Đó là lựa chọn tốt nhất dành cho cô” Thẩm Hi Hòa gật đầu, xác nhận suy đoán của Nghiêu Tây công chúa.
“Vậy sao cô không chọn cách đó?” Nghiêu Tây công chúa hỏi ngược lại.
Tình huống của hai người họ cũng tương tự nhau cơ mà? Thẩm Hi Hòa biết rõ Thái tử điện hạ trúng phải một loại
độc không có thuốc giải mà sao vẫn chọn Thái tử điện hạ chứ?
Chỉ vì tình thôi sao?
Nghiêu Tây công chúa không tin, phụ vương nàng ta sức khỏe sa sút, phải giao cho nàng ta xử lý một số chính sự. Nàng ta từng gặp rất nhiều người, Thẩm Hi Hòa không giống những người phụ nữ tầm thường khốn đốn vì tình,
trái lại, nàng có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, không để mắt đến ai, không nhuốm bụi trần.
Cánh môi mềm mại như hoa của Thẩm Hi Hòa khẽ cong: “Ta có thân phận cao quý hơn cô, không thể chọn con đường của cô được”
Thẩm Nhạc Sơn nằm trong tay một phần ba quân đội cả nước, trên ngăn Đột Quyết, dưới chặn Thổ Phồn.
Nếu Hữu Ninh đế muốn cưới nàng thì phải mở cổng Chu Tước để nghênh nàng vào cung theo nghi thức dành cho
quốc mẫu.
Khoan nhắc đến lời thề không lập hậu lần nữa của Hữu Ninh đế, cho dù không có lời thề này, Hữu Ninh đế cũng
không thể để Thẩm Hi Hòa thành Hoàng hậu được.
Luật lệ đương triệu khác với tiên triều, hoàng hậu không chỉ có quyền cai quản hậu cung mà còn có thể chấp chính
cùng Hoàng thượng nếu Hoàng thượng cho phép.
Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa chỉ có thể gả cho hoàng tử, nàng chọn Tiêu Hoa Ung cũng là trời xui đất khiến.
Đương nhiên, nàng sẽ không kể rõ về nguyên nhân thật sự cho Nghiêu Tây công chúa nghe.
Thấy Nghiêu Tây công chúa vẫn không hiểu, Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Bệ hạ không dám nạp ta làm phi, cũng không
dám cưới ta làm hậu”
Hữu Ninh đế nạp năng làm phi là bác bỏ thể diện của Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Nhạc Sơn sẽ lấy cớ mình và Hữu
Ninh đế là huynh đệ kết nghĩa, không hợp lễ nghĩa để từ chối. Thẩm Nhạc Sơn cũng sẽ không đồng ý để Hữu Ninh
đế cưới nàng làm hậu, nhưng nếu Thẩm Hi Hòa bằng lòng thì Thẩm Nhạc Sơn cũng không ngăn cản được.
Nghiêu Tây công chúa từng có lúc xử lý chính vụ của Thổ Phồn nên tương đối nhạy bén về mặt chính trị. Nàng ta
hiểu ý Thẩm Hi Hòa và cũng tin lời nàng.
“Bệ hạ cũng sẽ không lập ta làm hoàng hậu” Nghiêu Tây công chúa nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Thẩm Hi Hòa.
“Nếu ta thành phi tử của bệ hạ, một khi bệ hạ… Nếu ta không có con trai, theo luật của thiên triều, ta sẽ bị đưa vào
chùa.
Đến lúc ấy, nàng ta không quyền không thế, cũng chẳng có địa vị gì tại thiên triều, đệ đệ của nàng ta sẽ gặp nguy.
Chỉ cần Nghiêu Tây công chúa đồng ý thì những chuyện khác đều dễ nói, Thẩm Hi Hòa ra dấu mời Nghiêu Tây
công chúa ngồi xuống: “Nếu công chúa bằng lòng, chúng ta có thể đổi cách hợp tác khác.
“Xin quận chúa cứ nói” Nghiêu Tây công chúa ngồi xuống.
Thẩm Hi Hòa châm trà cho nàng ta: “Không cần biết Thái tử điện hạ có thể cùng ta đi đến cuối đoạn đường hay
không, Nghiêu Tây công chúa nên biết, ta không có đường lui nào cả, ta nhất định phải trở thành người chiến thắng
sau cùng. Ngày sau, cho dù là Thái tử điện hạ hay là con trai của ta đăng cơ, ta cũng có thể để cô ở lại trong cùng
tận hưởng phú quý, khiến gia tộc Hạ Trát không dám hành động bất cẩn”
Như vậy, Nghiêu Tây công chúa có thể yên tâm. Khi Hữu Ninh đế còn tại vị, nàng ta là phi tử của Hữu Ninh đế, khi
Hữu Ninh đế băng hà, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung sẽ chống lưng cho nàng ta.
So với gả cho Tiêu Hoa Ung, phương án này cho phép nàng ta tự mình bảo vệ vương đệ trong lúc Hữu Ninh đế
chưa băng hà. Đương nhiên cũng có rủi ro, đó là Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung không thể giành được chiến thắng
sau cùng, nhưng gả cho hoàng tử nào cũng có rủi ro đó cả.
Nghiêu Tây công chúa hơi dao động nhưng cũng không đồng ý ngay, vì biết một khi nhận lời thì mình sẽ trở thành
tại mắt của Thẩm Hi Hòa bên cạnh Hữu Ninh đế, sau này có khi còn phải cấu kết với Thẩm Hi Hòa ám sát vua.
“Ta nghe nói nhiều năm nay bệ hạ không nạp phi, vậy làm thế nào để bệ hạ nạp ta vào cung chứ?” Nghiêu Tây lại
hỏi.
“Nghiêu Tây công chúa, ta không ngại nói thật với cô.” Thẩm Hi Hòa nhếch môi, “Bệ hạ vốn dĩ không muốn hòa
thân nhưng lại đồng ý cho công chúa vào Kinh không phải là vì Thổ Phồn nguyện gả công chúa chứ không cầu hôn
công chúa của thiên triều.
Theo suy đoán của ta, chắc chắn bệ hạ biết Thổ Phồn đang có nội loạn. Ông ta thèm muốn Thổ Phồn đã lâu nhưng
lại không tìm được cái cớ nào để ra tay một cách quang minh chính đại, nếu công chúa can đảm bày tỏ lòng ái mộ
với bệ hạ trước đám đông, chắc chắn bệ hạ sẽ không từ chối”
Hữu Ninh đế không mặt mũi nào tứ hôn một nữ nhân vừa thổ lộ tâm ý với mình cho con trai của mình, mà cũng
không thể bỏ lỡ cơ hội kết thân với Thổ Phồn được, vì chỉ cần thêm chút sức là ông ta có thể xuất binh công chiếm
Thổ Phồn cơm dâng tận miệng lý nào không ăn?
“Bệ hạ muốn đánh Thổ Phồn ư?” Nghiêu Tây công chúa siết chặt nắm đấm, sắc mặt sa sầm.
Thẩm Hi Hòa bình thản nhìn nàng ta: “Tâm thế của cường quốc luôn là thế. Năm xưa, khi Thổ Phồn còn hùng
mạnh chẳng phải cũng dấy binh đánh Tây Bắc và Vân Nam đấy thôi?”
Nghe vậy, Nghiêu Tây công chúa ngẩn người. Sắc mặt nàng ta chợt dịu lại, vì Thẩm Hi Hòa nói đúng: “Quận chúa
để ta suy nghĩ đã.”
“Ta đợi tin lành từ công chúa” Thẩm Hi Hòa không vội.
Nàng nói vậy với Nghiêu Tây công chúa không phải để bôi nhọ Hữu Ninh đế mà đó là sự thật.
Chưa chắc Hữu Ninh đế sẽ không lợi dụng Nghiêu Tây công chúa để giành lấy Thổ Phồn về tay, chỉ sợ Nghiêu Tây
công chúa không giữ được lý trí mà trúng mỹ nam kế thôi.
Tuy đã gần năm mươi nhưng Hữu Ninh đế giữ gìn khá tốt, mấy năm nay lại đặc biệt chú trọng dưỡng sinh nên
trông còn trẻ hơn Thẩm Nhạc Sơn mấy tuổi, nói ông ta mới ba mươi mấy chắc người khác cũng tin. Một người đàn
ông già dặn lõi đời lại là bậc chí tôn cai trị thiên hạ như ông ta mà muốn nắm giữ trái tim của một thiếu nữ ngây thơ
thì chẳng có gì khó.
Xung quanh Hữu Ninh đế được bố trí vững như thành đồng, Tiêu Hoa Ung có thể cài người trà trộn vào các tâm
phúc của Hữu Ninh đế nhưng không thể nhúng tay vào chuyện ăn uống hay sinh hoạt thường ngày của ông ta được. Lần này, dù có Tiêu Giác Tung phối hợp diễn trò khiến Hữu Ninh đế trúng cổ đi nữa, hắn vẫn khó lòng nắm
được hành tung của Hữu Ninh đế.
Nếu người bên gối của Hữu Ninh đế là tại mắt của nàng, mà Hữu Ninh đế lại không thể không thân cận người này
hòng lợi dụng nàng ta thì ông ta khó mà thoát khỏi thiên la địa võng do nàng và Tiêu Hoa Ung giăng ra.
Hơn nữa, nàng sắp gả vào Đông cung, có một phi tử đứng về phía mình cũng có lợi trong việc ổn định hậu cung.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa vào cung gặp Tiêu Hoa Ung và kể lại chuyện này cho hắn. Nghe xong, Tiêu Hoa Ung vỗ
tay: “Tuyệt diệu, quá tuyệt diệu”
Hắn cũng không ngờ Thẩm Hi Hòa có thể cài Nghiêu Tây công chúa làm tại mắt bên cạnh Hữu Ninh đế.
Dù có đưa ai đến bên Hữu Ninh đế, e rằng ông ta cũng sẽ hoài nghi. Tất nhiên, ông ta vẫn sẽ nghi ngờ Nghiêu Tây
công chúa nhưng nàng ta là Thổ Phồn công chúa, có lẽ ông ta sẽ không ngờ vực quá nhiều.
“Có điều, nếu Nghiêu Tây công chúa thổ lộ tâm ý trước mặt mọi người, tuy có thể được toại nguyện, trở thành
người phụ nữ của bệ hạ.” Tiêu Hoa Ung có cách khác hay hơn, “Nhưng làm vậy thì quá lộ liễu, chỉ e bệ hạ sẽ thận
trọng hơn. Không bằng cứ để Nghiêu Tây công chúa tiếp tục tỏ vẻ muốn gả cho ta hoặc các hoàng tử khác nhưng
lại âm thầm dẫn dụ bệ hạ nảy sinh ý đồ với nàng ta trước”
Thế là Hữu Ninh đế sẽ chủ động nạp Nghiêu Tây công chúa,không chừng còn có chút áy náy đối với nàng ta.
“Bệ hạ không coi trọng nữ sắc.Trong buổi tiệc chiêu đãi sứ thần hôm ấy,có thể thấy Hữu Ninh đế không hề rung động trước nhan sắc
của Nghiêu Tây công chúa.
“Nghiêu Tây công chúa đến từ Thổ Phồn,mà di mẫu của ta lại được gả đến đó.”Tiêu Hoa Ung cười đầy ẩný.
Người trong lòng của Hữu Ninh đế hắn là có quen biết với Nghiêu Tây công chúa,Tiêu Hoa Ung nghĩ mình có thể ra tay từ đây.