Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 483

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất bại thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.

Buổi lễ vẫn chưa kết thúc, một nội thị bưng khay tiến lại gần, trên khay là một quả bầu cắt làm đôi, được buộc lại

bằng lụa đỏ. Hai cung nữ bước tới, mỗi người cầm lấy nửa quả bầu đưa cho Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung.

Đây là rượu hợp cần, hai người cùng uống chung một cẩn, quả bầu tượng trưng cho đắng cay, còn rượu ngon là

ngọt ngào, ngụ ý đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ

bùi.

() Chén rượu làm từ quả bầu.

Uống rượu hợp cần xong, cả hai xoay người đối diện với văn võ bá quan, thành viên tông thất và các mệnh phụ

phu nhân, để mọi người quỳ lạy mình, đến đây xem như kết thúc buổi lễ.

Thẩm Hi Hòa rời khỏi Tử Thần điện, ngồi lên kiệu hoa đi thẳng đến Đông cung, còn Tiêu Hoa Ung thì phải ở lại dự

tiệc cùng mọi người.

Thẩm Hi Hòa vừa đến Đông cung, Thiên Viên liên bang thức ăn tới: “Thái tử phi lót dạ chút đi, nếu người muốn ăn

gì khác thì cứ phân phó thuộc hạ”

Thẩm Hi Hòa nhìn lướt qua khay, thấy toàn là món mình thích, có cả bánh trứng thịt bằm mà mình thích nhất.

Nàng muốn tháo chiếc mũ phượng nặng trịch trên đầu xuống nhưng nữ quan đồng hành do Thái hậu phái đến

không cho phép, bảo mũ phượng của tân nương phải do tân lang tự tay tháo. Thẩm Hi Hòa nhớ bà ta là người hầu

hạ Thái hậu nên không khăng khăng chống đối, ngặt nỗi mũ phượng quá nặng, dù lớp rèm châu trước mặt đã được

vén sang hai bên, không ảnh hưởng đến việc ăn uống nhưng Thẩm Hi Hòa mà cúi đầu thì sẽ rất khó chịu.

Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa chẳng mấy hào hứng thưởng thức món ngon. Đúng lúc này, một tiếng hằng giọng khe khẽ

chợt vang lên, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Hoa Ung đứng đó, dịu dàng nhìn nàng, dường như có

thần giao cách cảm với nàng nên mới xuất hiện đúng lúc đến vậy.

Trân Châu đỡ Thẩm Hi Hòa đứng dậy, Tiêu Hoa Ung cũng bước tới, ngăn không để Thẩm Hi Hòa làm lễ, tiện đà

nắm tay nàng đi đến bên bàn trang điểm, giúp nàng tháo mũ phượng, gỡ búi tóc. Hắn đứng sau lưng nàng, cúi đầu

hôn lên tóc nàng và nói: “Ta sẽ về sớm”

Nói rồi hắn liền đi ngay, vội vội vàng vàng hệt lúc mới đến.

Hẳn là hắn còn rất nhiều nghi thức cần hoàn thành nhưng vì nghĩ đến Thẩm Hi Hòa còn đang đội mũ phượng nên

mới có nhìn chút thời gian để đến đây.

Thẩm Hi Hòa được nhẹ nhàng, tâm trạng cũng dễ chịu hơn. Nàng thoải mái dùng bữa rồi rửa mặt tẩy trang, để lộ

gương mặt mộc thanh tú, sau đó thay một bộ y phục đơn giản.

Tiêu Hoa Ung bận rộn đến tận hoàng hôn, tiệc vẫn chưa tàn. Sắc mặt hắn tái nhợt, không còn tươi tỉnh như ban

sáng. Nhìn dáng vẻ bước đi lảo đảo, có thể lăn đùng ngất xỉu bất cứ lúc nào của hắn, nào ai dám chuốc rượu hắn

chứ?

Dù hôm nay là ngày thành hôn, không cần chú trọng quá nhiều lễ nghi, các đại thần cũng không dám chuốc rượu,

thậm chí lúc mời rượu có người còn sốt sắng nhắc nhở: “Điện hạ nhấp môi là được, nhấp môi là được.”

Dù chỉ nhấp một ngụm nhỏ mỗi lần được mời rượu, một chốc sau Tiêu Hoa Ung đã đỏ bừng mặt mày, làm mọi

người nhìn mà hãi. Từ đó trở đi, ai nấy đều chủ động lấy trà thay rượu, Tiêu Hoa Ung cũng thể.

Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ phải đến lúc trăng treo đầu ngọn liễu thì Tiêu Hoa Ung mới về được, không ngờ màn đêm

còn chưa buông xuống, bầu trời hãy còn chút ánh chiều le lói, hắn đã được người ta khiêng về.

Thường thì tân lang hay bị khiêng về phòng vì quá say, còn hơn thì… vì quá mệt…

Sau khi đưa Tiêu Hoa Ung vào phòng tân hôn, mọi người tự giác lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Cửa phòng vừa đóng lại, Tiêu Hoa Ung đang nằm trên giường chợt bật dậy, tiện thể ôm chầm Thẩm Hi Hòa vào

lòng, hít hà hương thơm trên người nàng.

Hắn uống khá ít nhưng dù gì cũng phải đi một vòng khắp các bàn tiệc mời rượu nên trên người nồng nặc mùi rượu,

Thẩm Hi Hòa đẩy hắn ra: “Ta đã chuẩn bị nước thơm cho chàng rồi, mau đi tắm đi.”

Tiêu Hoa Ung vẫn ôm nàng không buông, còn vùi đầu vào thắt lưng nàng: “UU muốn tắm chung với ta không?”

Thẩm Hi Hòa đỏ mặt, đẩy hắn ngã xuống giường. Nàng lùi lại mấy bước và nói: “Nhanh nào?

“A a a.” Tiêu Hoa Ung nắm dang tay trên giường, chợt bật cười khe khẽ. Thấy Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ khó hiểu, không

biết vì sao mình lại cười vui vẻ đến thế, hẳn bèn cợt nhà, mặt mày ranh mãnh: “Thì ra… UU sốt ruột thế cơ à.”

Thẩm Hi Hòa sực hiểu ra hắn muốn nói gì, xấu hổ đến mức quắc mắt trừng hắn.

Tiêu Hoa Ung càng phản chí tợn. Thẩm Hi Hòa bực bội quay mặt đi, nhanh chân ráo bước ra khỏi tầm điện. Nàng

sợ mình mà nán lại thêm thì sẽ vớ lấy thứ gì đó nện. vào mặt hắn mất.

Thấy thế tử bị mình trêu đến mức giận dỗi bỏ ra ngoài, Tiêu Hoa Ung ngoác miệng cười.

Hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại thích trêu cho nàng xấu hổ, những lúc ấy, trông nàng thật quyến rũ biết bao.

Tiêu Hoa Ung chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh đã xếp sẵn một bộ y phục để lát nữa thay, lòng chợt thấy ấm áp. Hắn

cầm theo quần áo đi vào phòng tắm ở gian bên, nơi đây có một bể tắm vuông vắn.

Tiêu Hoa Ung tắm xong thì trời cũng vừa nhá nhem tối. Hẳn ra khỏi phòng tắm, thấy Thẩm Hi Hòa đang cúi đầu

đọc sách bên chân đèn, bèn rảo bước đến bên, ôm lấy nàng từ phía sau.

Thẩm Hi Hòa hơi cứng đờ nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, lần đầu chủ động rúc vào lòng hắn.

Tiêu Hoa Ung mừng thầm, bể bổng nàng lên và đi vào phòng ngủ.

Thẩm Hi Hòa căng thẳng, cứ nghĩ sắp đến lúc động phòng, không ngờ Tiêu Hoa Ung chỉ đặt nàng ngồi xuống

giường. Nhìn sắc mặt cứng đờ của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung vui vẻ vén tóc mái của nàng sang bên rồi nhích lại

gần và thì thầm bên tai nàng: “Nàng đừng sợ, chưa đến lúc đâu

Tiêu Hoa Ung nói một câu không đầu không đuôi rồi đi lấy hai chiếc áo choàng do Thượng Phục cục cắt may gấp

rút theo yêu cầu của hắn để làm y phục mới cho Thái tử và Thái tử phi, gồm một chiếc màu đen và một chiếc màu

trắng, viền lông báo, vạt áo thêu hai chiếc lá bạch quả nho nhỏ.

Thẩm Hi Hòa nhìn hơn với vẻ khó hiểu, nhưng Tiêu Hoa Ung không giải thích, chỉ buộc dây áo cho nàng rồi tự

buộc cho mình, sau đó dắt Thẩm Hi Hòa ra khỏi phòng. Đám Trân Châu đứng gác bên ngoài thấy vậy cũng chẳng

hiểu ra sao.

“Các ngươi ở lại đây đợi” Tiêu Hoa Ung phân phó một câu rồi dẫn Thẩm Hi Hòa đi.

Thẩm Hi Hòa đi theo hắn đến một gian phòng khác tại Đông cung. Tiêu Hoa Ung dời bức vách sang một bên, để lộ

một đường hầm bí mật.

Hai người bước xuống đường hầm,dưới này có rất nhiều ngã rẽ chẳng chịt giao nhau,Tiêu Hoa Ung quen của quen néo nắm tay

Thẩm Hi Hòa đi một mạch,liên tục rẽ trái rẽ phải,làm Thẩm Hi Hòa suýt choáng váng mặt mày.Nàng không ngờ bên dưới hoàng

cung lại có một hệ thống đường hầm bí mật phức tạp tựa mê cung,thông ra bốn phía.

Đến khi thấy được bầu trời lần nữa,bọn họ đã ra khỏi hoàng cung,xung quanh bốn bề hoang vắng.Lối ra bị cỏ dại um tùm che khuất,

Thẩm Hi Hòa không kìm được ngoái nhìn cánh cửa sau lưng.

“Nơi này nằm ngoài hoàng cung,không ai lai vãng,nếu không có chìa khóa thì không thể mở cửa từ bên ngoài đường hầm được”

Tiêu Hoa Ung dắt Thẩm Hi Hòa đi.

Hai người đi được chừng một khắc thì thấy một con ngựa.Tiêu Hoa Ung bế nàng lên ngựa,vùng roi thúc ngựa phi nhanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio