Nhưng… Tiêu Trường Khanh khôn khéo là thế, ắt sẽ đoán được người phục kích Tiêu Trường Thái là ai.
Tất không tránh được chút phiền phức. Thẩm Hi Hòa chẳng buồn nghĩ ngợi gì nữa, dặn Trân Châu phải chú ý
pháo hiệu báo tin trong lúc gác đêm rồi đi ngủ.
Tảng sáng hôm sau, Trân Châu vừa hầu hạ nàng thay y phục vừa nói: “Hắn ta đào tẩu rồi.”
Pháo hiệu màu trắng tức là bọn họ đã thất bại. Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, sau đó rửa mặt rồi dùng bữa sáng như
thường. Bữa sáng vừa mới dọn lên bàn thì Tiêu Hoa Ung đến, hai người cùng dùng bữa.
Cố Thanh Xu trằn trọc cả đêm, trời vừa hừng đông liền đi tìm Tiêu Trường Khanh. Nàng ta nghe được không
nhiều lắm, nhưng có nghe Thẩm Hi Hòa nhắc đến Tiêu Trường Khanh, làm nàng ta nhớ lại hôm đó Tiểu Trường
Khanh đến tìm mình để hỏi a tỷ có quen biết Thẩm Hi Hòa hay không.
Bởi vậy, Cố Thanh Xu có phần đề phòng Thẩm Hi Hòa, giờ lại nghe Thẩm Hi Hòa nhắc đến Tiêu Trường Khanh,
tuy rằng từ lời nói có thể thấy Thẩm Hi Hòa không thân thiết với hắn, nhưng vẫn khiến Cố Thanh Xu do dự, liệu
nàng ta nói ra điều này có làm cho Tiêu Trường Khanh để ý đến Thẩm Hi Hòa hay chăng?
Dù Thẩm Hi Hòa đã được tứ hôn với Tiêu Hoa Ung, nhưng nghe nói Tiêu Hoa Ung… không được trường thọ, liệu
có khi nào Thẩm Hi Hòa muốn bắt cá hai tay?
Kể ra, đương triều không quá hà khắc với việc hôn nhân, chỉ cần không phải người cùng một họ thì dù có là anh
trai cưới em dâu, em trai cưới chị dâu hay cha chồng cưới con dâu ở góa cũng không phải lo, vì luật pháp không
cấm, nhưng tất nhiên sẽ bị người ngoài xì xào.
“Sao muội có vẻ mất hồn mất vía thế, có chuyện gì à?” Dáng vẻ bồn chồn của Cố Thanh Xu hiện rõ mồn một trên
mặt, Tiêu Trường Khanh không muốn chú ý cũng khó.
“Tỷ phu…” Cố Thanh Xu ngập ngừng.
“Có liên quan đến Chiêu Ninh quận chúa ư?” Tiêu Trường Khanh hỏi, “Chuyện tối qua đã đồn ầm cả lên rồi.”
Tuy không kinh động đến hộ vệ nhưng trong viện không chỉ có ba người bọn họ mà còn có An Lăng công chúa và
Bình Lăng công chúa cùng với mấy người cung nữ và nội thị hầu hạ.
Cố Thanh Xu không ngờ Tiêu Trường Khanh cũng biết chuyện này, bèn nói thẳng: “Đêm qua muội đi tìm con mèo
bị lạc, vừa khéo nghe được quận chúa nói rằng nàng ta đã biết tỷ phu hỗ trợ người ta đào thoát bằng cách nào, sau
đó phái Mạc Viễn…”
Nàng ta chỉ nghe được chừng ấy, thậm chí còn không nghe được tên của Tiêu Trường Thái.
Nghe vậy, Tiêu Trường Khanh trầm ngâm chốc lát, dù hiểu ý Thẩm Hi Hòa nhưng hắn cho rằng Thẩm Hi Hòa
không thể nào biết được, bèn ung dung trấn an Cố Thanh Xu: “Chắc là muội nghe nhầm thôi, ta và Chiêu Ninh
quận chúa đâu có khúc mắc gì.”
Cố Thanh Xu toan nói gì đó thì Tiêu Trường Doanh đến nên đành thôi. Nàng ta biết Tiêu Trường Doanh không
thích mình, còn có thành kiến sâu đậm, vả lại Tiêu Trường Doanh tính tình ác liệt, nhỡ đầu động chạm đến hắn thì
chẳng có gì hắn không dám làm, không hề thấy rằng người đàn ông khi dễ nữ lang có gì mất mặt.
Bọn họ đang dùng bữa sáng thì có hộ vệ hối hả chạy đến, thì thầm gì đó bên tai Tiêu Trường Khanh, sắc mặt
nghiêm trọng.
Bàn tay cầm đũa của Tiêu Trường Khanh khựng lại lưng chừng, một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh được, vội phân
phó thị vệ đưa Cố Thanh Xu về rồi mới nói với Tiêu Trường Doanh: “Lão Tứ bị phục kích tại hồ nước.”
“Không phải đệ.” Tiêu Trường Doanh lập tức đứng dậy thanh minh, “Đệ sắp xếp người mai phục ngoài Kinh chứ
không phải tại hồ nước…” Nói đến đây, Tiêu Trường Doanh vội hỏi, “Lão Tứ đang ở đâu?”
Nếu Tiêu Trường Thái bị giết trong trận phục kích ven hồ thì thôi, nhưng nếu hắn ta còn sống thì chẳng phải là trời
xui đất khiến thoát được mai phục của Tiêu Trường Doanh hay sao?
Tiêu Trường Khanh nhìn Tiêu Trường Doanh: “Có lẽ hắn đã lường trước sẽ bị đệ mai phục rồi, người của huynh
báo cáo rằng tuy hắn và Diệp thị buộc phải nhảy xuống sông để tránh mai phục nhưng cách nói chuyện và hành
động của bọn họ cho thấy bọn họ đã có chuẩn bị từ trước.”
Nói cách khác, dù không gặp mai phục ở đó thì Tiêu Trường Thái cũng sẽ nhảy xuống sông bỏ trốn. Hắn ta giỏi bơi
lội, lần trước cũng thoát thân bằng cách này, hẳn là thủ hạ cũng có người giỏi hành động dưới nước nên hắn ta mới
quyết đoán nhảy xuống sông như thế.
“Sao lại có người biết được con đường đào tẩu mà a huynh sắp xếp cho lão Tứ cơ chứ?” Tiêu Trường Doanh rất
ngạc nhiên.
Con đường Tiểu Trường Khanh đã chọn phải nói là cực kỳ bí mật, nếu không được Tiêu Trường Khanh tiết lộ thì
Tiêu Trường Doanh hoàn toàn không biết gì về nó. Ngọn núi cao kia không có dân cư sinh sống, khe núi nằm ngầm
dưới nước, Tiêu Trường Khanh từng xuống nước để tìm Cố Thanh Chi nên mới biết, chứ người bình thường có
đứng ven sông cũng chưa chắc biết được dưới chân núi có một khe nứt ngầm, tạo thành một con đường bí mật đi
xuyên qua núi.
Tiêu Trường Khanh nghĩ đến Thẩm Hi Hòa, rồi lại nghĩ đến lời Cố Thanh Xu vừa nói. Hắn vốn không để tâm
nhưng giờ này không thể không thận trọng, làm thế nào mà Thẩm Hi Hòa biết được con đường này?
Nàng sinh ra và lớn lên tại Tây Bắc, sau khi vào Kinh cũng chưa từng đến nơi đó, làm sao mà biết được?
Hơn nữa, nàng phái Mạc Viễn quay về mai phục là quyết định lâm thời, chứng tỏ nàng chỉ mới biết được đây thôi.
Điều này quả thật khó hiểu, rốt cuộc vì sao nàng bỗng dưng nhớ ra con đường này mà còn chắc chắn đến mức phái
tâm phúc cấp tốc quay về?
Trước đó rõ ràng chẳng hề có dấu hiệu gì, nhưng vừa gặp hắn xong, không bao lâu sau nàng chợt phái Mạc Viễn
quay về lấy đồ bỏ quên.
Hai người họ chỉ tình cờ gặp nhau ngoài cổng, làm lễ chào hỏi lẫn nhau mà thôi, thậm chí còn chẳng nói câu nào,
vậy mà nàng có thể liên tưởng sâu xa đến thế.
Tiêu Trường Khanh nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng cảnh tượng gặp gỡ Thẩm Hi Hòa hôm qua. Hắn vô thức chạm
vào con dấu đeo trên tay rồi mở choàng mắt, cúi đầu ngắm nghía.
Hắn luôn xa cách Thẩm Hi Hòa nên lúc ấy cũng không để ý sắc mặt nàng ra sao. Một phỏng đoán điện rồ chợt nảy
sinh trong tâm trí, dường như Thẩm Hi Hòa phát hiện mọi chuyện sau khi thấy con dấu này?
Sao có thể như thế được?
Đây là con dấu của Cố Thanh Chi, làm thế nào Thẩm Hi Hòa biết được? Dù có biết đi nữa, vì sao nàng có thể từ con
dấu mà liên tưởng đến con đường thủy bí mật kia cơ chứ?
Tiêu Trường Khanh đứng phắt dậy, giơ tay vỗ trán, cảm thấy mình đã điên rồi, sao lại có ý tưởng phi thực tế như
thế được?
“A huynh, sao tự dưng huynh…”
Tiêu Trường Doanh còn chưa dứt lời, Tiêu Trường Khanh đã lao vọt ra ngoài, chạy thẳng đến trạch viện của Thẩm
Hi Hòa. Nội thị tưởng hắn đến tìm Cố Thanh Xu, nào ngờ hắn lại ngoặt sang phía
phòng của Thẩm Hi Hòa, gạt thị vệ sang một bên rồi xông vào trong.
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nghe ồn ào bên cùng nhau ra ngoài xem sao.
“Ngũ ca đang làm gì vậy? Đây là nơi ở của nữ quyến, vậy mà Ngũ ca cũng dám xông vào? Chẳng hay Ngũ ca có lý
do chính đáng không?” Tiểu Hoa Ung nhanh nhẹn chắn trước mặt Thẩm Hi Hòa. Hắn không thích ánh mắt Tiêu
Trường Khanh nhìn Thẩm Hi Hòa lúc này, tựa hồ tràn đầy phức tạp, ấn chứa vẻ dò xét và điên cuồng trong đó.
“Cô là ai?” Tiêu Trường Khanh dường như không nghe được câu hỏi của Tiêu Hoa Ung, vẫn sần số bước tới chỗ
Thẩm Hi Hòa đang đứng sau lưng Tiêu Hoa Ung, “Cô là ai hả?”
“A huynh!” Tiêu Trường Doanh chạy tới, kéo Tiêu Trường Khanh lại, vừa vặn tránh được một chưởng của Tiêu Hoa Ung trong
đường tơ kẽ tóc.
“Mau nói cho ta, rốt cuộc cô là ai?” Tiêu Trường Khanh vùng ra khỏi vòng tay Tiêu Trường Doanh, nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hòa,
hai mắt đỏ ngầu.
“Người đâu, Tín vương điên rồi, mau áp giải hắn đến chỗ bệ hạ.” Tiêu Hoa Ung quát lớn.
Thị vệ xông vào, tuân lệnh Tiêu Hoa Ung bắt Tiêu Trường Khanh lại. Tiêu Trường Khanh vẫn chú mục vào Thẩm Hi Hòa, lớn tiếng
hỏi: “Cô là ai?”