ theo dõi gắt gao, Tiêu Trường Thái lại chẳng còn gì để mất, hắn ta mà điên lên thì sẽ
đồng quy vu tận với Thái tử cũng không chừng. Tuy rằng không thể lấy mạng Thái tử điện hạ thì cũng có thể khiến
điện hạ tổn hại nặng nề. Thái tử điện hạ sẽ không lấy ngọc đập ngói.”
Thẩm Hi Hòa ngừng lại một chút không biết nghĩ đến chuyện gì mà khóe môi hơi cong “Với tính cách của Thái tử
điện hạ, chắc là chẳng bận tâm đến Tiêu Trường Thái nữa đâu, cảm thấy người này không đáng để mình phải mất
công lo nghĩ.”
Sở dĩ Thẩm Hi Hòa muốn lấy mạng Tiêu Trường Thái là vì nàng không tự tin như Tiêu Hoa Ung, hơn nữa Tiêu
Trường Thái quá lì lợm bỉ ổi, lại căm hận Tiêu Hoa Ung sâu sắc, nếu không dồn hắn ta vào chỗ chết, chắc chắn hắn
ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
“Quận chúa…” Trân Châu chần chừ trong chốc lát rồi mới nói, “Quận chúa đưa vật làm tin cho Diệp thị mà không
sợ sau này nàng ta dùng những thứ đó để gài bẫy quận chúa hàng giúp đỡ Tiêu Trường Thái sao?”
“Băn khoăn của em không phải không có lý, nhưng khả năng đó rất thấp.” Đương nhiên Thẩm Hi Hòa đã suy xét
đến điều này, “Khi ấy, chỉ cần biết Tiêu Trường Thái đang làm gì là có thể đoán được có phải Diệp Vãn Đường bị
hắn ta mê hoặc mà cấu kết với hắn ta hay không.”
Cho dù Thẩm Hi Hòa hiểu khá rõ về Diệp Vãn Đường và Tiêu Trường Thái, từ đó đoán được tương lai của hai
người bọn họ, nhưng con người rất dễ thay đổi khi gặp phải biến số nào đó. Ví dụ như sau này
hai người bọn họ có con chẳng hạn. Là một người mẹ, rất có thể Diệp Vãn Đường sẽ đổi ý.
Tương lai có nhiều nhân tố không thể khống chế, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn làm vậy, vì xét cho cùng thì lợi nhiều
hơn hại. Hiện tại, nàng không có cách nào bắt được Tiêu Trường Thái cả, đã vậy cứ cắm một cái gai vào trong lòng
Diệp Vãn Đường đi, để xem cái gai này sẽ khiến vết thương của nàng ta nặng thêm hay là bị sự dịu dàng của Tiêu
Trường Thái nhổ bỏ. Thẩm Hi Hòa dám cá là vế trước.
Có lẽ chỉ có Diệp Vãn Đường mới có thể đánh bại một Tiêu Trường Thái cứng đầu cứng cổ. Quyền lựa chọn thuộc
về Diệp Vãn Đường, và cả Tiêu Trường Thái nữa.
Thẩm Hi Hòa thật lòng mong rằng cả đời này Diệp Vãn Đường sẽ không cần dùng đến chiếc túi gấm mình đã đưa,
vì như thế tức là Tiêu Trường Thái thật sự buông bỏ hết thảy, nàng không ác đến mức muốn dồn người ta vào chỗ
chết.
Một cơn gió thổi qua, xốc tung rèm xe. Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được một con phố quen thuộc, rẽ
qua lối bên kia là tới chợ Đông, xa xa là Độc Hoạt Lâu. Thẩm Hi Hòa bèn ra lệnh cho người đánh xe: “Đến Độc Hoạt
Lâu ở chợ Đông.”
Chuyến nghỉ mát ở hành cùng Lân Du sẽ kéo dài bốn tháng, Thẩm Hi Hòa bèn tiện đường xem xét cửa hàng một
chút. Tình hình kinh doanh của Độc Hoạt Lâu ngày một khấm khá, có nhiều thương nhân đến từ miền Nam hoặc
ngoại quốc đến mua hàng với số lượng lớn. Sau nửa năm đào tạo, Độc
Hoạt Lâu cũng có được nhiều người điều chế hương tài ba, trong đó có vài người có thể nói là tài năng thiên phú.
Thẩm Hi Hòa kiểm tra một lượt rồi dặn dò chưởng quỹ vài việc, đang định đi thì thấy một đứa bé ăn mày chạy tới.
Thẩm Hi Hòa bảo chưởng quỹ đi lấy ít bánh ngọt cho con bé, nhưng nó chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó đặt một
mẩu giấy lên quầy rồi chạy biến.
Trân Châu mở mảnh giấy ra, trên đó là địa chỉ một quán trà và ngày giờ gặp mặt. Nàng ta thoáng chút lo âu: “Quận
chúa, đối phương lén la lén lút thế này, chỉ e có bấy.”
Thẩm Hi Hòa cầm lấy mẩu giấy trong tay Trân Châu, nét chữ đẹp mà sắc bén, rất là quen thuộc. Hồi đầu năm, nhân
dịp sinh nhật mình, Lý Yến Yến đã tự tay viết thiệp mời gửi cho tông thất, cả thiệp mời của Thẩm Hi Hòa cũng thế.
Đây là nét chữ của Lý Yến Yến.
Tất nhiên, bắt chước chữ viết của người khác không phải việc gì quá khó khăn. Chẳng hạn như Tiêu Hoa Ung cũng
từng tìm người bắt chước chữ viết của Tiêu Trường Thái để viết lên hình nộm trong vụ vụ cố đấy thôi.
Nhưng trên mẩu giấy này còn vẽ một con cá chép lộn mình. Lý Yến Yến từng gặp riêng Thẩm Hi Hòa để báo nàng
biết chuyện Dương Lăng công chúa định hại nàng, con cá chép này giống hệt hoa văn
trên chậu hoa bày trong phòng khách ngày ấy. Lúc đó, Thẩm Hi Hòa thấy chậu hoa khá đẹp nên nhìn chăm chú
trong chốc lát, Lý Yến Yến thấy vậy giới thiệu về nó đôi câu.
Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa dám chắc người hẹn gặp mình chính là Lý Yến Yến. Nàng ta không dám quang minh chính
đại đến quận chúa phủ, hẳn là có chuyện gì muốn che giấu tai mắt của người khác.
Lý Yến Yến bắt nàng để làm gì cơ chứ, không cần biết có thành công hay không, nàng ta mà ra tay là sẽ đắc tội cả
Đông cung và Tây Bắc, được không bằng mất.
Thẩm Hi Hòa vốn đang định hồi phủ, giờ lại quay ngược về Độc Hoạt Lâu thay y phục rồi dẫn theo Trân Châu và
Mặc Ngọc ra ngoài theo lối cửa sau. Dù đã xác định không có ai theo dõi, ba người vẫn quanh co một hồi mới đi
đến quán trà mà Lý Yến Yến đã hẹn.
Lý Yến Yến mặc một bộ áo cổ bẻ của nam giới, lông mày tô đậm, trên mặt còn điểm thêm hai cái nốt ruồi. Trân
Châu thoạt nhìn còn không nhận ra nàng ta.
“Tam
hoàng tử phi mất công đến thế chỉ để hẹn ta ra đây, chẳng hay có chuyện gì?” Thẩm Hi Hòa đi thẳng vào đề.
Lý Yến Yến ra hiệu mời Thầm Hi Hòa ngồi, tự mình rót trà cho nàng rồi nhìn nàng chằm chằm bằng cặp mắt trời sinh đã có nét đào
hoa: “Cô nghĩ sao về việc hai ta hợp tác?”
Thẩm Hi Hòa nhướng mày: “Hợp tác ư?”
Nàng hoàn toàn không ngờ Lý Yến Yến muốn gặp mình là để đề nghị hợp tác.