Tác giả: Minh Dạ
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, là cái ngày mà con tim tôi nó đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp vang lên trong cơ thể tôi, khiến tôi có một dự cảm không lành.
Cảm giác ấy càng thêm rõ ràng hơn khi mà tôi đang ngồi chỗ thằng bạn.
Lần này, tôi quyết định nghe theo tiếng gọi của con tim, quyết tâm đi đến chỗ khác ngồi.
Mặc dù khi thấy lí trí của tôi nó đang gào thét bên trong tâm hồn thì tôi cũng thấy tội lỗi lắm, nhưng tôi là một người có chính kiến.
Một khi tôi đã quyết định điều gì rồi thì không ai có thể cản bước tôi tiến tới.
Cô giáo dạy Hoá bước vào lớp học.
Đầu tiên, cô nhìn xung quanh lớp, có lẽ cô đã nhìn ra sự thay đổi lạ thường trong lớp học của chúng tôi.
Cô lấy quyển sổ điểm ra, bắt đầu nghi thức quen thuộc mà tiết học nào chúng tôi cũng phải trải qua: kiểm tra bài cũ.
Tuy cái nghi thức này đã diễn ra suốt kể từ khi tôi bắt đầu đi học cho đến tận bây giờ, nhưng mà tôi vẫn không thể nào quen được cái cảm giác hồi hộp, lo lắng, căng thẳng khi mà cô lấy quyển sổ ra.
Cái cảm giác ấy nó lạ lắm.
Nó như một loài sinh vật luôn tiến hoá không ngừng.
Cứ mỗi lần cô gọi tên là trong lòng tôi nó lại có một cảm giác khác biệt, chẳng cảm giác nào giống nhau cả.
Cô giáo nhìn về phía cả lớp, chậm rãi nói từng câu một: "Các em chuẩn bị bài hết chưa? Cô gọi lên kiểm tra bài cũ nhé!"
Đám học sinh phía dưới nghe vậy liền xôn xao hẳn lên, đứa nào cũng chơi kiểu tâm linh, cầu trời cầu đất cho cô không gọi trúng mình.
Cô giáo đi đến chỗ của tôi, cả người tôi liền cứng đờ, đến hô hấp cũng nặng nề hơn hẳn, con tim tôi đập liên tục, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng tôi vậy.
Những biểu hiện này làm tôi nhớ tới một bài viết lúc trước tôi xem.
Bài viết đó nói là: "Khi ở trước người mình thích sẽ có cảm giác tim đập mạnh, cả người căng thẳng, đầu óc cũng suy nghĩ chậm lại."
Vậy có nghĩa là tôi đây thích cái bà cô dạy Hoá kia hả? Đùa cái mẹ gì chứ!
Đang chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa của tôi thì không biết từ lúc nào cô đã cầm quyển vở chan chứa những dòng chữ đang khiêu vũ của tôi lên.
Sau khi xem vở của tôi, cô đi về phía bục giảng và nói với cả lớp: "À, cô quên mất! Tuần trước chúng ta chưa học xong bài nhỉ? Thôi, các em mở vở ra, chúng ta cùng học tiếp!"
Đám học sinh phía dưới bày ra biểu cảm như được giải thoát.
Chúng nó dùng ánh mắt cảm động nhìn về phía cô: "Cô quá là tuyệt vời! Cô đúng là thiên thần của bọn em!"
Bọn học sinh còn chưa kịp tiêu hoá hết cái tin vui này thì cô lại giáng xuống cho cả đám một tin tức còn khó tiêu hơn: "Chốc nữa học xong lấy giấy ra kiểm tra phút!"
Cả đám học sinh còn đang vui mừng: "..." Thiên thần cái khỉ! Mẹ nó, ác quỷ chính hiệu thì đúng hơn! Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong được!
Cô giáo đi về phía bàn giáo viên, thế nhưng đang đi được một đoạn thì cô bỗng dừng lại.
Cô chỉ tay về phía chỗ ngồi ban đầu của tôi, hỏi: "Chỗ này sao lại trống thế? Cô nhớ hôm trước là bạn nào ngồi chỗ này cơ mà?"
Đám anh em bên cạnh tôi bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác: "Kìa, chết mày rồi Nguyên ơi, quả này mày đăng nhập vào sổ đầu bài thật rồi!"
Cô bảo với lớp trưởng: "Lớp trưởng đâu, kiểm tra xem những ai đổi chỗ, báo cáo lại cho tôi!"
Lớp trưởng điểm danh từng đứa đổi chỗ một.
Tôi thì không muốn bị điểm danh nên đã tự giác đi về chỗ.
Thế nhưng, ánh mắt của tôi mãi vẫn không thể rời khỏi chỗ ngồi kia.
Sự lưu luyến ấy khiến cả người tôi như được bơm thuốc tăng lực, tôi bèn mạnh dạn hỏi cô: "Cô ơi, cho em đổi chỗ một lần này thôi, em hứa lần sau sẽ không ngồi chỗ đó nữa!" Mà em sẽ ngồi chỗ khác! Đương nhiên câu này là không thể nói.
Cô lắc đầu, không đồng ý, từ chối lời đề nghị của tôi: "Không được, nếu muốn chuyển chỗ thì lên nói với cô chủ nhiệm lớp của các cậu, chứ tôi không có quyền đổi chỗ."
Tôi nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng bày ra vẻ mặt luyến tiếc: "Muốn sát lại gần cô mà cũng không được..."
Cô bật cười nhìn tôi nói: "Cậu ngồi bàn đầu gần sát bàn giáo viên rồi, còn muốn sát thế nào nữa? Hay muốn lên bàn giáo viên ngồi?!"
Tôi câm nín họng.
Các câu từ tôi sắp xếp để nói lại cô cũng bị kẹt lại trong cổ họng, không cách nào thoát ra ngoài được.
Đang định nói thêm một câu nữa cho đỡ quê thì cô giáo gõ thước kẻ xuống bàn, ra hiệu cả lớp trật tự, sau đó giảng bài mới.
...
phút cuối.
Tôi chưa bao giờ nghĩ thời gian lại có thể trôi nhanh đến thế.
Địa ngục bắt đầu mở cánh cửa chào đón chúng tôi bước xuống.
Cơn ác mộng hiện thực mang tên Hoá học bắt đầu đè chúng tôi bẹp dí.
Cô đi xung quanh lớp.
Tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà, kèm theo đó là những tiếng thở đầy căng thẳng của cả lớp.
Bầu không khí hiện tại vô cùng vi diệu, cảm giác như tôi được trải nghiệm một nhà ma chân thực vậy.
Còn phút...
Rồi đến phút cuối...
Thời gian cứ thế trôi.
Tôi ngồi ngậm chiếc kẹo mút không có vị gì là cái đầu bút.
Lúc cô đi ra ngoài hành lang, chúng tôi biết cơ hội của bản thân mình đã đến.
Người gác cổng địa ngục đã rời khỏi, cả đám đều nhân cơ hội này mà chép bài.
Đám đề một: "Đứa nào đề một cho tao chép với!"
"Ai làm câu đề chưa?"
"Phân biệt các chất kia kiểu gì?"
Tôi quay sang nhìn thằng Nam: "Này, Nam, mày đề mấy?"
Thằng Nam vừa cúi đầu làm vừa đáp lại tôi: "Đề !"
Đù má! Tôi đề ! Đi chép đứa nào bây giờ?! Tôi đang không biết làm như thế nào thì thằng A, đứa cùng đề với tôi lên tiếng nói: "Mày tự làm đi, không ai gánh cho đâu! Đơn giản mà, áp dụng công thức là ra."
Tôi: "..." Ra cái gì, ra nước mắt hả?
______________________________
Hoàn chương
//.