Thông qua Vi phò mã và Nhữ Dương trưởng công chúa, Tiêu Hoa Ung tình cờ tìm được Gia Thần Thái tử. Ông ta
vẫn còn sống, thậm chí vẫn ấp ủ mưu đồ. Có điều Gia Thần Thái tử cũng biết chẳng qua là mình không cam tâm
nên mới kiên trì phát triển thể lực ngầm cho đến giờ, chứ thể lực của mình thật ra chẳng đáng kể, thậm chí còn
chẳng có cơ hội tiếp cận Hữu Ninh đế nữa là.
Ông ta không có cơ hội, Tiêu Hoa Ung bèn trao cho ông ta cơ hội. Gia Thần Thái tử không quá coi trọng thành bại
mà chỉ muốn ra tay với Hữu Ninh đế một lần sau chót, thành công thì dĩ nhiên là tốt, mà thất bại thì cũng có thể
đường đường chính chính kết thúc cuộc đời lay lắt này.
“Quận chúa, không biết bọn chúng là ai mà thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn, nhưng lại không giống tử sĩ hay
sát thủ” Trân Châu và Mặc Ngọc yểm hộ Thẩm Hi Hòa rút khỏi hành cung, dọc đường có giao đấu với bọn người
kia, ai nấy võ nghệ không tầm thường.
Cũng may mục tiêu của bọn chúng không phải Thẩm Hi Hòa, hơn nữa Thẩm Hi Hòa đã đề phòng trước nên mới
không bị thương tích gì.
“Tập trung rút lui khỏi hành cung, đội ngũ tìm kiếm Thái tử sắp quay về rồi.” Thẩm Hi Hòa căn dặn.
Đám người này không phải người của Tiêu Hoa Ung, dĩ nhiên không phải do Tiêu Hoa Ung phải đến. Không biết
Tiêu Hoa Ung làm cách nào để kẻ thù của Hữu Ninh đế tấn công vào đây, xem ra tình thế sắp xoay chuyển.
Có vẻ đám thích khách cũng biết thời gian gấp rút, cơ hội mất đi sẽ không quay trở lại nên miễn là không chủ động
giao chiến thì bọn chúng sẽ không giết những người không liên quan, chỉ tập trung tiến công vị trí của Hữu Ninh
đế. Thẩm Hi Hòa nhanh chóng tìm được Thái hậu rồi cùng các thị vệ của Thái hậu hộ tống Thái hậu rút lui.
Trên đường đi, bọn họ đi lướt qua một lão giả cưỡi ngựa, Thái hậu chợt nheo mắt, kể cả khi đã được người hầu dìu
đi một đoạn, bà vẫn còn ngoái lại nhìn theo bóng lưng đang xa dần kia.
Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa biết Thái hậu có quen biết ông ta. Dù đang giữa đêm khuya nhưng nhờ có ánh đuốc của
đối phương, nàng vẫn có thể thấy rõ gương mặt lão giả nọ, dẫu chỉ là trông qua ô cửa sổ trên tường rào.
Mặt mày ông ta nhuốm màu tang thương, xem chừng trạc tuổi Thái hậu. Thẩm Hi Hòa ngờ ngợ, lẽ nào là ân oán từ
thế hệ Thái hậu ư?
Sau khi ra khỏi hành cung, Thẩm Hi Hòa vẫn nghe được tiếng chém giết định tại nhức óc. Trong lúc hai phe giao
chiến, nội quyền của các đại thần không bị ai chặn đường, được Kim Ngô vệ hộ tống rời khỏi hành cùng an toàn và
tập trung dưới chân núi.
Bọn họ biết Hữu Ninh đế mà thua thì mình cũng khó tránh khỏi cái chết, nhưng không ai dám đề nghị nhân lúc này
trốn về Kinh, làm vậy là mang tội vứt bỏ Hoàng thượng để đào tẩu, không ai gánh nổi.
May thay, không bao lâu sau, đội ngũ được Hữu Ninh đế phái đi tìm kiếm Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh,
thực chất là được giao nhiệm vụ trấn áp thế lực của Tiêu Hoa Ung, đã quay về hành cùng hộ giá, đúng như Thẩm
Hi Hòa dự đoán.
Thật ra, trận quyết chiến giữa hai phe cũng không có gì là khó đoán. Tuy đám thích khách khí thể bừng bừng
nhưng tỷ lệ ám sát thành công gần như bằng không. Dù không có binh lính canh gác đi nữa thì số thị vệ tuần tra tại
hành cùng vẫn khá đông đảo, bên cạnh Hữu Ninh đế còn có các hoàng tử cùng với một số tướng lĩnh như Bình
Diệu hầu và Bùi tướng quân bảo vệ, thích khách muốn ám sát Hữu Ninh đế trong thời gian ngắn là chuyện không
tưởng.
Thẩm Hi Hòa nhìn theo ánh lửa chập chờn giữa màn đêm nơi hành cung xa xa, tiếng chém giết yếu dần rồi im bặt,
chẳng mấy chốc không nghe được gì nữa. Trận chiến này quá chênh lệch, bọn họ sắp về hành cùng được rồi.
Đây hẳn không phải mục đích của Tiêu Hoa Ung, nhưng nếu hành cũng có thích khách, vậy thì chỗ Tiêu Hoa Ung.
“Két…”
Tiếng kêu của chim cắt chợt vọng đến từ thinh không. Ai nấy đang tập trung theo dõi diễn biến tại hành công,
khoảng cách lại xa nên chỉ có mỗi Thẩm Hi Hòa là nhận ra và nhìn về phía đó. Nó xòe cánh lao vút đi trong màn
đêm, chỉ chớp mắt đã biến mất giữa không trung.
Sự xuất hiện của nó càng khiến Thẩm Hi Hòa thêm chắc chắn rằng Tiêu Hoa Ung muốn tiêu diệt gọn đám Thần
Dũng quân được Hữu Ninh đế phái đi!
Khác với trận chiến lệch hẳn về một phía tại hành công, cuộc giao tranh tại nơi Tiêu Hoa Ung bị nhốt diễn ra hết
sức khốc liệt, máu tươi vẩy ra tứ phía, đao kiếm vung lên loang loáng. Dù Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh bị
trói trong hang nhưng đều là người tập võ nên giác quan vốn nhạy bén hơn người thường, ngoài tiếng chém giết,
tiếng đao kiếm va nhau, hai người còn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Sắc mặt Tiêu Trường Doanh có phần nặng nề: “Người của huynh đấy à?”
Tiêu Hoa Ung không đáp, nhưng nhìn vẻ thong dong của hắn, Tiêu Trường Doanh cũng biết được đáp án, không
khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ bị trói đã hai ngày nay, thấy Tiêu Hoa Ung không có vẻ gì là hoang mang, Tiêu Trường Doanh biết Tiêu
Hoa Ung đã có kế hoạch hết cá.
Chẳng mấy chốc, có hai gã mặc áo đen chạy vào, nửa bên mặt bịt kín, ngực áo thêu hoa văn ngọn lửa. Vừa thấy
Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh, hai gã liền vững đao chém bọn họ.
Tiêu Trường Doanh né tránh theo phản xạ, Tiêu Hoa Ung vốn bị trói chung với Tiêu Trường Doanh, thấy vậy cũng
nhào theo, dường như đã đoán trước Tiêu Trường Doanh sẽ né tránh thế nào.
Hai người ngã lăn ra đất, sau đó vung chân đá vào tay cầm đao của hai gã áo đen, buộc bọn chúng phải lùi lại, sau đó hai người tựa vào nhau để lấy sức đứng dậy.
Lúc bị công kích, Tiêu Trường Doanh như quên mất sự tồn tại của Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung mượn sức Tiêu
Trường Doanh đối phó thích khách, đợi thời cơ đến thì đấy Tiêu Trường Doanh về phía một tên thích khách, làm gã
ngã lăn quay, sau đó hất thanh đao văng dưới đất lên: “Chụp lấy!”
Tiêu Trường Doanh chạy tới, xoay lưng lại rồi xòe tay bắt lấy chuối đao. Trong lúc Tiêu Hoa Ung đối phó tên thích
khách còn lại, Tiêu Trường Doanh nhanh chóng xoay ngược lưỡi đao lên để cứa đứt dây thừng.
Cuối cùng hai người cũng tách ra được. Tiêu Trường Doanh định vung đao cứa cổ gã áo đen nhưng bị Tiểu Hoa
Ung níu lại, kéo hắn ra ngoài.
“Huynh… rốt cuộc huynh muốn giở trò gì hả?” Tiêu Trường Doanh hoang mang, “Đám người này có phải người
của huynh không thể?”
Nếu phải, tại sao bọn chúng lại ra tay với họ, Tiêu Hoa Ung còn đánh trả nữa chứ. Nhưng nếu không phải thì cớ
sao bọn chúng không dốc hết toàn lực, hơn nữa Tiêu Hoa Ung còn không cho hắn giết đối phương.
Tiêu Hoa Ung không trả lời mà chỉ phăm phăm kéo Tiêu Trường Doanh đi. Ra khỏi cửa hàng, cả hai thấy hai phe
đang chém giết kịch liệt, ai nấy đều mặc áo đen và bịt mặt, nhưng một phe bịt kín mít chỉ chừa đôi mắt, phe kia chỉ
che mũi miệng.
Tiêu Hoa Ung liếc Tiêu Trường Doanh rồi dẫn Tiêu Trường Doanh bỏ chạy. Thấy vậy, nhân mã hai phe cùng đuổi theo truy sát, làm
Tiêu Trường Doanh càng hoàng mang hơn!
Có điều lúc này Tiêu Trường Doanh không để Tiêu Hoa Ung kéo mình đi nữa, hắn có thể phối hợp Tiêu Hoa Ung vừa đánh vừa chạy.
Trong lúc truy đuổi, cả hai phe không ngừng công kích Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh, có điều đám người đã bắt cóc bọn họ
chỉ ngăn càn chứ không đánh vào chỗ hiểm, còn đám người đến sau thì bừng bừng sát khí.
Tiêu Hoa Ung lại bắt đầu giả vờ không biết võ, làm Tiêu Trường Doanh nghi ngờ phải chăng xung quanh có người âm thầm quan sát.