Cố Thanh Chi ra đi rất dứt khoát, trước khi qua đời đã dùng dung dịch ăn mòn tiêu hủy toàn bộ đồ đạc của mình,
Tiêu Trường Khanh chưa kịp sửa sang di vật thì tất cả đã biến thành một đống rữa nát.
Nàng muốn triệt để biến mất khỏi cuộc đời hắn, tựa như chưa từng xuất hiện.
Nàng làm vậy vừa tuyệt tình, vừa hi vọng hắn có thể hoàn toàn buông bỏ, không còn chấp niệm.
Thế nên khi Diệp Vãn Đường đưa con dấu này cho Tiêu Trường Khanh, Tiêu Trường Khanh mừng rỡ như điên,
cẩn thận đón lấy rồi dịu dàng vuốt ve. Hắn ngắm nghía hồi lâu, dường như đã quên hết sự tồn tại của những
người xung quanh.
Phải đi khi Tiêu Trường Doanh khẽ hắng giọng, Tiêu Trường Khanh mới bừng tỉnh: “Tứ tẩu muốn gì?”
Diệp Vãn Đường vẫn nhìn chằm chằm vào con dấu trong tay Tiêu Trường Khanh, đó là một con dấu vuông vắn, to
bằng ngón tay cái, bên trên khắc một đóa hoa sơn chi.
() Hoa dành dành.
Trước khi gả chồng, Diệp Vãn Đường và Cố Thanh Chi thường xuyên qua lại, về sau lại thành chị em dâu nên khá
thân thiết, không thì Cố Thanh Chi đã không nhờ nàng ta giúp đỡ trong sự kiện trọng đại cuối cùng của đời mình,
cho thấy Cố Thanh Chi rất tin tưởng nàng ta.
“Ta đem con dấu này đến đây không phải vì muốn uy hiếp đệ.” Diệp Vãn Đường khó nhọc giải thích.
Cố Thanh Chi tự sát, đương nhiên cốt nhục trong bụng nàng không phải do Phạm gia làm hại. Nàng đã dùng sinh
mệnh của mẫu tử hai người để phản kích Hữu Ninh đế, để báo đáp Cố gia lần cuối. Chuyện này có sự góp mặt của
Diệp Vãn Đường.
Bây giờ, nàng ta cầm con dấu đến đây đồng nghĩa với việc nói cho Tiêu Trường Khanh rằng nàng ta đã biết hết mọi
chuyện, rõ ràng có ý uy hiếp.
“Tứ tẩu không cần giải thích, để hiểu mà.” Con người Cố Thanh Chi cũng như tên mình vậy, một đóa hoa sơn chi
thanh cao thuần khiết, kiên cường bất khuất.
Cố Thanh Chi phó thác chuyện quan trọng đến vậy cho Diệp Vãn Đường trước lúc lâm chung, chứng tỏ là tin vào
phẩm hạnh của Diệp Vãn Đường, bằng không thì chuyện giải oan cho Cố gia sẽ chỉ là mộng tưởng hão huyền.
Cố Thanh Chi ra đi, mang theo tất cả những gì thuộc về mình, nàng đã không để lại cho Tiêu Trường Khanh một
món di vật nào thì cũng sẽ không cần hắn phải trả nợ ân tình thay mình.
Diệp Vãn Đường không ép Tiêu Trường Khanh phải trả ơn chỉ là biết hắn muốn có di vật của Cố Thanh Chi nên
mới mang con dấu đến đây vì có việc muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Diệp Vãn Đường vẫn cảm thấy mình làm vậy là có lỗi với tình nghĩa giữa mình và Cố Thanh Chi, vì biết Cố Thanh
Chi không muốn di vật của bản thân rơi vào tay Tiêu Trường Khanh. Nàng ta hâm mộ sự quyết đoán của Cố Thanh
Chi nhưng lại chẳng cách nào làm được như vậy.
Diệp Vãn Đường nhẹ nhàng hít một hơi sâu rồi nói: “Mong để có thể đưa phu thê chúng ta bình yên rời Kinh.”
Tiêu Trường Khanh hiểu ra trong nháy mắt: “Khi nào?”
“Mười ngày nữa.” Diệp Vãn Đường nói. “Được.” Tiêu Trường Khanh đồng ý ngay.
Diệp Vãn Đường không nán lại lâu, mục đích đã đạt được, nàng ta liền đi ngay. Khi đến đây, nàng ta đã cải trang
cẩn thận hàng qua mặt ám vệ mai phục xung quanh Diệp phủ.
“A huynh…” Tiêu Trường Doanh đợi Diệp Vãn Đường đi rồi mới lên tiếng, vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chính tay hắn đã bắn tên trúng Tiêu Trường Thái, làm Tiêu Trường Thái rơi xuống sông. Cứ nghĩ đến chuyện Tiêu
Trường Thái hãm hại Thấm Hi Hòa là Tiêu Trường Doanh lại căm hận đến mức chỉ muốn dẫn quân bao vây Diệp
phủ, lôi đầu Tiêu Trường Thái ra chém thành muôn nghìn mảnh.
Nhưng nhìn huynh trưởng cúi đầu ngắm nghía con dấu bé tẹo trong tay, Tiêu Trường Doanh lại thấy khó mở lời.
Một năm trước, hắn chưa biết tình yêu là gì nên không hiểu được hành động của a huynh, nay hắn đã có thể thấu
hiểu, vì thế mà không tài nào mở miệng được.
Tiêu Trường Khanh nắm chặt con dấu trong tay, nắm đấm gồng mạnh nhưng chỉ dám chạm hờ vào con dấu, sợ
mình lỡ tay làm hỏng nó.
Tiêu Trường Khanh bình tĩnh nói: “Huynh gọi đệ đến là để trấn an lão Tứ.”
“Sao cơ?” Tiêu Trường Doanh chẳng hiểu ra sao.
Tiêu Trường Khanh khẽ nhếch môi: “Ai cũng biết Chiêu Ninh quận chúa từng cứu mạng đệ, vả lại hôm ấy chính đệ
đã bắn tên khiến hắn rơi xuống nước, nếu bảo chỉ là trùng hợp thì hắn làm sao tin được. Hắn biết rõ huynh đệ ta
như tay với chân, vậy mà vẫn để Tứ tấu đến đây nhờ vả, hắn là muốn tung hỏa mù hòng lừa gạt Thái tử và Chiêu
Ninh quận chúa.”
Tiêu Trường Thái sẵn sàng từ bỏ một kẻ nằm vùng để đưa tin cho Tiêu Trường Khanh vì nhờ Tiêu Trường Khanh
giúp là cách vẹn toàn nhất.
Xưa nay Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh vốn gắn bó như thể tay chân, Tiêu Trường Doanh lại tự tay hại
Tiêu Trường Thái rơi xuống sông, sẽ chẳng ai nghĩ Tiêu Trường Khanh lại âm thầm trợ giúp Tiêu Trường Thái dù
biết đệ đệ mình muốn dồn Tiêu Trường Thái vào chỗ chết.
“Từ nhỏ hắn đã gian xảo rồi.” Trong số tất cả huynh đệ, phải nói Tiêu Trường Doanh ghét nhất là Tiêu Trường
Thái.
Cho dù không có Thẩm Hi Hòa, Tiêu Trường Doanh cũng đã ghét Tiêu Trường Thái sẵn rồi, người này lúc nào
cũng giả vờ giả vịt càng thèm muốn thứ gì lại càng ra vẻ hững hờ còn hùng hồn khuyên người khác phải bình tĩnh
phải coi trọng tình nghĩa.
Sau khi biết Thẩm Hi Hòa bị Tiêu Trường Thái hãm hại, Tiêu Trường Doanh lại càng căm ghét hắn hơn.
Tiêu Trường Khanh mỉm cười hiền hòa với đệ đệ. Có khi hắn thấy hối hận vì đã bảo bọc đệ đệ quá kỹ, khiến đệ đệ
hình thành tính cách thẳng thắn quá mức, quyết không thỏa hiệp mảy may. Nhưng cũng có khi lại thấy đệ đệ ngay
thẳng như vậy cũng tốt, vui buồn gì cũng thể hiện trên mặt, tự nhiên thoải mái.
“Cho nên khi biết Tứ tấu sắp đến, huynh mới gọi đệ đến đây, có vậy lão Tứ mới hiểu lầm là đệ cũng đồng ý chuyện
này, khiến hắn bớt cảnh giác hơn một chút.” Ánh mắt Tiêu Trường Khanh lạnh bằng.
“Bớt cảnh giác thì sao chứ?” Tiêu Trường Doanh nhíu mày, “Chẳng lẽ để lại khiến a huynh trở thành người nói lời
chẳng giữ lấy lời?”
Dù sao cũng không nên lật lọng.
“Nói lời chẳng giữ lấy lời ư?” Tiêu Trường Khanh cười khẽ đầy ẩn ý, “Hắn chỉ nói là muốn huynh hộ tổng hắn rời
Kinh an toàn, hắn bị truy sát sau khi rời Kinh là chuyện của hắn, đâu phải tại huynh không giữ lời hứa.”
Mắt Tiêu Trường Doanh sáng lên, Tiêu Trường Thái muốn nhờ a huynh hộ tống rời Kinh thì đương nhiên a huynh
sẽ biết được hướng đi của hắn, mình chỉ cần mai phục ngoài thành là xong… Tiêu Trường Doanh cho rằng mình
làm vậy chẳng có gì là ti tiện cả, binh bất yếm trá cơ mà.
Thấy Tiêu Trường Doanh vui mừng, Tiêu Trường Khanh cũng cười theo. Hắn cúi đầu nhìn con dấu trong tay, khẽ
lẩm bẩm: “Những gì nàng nói đều thành sự thật rồi.”
Rất lâu trước đó, hắn từng hâm mộ tình cảm thắm thiết giữa Tứ ca và Tứ tẩu biết bao. Có lần hồi phủ, thấy Diệp
Vãn Đường đích thân ra cổng đón Tứ ca, đến khi gặp Cố Thanh Chi, hắn bèn nói một câu: “Đến khi nào chúng ta
mới có thể gắn bó keo sơn, giữa đôi bên không có gì khúc mắc như thế?”
Khi ấy, Cổ Thanh Chi cười nhạt mà rằng: “Hết thảy chẳng qua là cái mẽ bên ngoài, tựa như biển trời yên ả trước
cơn giông bão mà thôi.”
Nàng lại nói: “Hai người họ rồi cũng sẽ như chúng ta, không thể có được kết thúc tốt đẹp đâu.”
Lúc ấy, Tiêu Trường Khanh không tin, cứ nghĩ Cố Thanh Chi không muốn đáp lại tình cảm của hắn, không muốn
hắn tiếp tục kỳ vọng nên mới xem thường tình yêu của người khác.
Tiêu Trường Khanh cho rằng đã là nam nhi thì phải có hùng tâm tráng chí, có nữ lang nào không hy vọng phụ huynh và phu quân
mình là trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có được những thành tựu vĩ đại cơ chứ?
Trang nam nhi sống trên đời mà chẳng có chí hướng gì thì chẳng phải là sống hoài sống phí? Nữ lang nhà ai sẵn lòng gả cho một kẻ
chẳng có chí tiến thủ như thế?
Cố Thanh Chi chẳng buồn tranh luận với Tiêu Trường Khanh, lần nào cũng vậy, nàng chỉ nói vài câu là chẳng muốn để ý đến hắn
nữa. Hai người thành hôn đã mấy năm nhưng chưa từng cãi vã lần nào, vì nàng luôn lặng thinh trước khi tranh chấp kịp xuất hiện.
Sự im lặng của nàng khiến hắn phát điên, dần dần mất đi lý trí, hoàn toàn đánh mất bản thân.