Ngươi ra tiền sảnh gọi Trân Châu vào đây” Thẩm Hi Hòa bảo nha hoàn.
Thẩm Hi Hòa và bọn Trân Châu từng sống trong Thẩm phủ một thời gian ngắn nên nha hoàn này cũng biết mặt
Trân Châu, được lệnh bèn đi ngay.
“Không cần làm phiền quận chúa, để ta đưa mèo về” Dư Tang Ninh bế con mèo đã được băng bó kỹ càng đứng
dậy.
“Vẫn nên khám cho nó thì hơn, ta cũng nuôi mèo, bình thường có vấn đề gì đều để Trân Châu chăm sóc, nàng ta
không kém thú y trong cung là mấy đâu”
Thẩm Hi Hòa không hề thổi phồng, bản ghi chép mà Bạch Đầu Ông để lại có một phần viết về thú y, dù Đoản
Mệnh hiếm khi bị bệnh nhưng Trân Châu vẫn rất để bụng, ngày nào cũng dành thời gian nghiên cứu, rảnh rỗi lại
ra ngoài tìm chó mèo hoang để luyện tập, dần dần cũng có chút bản lĩnh.
Thật ra, Thẩm Hi Hòa không muốn can thiệp vào chuyện của Dư Tang Ninh, ngặt nỗi Dư Tang Ninh lại chọn Thẩm
phủ để bày trò, thân là chủ nhà, nàng buộc phải ra mặt.
Nếu đến Trân Châu cũng không cứu nổi con mèo này thì tốt nhất là nó nên chết ngay tại đây, bằng không Dư Tang
Ninh có đưa về thì nó cũng chỉ có một con đường chết, có vậy mới khiến Tiêu Trường Phong áy náy, nhiều khả
năng sẽ tặng một con mèo khác để bồi thường cho Dư Tang Ninh.
Từ đó, hai người xem như có qua có lại, tạo điều kiện để Dư Tang Ninh làm quen với Tiêu Trường Phong, dần dần
thu hút sự chú ý của hắn, vốn chẳng quá khó khăn đối với người giỏi luồn cúi và tận dụng cơ hội như nàng ta.
Thẩm Hi Hòa không muốn phá bĩnh chuyện của Dư Tăng Ninh, VÌ vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nàng, cũng
không muốn làm việc nghĩa hay phê phán thủ đoạn của Dự Tang Ninh gì cả, chẳng qua là làm tròn trách nhiệm chủ
nhà mà thôi.
Trân Châu nhanh chóng có mặt, xem xét con mèo rồi lắc đầu với Thẩm Hi Hòa: “Con mèo này bị thương nội tạng,
không còn sống được bao lâu”
Trân Châu vừa dứt lời, Dư Tang Ninh liên rơi nước mắt nhưng lại vội vã lau đi, tựa như không muốn ai thấy được
nỗi bi thương của mình.
Tiêu Trường Phong hết sức áy náy: “Nhị nương tử, đều do tiểu vương ra tay không biết nặng nhẹ, mong Nhị
nương tử nén bị thương. Nhị nương tử muốn bồi thường thể nào xin cứ nói, tiểu vương nhất định dốc hết sức mình
hoàn thành
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa không khỏi nhìn Tiêu Trường Phong chăm chú.
Trên lý thuyết, những vương tôn quý tộc như hắn thường không quá coi trọng tính mạng người khác chứ đừng nói
chỉ là một con mèo. Tiêu Trường Phong không đề nghị tặng con khác cho Dư Tang Ninh chứng tỏ hắn cũng biết
không được chà đạp hay khinh thường bất kỳ sinh mệnh nào, vì mỗi sinh mệnh đều là duy nhất và không thể thay
thế. Chỉ riêng điều này đã chứng minh Tiêu Trường Phong có đức hạnh cao thượng hơn nhiều công tử thể giao
Chỉ bằng một câu nói, Thẩm Hi Hòa đã có kết luận về nhân phẩm của Tiêu Trường Phong, khôn khéo như Dư Tang
Ninh đương nhiên cũng nhận ra. Nàng ta bình tĩnh làm lễ: “Vương gia không cần bận tâm, lỗi tại ta không trông
chừng nó cẩn thận nên mới làm phiền vương gia, vương gia cũng chỉ tự vệ mà thôi. Lần này nó gặp nạn là do ta sơ
suất, không liên quan gì đến vương gia cả”
Nàng ta cố ra vẻ rộng lượng, biết thông cảm với người khác, không kiêu ngạo mà cũng không tự ti.
Thẩm Hi Hòa nhướng mày, lặng thinh không nói.
Tiêu Trường Phong vẫn giữ nguyên thái độ: “Đa tạ Nhị nương tử đã tha thứ, nhưng con mèo này chết là do bị tiểu
vương gây thương tích, dù thế nào thì tiểu vương cũng nên bày tỏ lòng áy náy của mình mới phải”
Ý hắn là nếu Dư Tang Ninh không cần bồi thường, hắn sẽ đâm ngại.
Dư Tang Ninh hiểu ngụ ý của hắn, bèn nói: “Dù nó chỉ là một con mèo nhưng cũng là một sinh mệnh, nay lại vì sơ
suất của ta mà chết, ta muốn làm lễ cầu siêu và lập mộ cho nó. Nếu vương gia rảnh thì đưa tiễn nó một đoạn đường
là được.”
Thẩm Hi Hòa suýt nữa vỗ tay khen ngợi mưu trí và thủ đoạn của Dư Tang Ninh. Nàng ta quả là giỏi tâm lý chiến, ít
nữ lang nào sánh bằng.
Nàng lẳng lặng đứng xem hai người thương lượng, Tiêu Trường Phong cũng không khó xử. “Đến lúc đó, Nhị
nương tử cứ phải người đến Tốn vương phủ báo cho tiểu vương một tiếng, chắc chắn tiểu vương sẽ đích thân đến.”
Đàn ông có thông minh đến mấy cũng chưa chắc nhìn thấu mánh khóe của phụ nữ, đặc biệt là những thủ đoạn mới
mẻ, không theo lề lối cũ của Dư Tang Ninh. Nếu Thẩm Hi Hòa không biết trước bộ mặt thật của nàng ta, không
ngửi được mùi tri chu hương, nàng cũng chưa chắc đã đoán được vụ việc hôm nay là tiền đề cho một âm mưu
khác.
Không cần tình cờ gặp gỡ, không cần phô trương nhan sắc, không cần dàn dựng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Chỉ
cần một con mèo, một chút áy náy, một chút cảm thông đã đủ đi vào lòng người.
Trong số đó, mèo là sinh vật sống, không thể khống chế lâu dài. Tất nhiên là Tiêu Trường Phong không biết trên
người mình có tri chu hương từ khi nào, một khi dám chắc hẳn sẽ đi ngang qua đây, Dư Tang Ninh chỉ cần dùng
cách gì đó để giữ cho con mèo ở yên chỗ này, chắc chắn nó sẽ nhào tới chỗ Tiêu Trường Phong. Dư Tang Ninh đã
tính toán sẵn thời gian, canh đúng thời cơ để đến tìm mèo.
Nàng ta biết Thẩm Anh Nhược và Tiêu Trường Phong hẹn gặp nhau, khi về thể nào cũng chia ra kẻ trước người sau
để tránh hiềm nghi, nàng ta chỉ cần đợi đến khi nào thấy được Thẩm Anh Nhược thì đi theo hướng Thẩm Anh
Nhược vừa tới là có thể gặp được Tiêu Trường Phong.
Dạo này nàng ta thường xuyên tiếp cận Thẩm Anh Nhược, có lẽ đã đến Thẩm phủ vài lần, từ đó nắm bắt sơ bộ về
địa hình trong phủ.
Cũng có thể là nàng ta đi theo con mèo để tìm Tiêu Trường Phong, còn việc nàng ta rắc tri chu hương lên người
Tiêu Trường Phong khi nào và bằng cách nào mà không ai hay thì họa may chỉ có nàng ta mới biết.
Việc này cần được lên kế hoạch một cách hết sức tinh vi mới có thể khiến người khác không chút nghi ngờ.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa đến Đông cung, trong lúc tán gẫu không khỏi nhắc đến chuyện này với Tiêu Hoa Ung.
Trong quãng thời gian dưỡng bệnh tại hành cùng, Tiêu Hoa Ung thường lấy cớ nằm mãi một chỗ quá buồn chán để
Thẩm Hi Hòa kể cho mình nghe những chuyện diễn ra bên ngoài cho đỡ buồn.
Nghe hắn nài nỉ, Thẩm Hi Hòa mềm lòng, bèn chọn vài chuyện nghe được từ chỗ Tử Ngọc để kể cho hắn. Nàng cứ
tưởng hắn sẽ không thích nghe mấy chuyện vặt vãnh của các nữ lang, cùng lắm là nghe vài lần rồi thôi, nào ngờ
nàng kể chuyện gì hắn cũng nghe say sưa, thậm chí còn phát biểu ý kiến và thảo luận với nàng, làm Thẩm Hi Hòa
không tiện qua loa quá mức. Dần dần, nàng hình thành thói quen gặp được chuyện gì cũng kể hắn nghe.
Nàng phát hiện mình lại rơi vào một cái bẫy do hắn đào sẵn.
Bản thân cái bẫy không đáng sợ, đáng sợ là ở chỗ dù đã phát hiện, nàng vẫn không thấy khó chịu, không hề có ý
định thay đổi.
“Bệ hạ cũng thương Nhị nương tử đấy chứ.Nghe xong,phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoa Ung giống hệt với Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa nhếch môi,hình như hai người họ ngày càng ăný.
Phản ứng của Thẩm Hi Hòa làm Tiêu Hoa Ung sực hiểu ra vì sao nàng lại cười và cũng mim cười theo:“Nếu Nhị nương tử cóý,vị
đường huynh này của ta cũng có thể xem như rể hiền”
Tiêu Trường Phong là đích trưởng tử của Tốn vương,lớn hơn Tiêu Hoa Ung hai tuổi,sở dĩ đến nay vẫn chưa thành hôn là vì hắn từng
có hôn ước,hôn thê nhỏ hơn hẳn.năm tuổi.Khi nàng ta đến tuổi cập kê thì Tiêu Trường Phong đã làm lễ đội mũ,nào ngờ không bao
lâu sau,nàng ta lại bệnh nặng mà chết.