Có khi chỉ cần bỏ ra vài chục văn đã mua được một thuyền lá dâu rồi bán ra với giá cả trăm lượng vàng, nhưng
cũng có thể là mua vào với giá mấy chục lượng vàng mà bán ra được có
mấy chục văn. Tính kích thích của những phi vụ đầu cơ này khiến các thương nhân ưa mạo hiểm cực kỳ yêu thích.
Năm nay, Tề Bồi có đến Hàng Gia Hồ, vốn dĩ chỉ định tham quan một chuyến, tiện đường ghé thăm bạn cũ của
phụ thân. Sau khi biết được lá dâu có thể tạo ra lợi nhuận khổng lồ, cậu ta vẫn không tùy tiện nhúng tay, nhưng vị
thế thúc kia thì có mua vào mấy thuyền.
Hai năm trước, nơi này có một người đoán giá lá dâu rất chuẩn, đoán đâu trúng đó, rất nhiều người nhờ nghe theo
ông ta mà phất lên, nhờ vậy được người ta xưng tụng là thần tiên sống. Năm nay, số người tung hô ông ta càng
đông hơn, không ít người hùa theo ông ta đầu cơ. Thoạt đầu, ông ta vẫn dự đoán chuẩn như trước, nhưng rồi đột
ngột mất tích.
Lúc này đã có vô số thương nhân tích trữ lá dâu trên quy mô lớn, chỉ chờ lá dâu lên giá, nào ngờ lại được tin tằm
chết nhiều, mất mùa tơ, người nuôi tằm chẳng cần mua lá dâu làm gì, giá lá dâu lập tức tuột dốc.
Nhiều người dốc toàn bộ gia sản đầu cơ lá dâu, được ăn cả ngã về không, tin tức này chẳng khác nào sét đánh
ngang tai.
Vị thế thúc này của Tề Bồi cũng vậy. Chẳng ai ép ông ta đầu cơ tích trữ nên giờ cũng chẳng trách được ai. Các
thương nhân cuống cuồng cả lên, có người còn đem lá dâu nhóm bếp. Đúng lúc này, có một cự phú ở trấn bắt tay
với một số đại thương nhân thu mua lá dâu với giá rẻ mạt, nói là huyện lệnh và quận thủ bản xứ muốn hỗ trợ
những người đầu cơ lá dâu nên sẽ thu mua hết số lá dâu này.
Dù các thương nhân vẫn bị lỗ nặng, nhưng có còn hơn không.
Lúc xảy ra chuyện này, Tề Bồi đã lên thuyền đi khỏi đó, sau ba ngày đi đường thủy thì đến một nơi khác. Tại đây,
sọt lá dâu mà vị thế thúc kia tặng được các hộ nuôi tằm tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Tề Bồi hỏi rõ nguyên do, thấy vụ việc khá kỳ quặc. Tuy rằng khi cậu ta đi thì giá lá dâu vẫn chưa rớt xuống đáy vực
nhưng Tề Bồi cũng đã thấy các thương nhân vì nghe theo vị thần tiên sống kia mà thu
mua lượng lớn lá dâu, các thuyền lá dâu đều tụ tập một chỗ, cách huyện bên có ba ngày đường thủy, vậy mà dường
như bọn họ không hề hay biết về tình hình khan hiếm lá dâu tại nơi này.
Cậu ta lập tức bảo hai người hộ vệ được Thẩm Hi Hòa giao nhiệm vụ hộ tống mình lên đường quay lại huyện bên
bất kể ngày đêm, thế mới biết quận thủ nơi đó cấu kết với mấy thương nhân vô lương tâm giăng một cái bẫy khổng
lồ, bắt đầu từ ba năm trước.
Ban đầu, bọn họ xây dựng hình ảnh một vị thần tiên sống, dùng lợi nhuận trong hai năm đầu làm mồi dụ để lũng
đoạn thị trường lá dâu rồi tung tin tằm mất mùa để các thương nhân bán tống bán tháo lá dâu cho mình, sau đó lại
bán ra với giá trên trời.
Sau một vòng mua đi bán lại như thế, lợi nhuận đem lại đủ sức khiến kẻ gài bẫy giàu chảy mỡ. Tề Bồi muốn ngăn
cản bọn họ, bèn dùng một trăm lượng vàng Thẩm Hi Hòa cho để nâng cao giá lá dâu hơn một chút, đồng thời vận
chuyển lá dâu đến nơi khác bán, cố gắng không để đám thương nhân vô lương tâm kia có cơ hội bán giá trên trời.
Trong thời gian này, Tề Bồi bị truy sát khắp vùng Hàng Gia Hồ, biến thành chuột chạy qua đường, bị bao người
đánh đuổi. Cậu ta còn bị quan viên sở tại vu cáo ngược, bảo cậu ta chính là người gài bẫy. Sau khi kiếm được tiền,
Tề Bồi bèn viết lá thư này gửi cho Thẩm Hi Hòa để nàng biết được tình hình nơi đây nghiêm trọng đến mức nào.
Tề Bồi chỉ ra sức phá đám bọn người kia mà còn thu được lợi nhuận gấp mười, nếu không phải đối phó với bọn họ
thì lợi nhuận sẽ lớn biết bao nhiêu mà kế.
Và đằng sau khoản lợi nhuận khổng lồ đó là cảnh cửa nát nhà tan của bao nhiêu con người?
Tơ lụa là mặt hàng thiết yếu của quốc gia, là một trong những ngành nghề quan trọng của người dân, vậy mà bọn
người kia dám phá hoại, thu hoạch năm nay của ngành dệt lụa sẽ bị giảm sút bao nhiêu đây? Thẩm Hi Hòa cảm
thấy không thể chấp nhận nổi.
Tiêu Hoa Ung cũng giận tái mặt: “Phép vua thua lệ làng, đám người này hút máu bách tính, làm chúa một vùng,
chẳng những đùa bỡn dân chúng trong lòng bàn tay mà còn giẫm đạp lên luật pháp, không xem thiên tử ra gì!”
“Cớ sao đến giờ vẫn chẳng có ai bẩm báo chuyện này cho triều đình? Rốt cuộc là kẻ nào chống lưng cho bọn chúng,
để bọn chúng to gan đến thế?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Thứ sử Giang Nam là tâm phúc của bệ hạ, Dư Hàng và Gia Hưng…” Tiêu Hoa Ung nhíu mày, “Tình hình phức
tạp thế này hẳn không chỉ có một kẻ đứng sau màn giở trò quỷ, chuyện này cứ giao cho ta.”
Nói rồi, hắn liền đi ra ngoài, chừng nửa nén hương sau mới thong dong quay lại, còn bảo cung nhân chuẩn bị ít
món ăn nhẹ cùng với nước ô mai mà Thẩm Hi Hòa thích uống vào ngày hè.
“Điện hạ đã giải quyết xong rồi sao?” Rõ ràng mới nãy hắn còn thấy bất ngờ cơ mà.
“Ta đã bàn giao xong xuôi rồi, ngày mai Tiểu Thập Nhị sẽ bẩm tẩu chuyện này.” Ngày mai có buổi chầu, bãi triều
mới lên đường, “Ta cũng truyền tin cho người của nàng và cho người bảo hộ rồi.”
“Hình như điện hạ cố tình đề bạt Yến vương.” Thẩm Hi Hòa phát hiện tần suất Tiêu Hoa Ung sai sử Tiêu Trường
Canh đặc biệt nhiều. Lần trước, lúc tính kế Mục Nỗ Cáp, Tiêu Trường Thái và Tiêu Trường Thiến, hắn cũng giao
cho Tiêu Trường Canh đứng ra đề nghị thi bắn bánh ú.
“Sau này đăng cơ, ta không thể giết sạch huynh đệ của mình được, dù gì cũng phải chừa lại một hai người để phô
diễn lòng nhân nghĩa của mình chứ.” Tiêu Hoa Ung không hề sợ bị Thẩm Hi Hòa thấy được bản chất thật của
mình, “Tiểu Thập Nhị vừa khôn ngoan lại biết điều, cũng có vài phần bản lĩnh.”
Tiêu Trường Canh vạch trần chuyện này thì thế nào cũng được giao nhiệm vụ đi Dư Hàng điều tra, xem như rèn
luyện.
Vụ việc lần này phức tạp không kém án Yên Chi, án Yên Chi có nhiều phe phái tranh đấu gay gắt, đến Tiêu Trường
Doanh còn suýt mất mạng, để xem Tiêu Trường Canh có đủ bản lĩnh bình yên trở về hay không, Tiêu Hoa Ung
không cần người vô dụng.
“Dù gì Yến vương điện hạ hãy còn non nớt, mà tình hình ở Dư Hàng…” Thẩm Hi Hòa không quá coi trọng Tiêu
Trường Canh.
“Được hay không là tùy vào năng lực của nó, nó muốn trèo lên cao thì phải hiểu dã tâm cần tương xứng với năng
lực, có vậy mới tồn tại được lâu.” Tiêu Hoa Ung không quan tâm Tiêu Trường Canh có
thành công hay không, chuyện đã đến nước này thì điều tra sớm hay muộn một chút cũng không khác nhau là
mấy.
“Điện hạ đã muốn chừa lại Yến vương thì có sao không bảo vệ hắn?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc. “Phải để nó nỗ lực
một mình, biết bản thân không có chỗ cậy nhờ thì nó mới nhanh chóng trưởng thành, phát huy tiềm năng đến mức
tối đa.” Tiêu Hoa Ung cười nói, “Nếu Tiểu Thập Nhị không thể vượt qua chút gian nan này thì không đáng để ta
phí công lo nghĩ cho nó.” “Nếu không có Yến vương điện hạ, điện hạ định chọn ai?” Thẩm Hi Hòa tò mò.
Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mân không phải người an phận, sau lưng Tam hoàng tử Đại vương Tiêu
Trường Thiến thì có Lý Yến Yến dã tâm bừng bừng, Ngũ hoàng tử Tín vương Tiêu Trường Khanh và Cửu hoàng tử
Liệt vương Tiêu Trường Doanh chưa chắc đã không có ý cạnh tranh ngôi báu, Bát vương Tiêu Trường Ngạn càng
không cần phải nói, chẳng lẽ hắn định chừa lại Tiêu Trường Hồng mới ba tuổi?
Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “Lão Lục thì sao?”
Thẩm Hi Hòa giật mình, không ngờ lại là Lục hoàng tử Tiêu Trường Du: “Điện hạ…”
“U U nghĩ không sai, phu thê bọn họ vẫn luôn nằm trong sự giám sát của ta. Ta không cần bọn họ thì thôi chứ nếu cần thì bọn họ sẽ
phải cun cút quay về phụng sự.” Nụ cười của Tiêu Hoa Ung cũng khó đoán hệt như cặp mắt sâu thẳm của hắn vậy.
Hắn khống chế người khác một cách sát sao, không cho phép đối phương trốn thoát.
Hắn không phải vua nhưng còn hơn cả vua.