Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 457

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệ hạ đã hài lòng chưa?”

Trừ Thẩm Hi Hòa ra, người xung quanh nghe vậy đồng loạt cúi đầu.

Ý chỉ trích của Thái hậu quả rõ ràng, lại thêm lời Tiêu Giác Tung nói trước lúc giao chiến, rồi thì lời khai của Dư

Tạng Tử và Lật Dương huyện chủ về hai tên ám vệ, rõ ràng có một sự thật đang được phơi bày.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng giờ ngẫm lại, giả dụ Hữu Ninh đế bày mưu sát hại Khiêm vương rồi

vụ cho Gia Thần Thái tử vào ngày Gia Thần Thái tử dâng thư đầu hàng quả là một hòn đá trúng mấy con chim.

Năm ấy, khi Khiêm vương đột ngột xảy ra chuyện, bọn họ không dám nghĩ vậy, thứ nhất là do Khiêm vương và

Hữu Ninh đế luôn thân thiết như thể tay chân, thứ hai là có Thái hậu làm chứng.

Nhưng nghĩ lại thì tình huynh đệ có thắng được sức hút của ngai vàng tối thượng hay không? Trong tình hình lúc

đó, Thái hậu mà không nén đau thương để ủng hộ Hữu Ninh đế thì sẽ phải đối mặt kết cục gì?

“Mẫu hậu, đều tại trẫm không bảo vệ được Thất Lang” Hữu Ninh đế áy náy nói nhỏ.

“Ngươi phế nó đi cho rồi, để nó được yên ổn sống nốt những ngày tháng ít ỏi còn lại” Thái hậu đau khổ nhắm mắt

lại, tựa vào người nữ quan như thể đã cạn kiệt sức lực, giọng điệu có ý van xin.

Hữu Ninh đế biết lấy lý do gì để phế Thái tử ngay lúc này?

Chẳng lẽ lại bảo vì sức khỏe Thái tử quá kém? Cho dù có lý do chính đáng đến mấy thì sau biến cố vừa rồi, Hữu

Ninh đế sẽ không cách nào che giấu sự thật Thái tử không phải con ruột mình, cũng như tội ác sát hại huynh

trưởng để cướp ngôi năm xưa.

Triều thần sẽ nghĩ thế nào về ông ta? Những dân làng có mặt tại đây hôm nay sẽ đồn đại những gì?

Tiêu Giác Tung vẫn đang lẩn trốn, phải chăng Tiêu Giác Tung đang đợi kết quả này để loan tin đồn khắp chốn rồi

thừa cơ soán vị?

Có quá nhiều nhân tố cần cân nhắc, Hữu Ninh đế không thể phế Thái tử vào lúc này.

“Mẫu hậu, Thất Lang sẽ không sao, nó còn sống ngày nào, trẫm còn ở ngôi ngày nào thì ngày ấy nó vẫn là Thái tử,

nó là đích tử duy nhất của trẫm cơ mà” Hữu Ninh đế hứa hẹn trước mặt mọi người.

Thái hậu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn ông ta thật lâu mới cười nhạo một tiếng, sau đó đi vào trong phòng.

Thẩm Hi Hòa đã vào phòng từ trước, lúc này đang lẳng lặng ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn gương mặt

trắng bệch như giấy của Tiêu Hoa Ung, không ai biết được nàng đang nghĩ gì.

Thấy Thái hậu và Hữu Ninh đế cùng đi vào, nàng bèn đứng dậy làm lễ theo đúng quy tắc, thoạt trông có vẻ cung

kính nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra sự qua loa và bất mãn trong đó, tuy vậy chẳng ai chỉ trích được nàng.

Ba người đều không lên tiếng, Hữu Ninh đế một ngày trăm công nghìn việc, lại còn chuyện Tiêu Giác Tung chưa xử

lý xong, bèn rời tẩm điện trước. Thái hậu muốn ở lại nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không chịu nổi, sau

khi được cung nữ thuyết phục thì cũng rời đi.

Trăng đã lên trên nóc hầu Tây, Thẩm Hi Hòa vẫn ở lại tẩm điện, đợi cho mọi người đi cả rồi, nàng mới hỏi: “Điện

hạ trúng độc thật à?”

“Vâng! Trân Châu và Tùy A Hỉ cùng cúi đầu.

Thẩm Hi Hòa không nói gì nữa. Nàng một mực ngồi bên giường trông chừng Tiêu Hoa Ung. Đến nửa đêm, Tiêu

Hoa Ung tỉnh lại giữa không gian tĩnh mịch, thấy Thẩm Hi Hòa đang ngủ gục bên mép giường. Hắn ngẩn ngơ

trong chốc lát, hết nhắm mắt lại mở mắt. Thẩm Hi Hòa vẫn nằm đó, giữa ánh trăng bàng bạc. Tiêu Hoa Ung bật

dậy, nhẹ nhàng ôm nàng nhưng lại làm nàng tỉnh giấc.

Thẩm Hi Hòa hãy còn ngái ngủ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiêu Hoa Ung ôm chầm lấy.

Tiêu Hoa Ung có phần thất thần, thậm chí còn không nhận ra Thẩm Hi Hòa đang vùng vẫy.

“Điện hạ buông ra!” Thẩm Hi Hòa chưa từng bị người ta ôm chặt đến thế này bao giờ, tựa hồ muốn hòa vào thân

thể đối phương, làm nàng suýt ngạt thở. Tiêu Hoa Ung thoạt trông yếu đuối nhưng thân hình lại cứng rắn như sắt,

mặc cho nàng đánh hắn thế nào cũng không vùng ra được, chỉ làm tay thêm đau, còn hắn lại chẳng hề hấn gì.

Tiêu Hoa Ung hoàn hồn, thả lỏng tay đôi chút nhưng vẫn không buông Thẩm Hi Hòa ra. Hắn nói: “Xin lỗi U U.”

Tiếng thì thào của hắn tràn đầy lo lắng và áy náy.

Thẩm Hi Hòa chau mày, không hiểu sao bỗng dưng Tiêu Hoa Ung lại thế này.

Tiêu Hoa Ung vẫn ôm ghì lấy nàng, tiếp tục lặp lại: “Xin lỗi UU..”

Thẩm Hi Hòa thật bất đắc dĩ, chỉ muốn bắn Tiêu Hoa Ung mấy chậm, tiếc là hôm nay lại đeo chiếc vòng tay chứa

độc chấm.

“Điện hạ còn không buông ra thì sau này đừng mơ gặp ta nữa” Thẩm Hi Hòa ghét bị âm thể này, xung quanh toàn

là khí tức nóng rực của đàn ông làm nàng chẳng thoải mái chút nào, đành lên tiếng đe dọa.

Lời đe dọa của Thẩm Hi Hòa rất hiệu quả, Tiêu Hoa Ung giật mình buông nàng ra ngay, mạnh tay đến nỗi suýt làm

Thẩm Hi Hòa ngã ngửa, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt kịp kéo nàng lại, còn áy náy cười với nàng.

Thẩm Hi Hòa vùng ra khỏi vòng tay Tiêu Hoa Ung, đứng dậy mới phát hiện nay giờ ngồi quá lâu nên hai chân tê

rần, loạng choạng chục ngã, lại được Tiêu Hoa Ung đỡ lần nữa.

Ôm được mỹ nhân vào lòng, Tiêu Hoa Ung vui vẻ nhoẻn cười.

“Buông ta ra” Thẩm Hi Hòa quát khẽ.

Nếu là thường ngày, chắc chắn Tiêu Hoa Ung sẽ mặt dày ôm tiếp, nhưng nay thấy Thẩm Hi Hòa thật sự tức giận,

hắn đành ngoan ngoãn buông tay. Thấy Thẩm Hi Hòa toan bỏ đi, hắn vội vàng níu tay nàng: “UU, nàng giận ta

trách ta thế nào cũng được, nhưng đừng làm ngơ ta được không?”

Hắn rất sợ bị nàng hờ hững, có bị vạn mũi tên xuyên thủng trái tim cũng không đau đớn bằng bị nàng lạnh nhạt.

“Thái tử điện hạ đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, ta nào dám giận điện hạ” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.

“Còn bảo không giận, nàng nói vậy chẳng phải là đang giận à?” Tiêu Hoa Ung làu bàu, thấy Thẩm Hi Hòa muốn

vùng ra khỏi tay mình bèn nói nhỏ, “Ta không muốn giấu nàng, cũng không muốn nàng phối hợp diễn trò với ta,

chẳng qua là… ta không ngờ nàng lại lo lắng cho ta đến thế, còn tự mình trông chừng ta.

Nếu ta biết mình quan trọng với nàng đến vậy, chắc chắn ta sẽ nói trước với nàng. Quả thật ta có trúng độc, nhưng

loại thuốc độc này không gây hại cho ta, còn khắc chế chất độc trong người ta nữa.”

Chỉ có hắn và Lệnh Hồ Chẳng biết chuyện này, đến Thái y lệnh cũng không rõ.

Sở dĩ mấy năm gần đây chất độc trong người hắn không phát tác nghiêm trọng như trước là nhờ Lệnh Hồ Chửng

tìm được loại kịch độc này. Mỗi năm, Tiêu Hoa Ung sẽ uống một lần để lấy độc trị độc, nhờ vậy mới khắc chế được

chất độc trong người. Mỗi lần uống vào, hai loại chất độc sẽ xung đột với nhau mãnh liệt.

Không ai ngờ được loại thuốc độc này lại có tác dụng đó. Hữu Ninh đế sẽ cho rằng Tiêu Hoa Ung không cần thiết

phải trả giá đắt đến thế chỉ để diễn trò, từ đó đánh mất lòng nghi ngờ về Tiêu Hoa Ung.

Thế là Tiêu Hoa Ung sẽ được xem như người ngoài cuộc của ván cờ này.

Thẩm Hi Hòa đứng bên giường, lẳng lặng cúi đầu nhìn Tiêu Hoa Ung. Hắn lắm mưu nhiều kế là thế, nhưng lúc này lại đang nhìn

nàng bằng cặp mắt trong trẻo tựa như một đứa trẻ.Nụ cười rạng rỡ của hắn khiến vầng trăng ngoài song cửa cũng phải thẹn thùng mà

lu mờ.

Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chú:“Người trúng độc không phải ta mà là ..”

Tiêu Hoa Ung nở nụ cười gian xảo mà đắc ý,dùng khẩu hình môi thốt ra hai chữ“bệ hạ”không thành tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio