Tác giả: Minh Dạ
Sau một thời gian dài đằng đẵng, tôi cuối cùng cũng chờ đợi được đến ngày này, ngày Chủ Nhật yêu dấu.
Tôi yêu cái ngày này nhiều như vậy mà chẳng thấy nó đáp trả lại tôi một chút nào.
Nếu Chủ Nhật là một người con gái, thì chắc chắn đây sẽ là một người phụ bạc, là đứa con gái cặn bã, bắt tôi chờ cả mấy ngày liền.
Còn hiện tại tôi đang nằm trên giường lướt điện thoại cùng đám bạn.
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Chúng mày ơi! Liên quân không?]
[Nam con nhà người ta: Không! Tao thích chơi phi dép!]
[Chuyên Văn của lớp: Ê, chúng mày ơi, hôm trước đại ca Hoá bảo bọn mình về viết cái nguyên tố gì đấy?]
Đại ca Hoá là biệt danh chúng tôi đặt cho cô dạy Hoá, tuy vẻ ngoài không phải là đại ca nhưng mang tâm hồn đại ca, lúc nào cũng sai bảo chúng tôi chiến đấu với bài tập.
[Tao là A và tao đang bận rải cơm chó: Mày bảo giông tố hay bão tố?!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Ghi Ngô Tất Tố vào đi!]
[Nam con nhà người ta: Cụ đào mả lên phi dép vào mặt chúng mày bây giờ.]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Thôi, học gì tầm này, bỏ đi mà làm người! Đi làm ván game rồi tính tiếp!]
[Chuyên Văn của lớp: Đù mé, bây giờ đếu làm, mai ra lớp đại ca Hoá tặng cho chúng mày món quà nhớ mãi không quên luôn!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Lúc đấy thì tính sau, đống bài tập kia mày cũng không làm hết được, đằng nào mà chẳng bị phạt!]
[Giáo sư thiên tài B: Đúng rồi! Mày nói quá chuẩn! Tao nói thật với anh em này, người ta đã bảo rồi, sướng trước khổ sau mới nếm trải được cuộc sống đau đớn như thế nào.]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Rồi sao, biết khổ đau để làm gì?]
Cái thằng này sao hôm nay tự nhiên nói lắm cái triết lý "cột sống" thế nhỉ?! Chẳng nhẽ đầu bị chập mạch à? Nguy cơ này lớn phết!
[Giáo sư thiên tài B: Mày ngu! Biết đau khổ để trải qua sóng gió, sau này có ra ngoài đời cũng không bị bỡ ngỡ!]
[Nam con nhà người ta: Xong đến lúc bị đại ca Hoá phạt thì ở đấy mà kêu!]
...
Sau một hồi nhắn tin gay gắt thì cả đám chúng tôi quyết định đi tập trung giải quyết nỗi buồn.
Thế lật cả lũ tập trung ở chỗ nhà thằng Nam.
Thằng C mở cổng bước vào, nó thốt ra một tiếng kinh ngạc trước quang cảnh trong sân nhà: "Uầy, nhà mày đẹp vãi!"
Đám bạn cũng gật đầu đồng ý: "Đúng thật!" Và cả tôi cũng thấy vậy.
Cho dù tôi có đến nhà nó bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảnh trước sân lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, tầm mắt của tôi lúc nào cũng bị thu hút.
Nhà thằng Nam có rất nhiều cây cảnh và nhiều loại hoa đẹp.
Chúng được chăm sóc, cắt tỉa thường xuyên nên cây nào cây ấy đều rất chỉn chu, đẹp đẽ.
Đặc biệt, những đóa hoa nở rộ trước ánh nắng ban mai, còn vấn vương trên mình vài hạt sương sớm, nở rộ thành hai hàng bên tường, càng khiến cho tôi như bước chân vào thế giới của những loài hoa mà tôi hay xem lúc nhỏ.
Chúng tôi đang đắm chìm trong vẻ đẹp thơ mộng, mộng mơ của thiếu nữ thì giọng nói của thằng Nam vọng ra từ bên trong nhà, phá vỡ cảnh đẹp tuổi hường mà chúng tôi đang ngắm: "Chúng mày không vào nhà à? Ở đấy ngắm cái gì? Ngắm nhiều thế hoa nó ngại, nó không thèm nở nữa thì làm sao?! Xong lúc đấy tao lại phải mất bảy bảy bốn chín ngày dỗ nó đấy!"
Đám anh em bĩu môi, trợn mắt lườm thằng Nam một cái, vừa bước đi vào nhà vừa nói: "Cây hoa này ở cùng mày chắc ngày nào cũng muốn đấm mày lắm đây!"
Thằng Nam hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía đám bạn, ánh mắt mang theo "ba phần lạnh lùng bảy phần hờ hững", nhưng trong giọng nói thì tràn đầy sự khinh thường của cao nhân đối với bọn phàm trần là đám bạn kia: "Chúng mày đừng có ở đấy mà nhồi nhét tư tưởng độc hại vào mấy cây hoa yêu quý của tao, nó lại học mấy cái thói hư tật xấu của chúng mày đấy!"
Đám bạn giơ ngón tay giữa lên, nhìn thằng Nam bằng nửa con mắt: "Học cái đếu, mấy cây hoa này ở cùng mày lâu như thế chẳng học cái đầu óc đen tối của mày lâu rồi."
Thằng Nam cởi bỏ dáng vẻ cao nhân xuống trần thế, nó vênh mặt lên cãi nhau với đám bạn: "Này, chúng mày đừng có cái kiểu đấy, đầu óc tao đen tối khi nào, có đầu óc chúng mày mới đen tối đấy! Người ta đã bảo rồi, người thông minh nhìn cuộc sống bằng một con mắt, con mắt còn lại họ dùng để nhìn chính mình.
Chúng mày nhìn lại bản thân chúng mày đi!"
Đám bạn kia cũng rôm rả cãi lại, hai bên không ai nhường ai, mà thằng Nam cũng siêu thật, một cái mồm mà cãi được cả mấy cái mồm của bọn kia.
Bọn chúng cãi nhau được một lúc, tôi thấy lí lẽ của bọn này chẳng chặt chẽ một chút nào, từ một "lạnh lùng boy" trở thành một chuyên gia phân tích.
Tôi dùng những kiến thức trinh thám tích cóp được trong suốt bao nhiêu năm kinh nghiệm đọc Conan, Thám tử lừng danh, để giải quyết vụ rắc rối này: "Nếu là tao, tao sẽ dùng một con mắt nhìn bản thân mình, dùng nửa con mắt để nhìn cuộc sống, nửa con mắt còn lại để nhìn chúng mày!"
Đám bạn và thằng Nam đang tranh luận sôi nổi: "..." Đậu moé! Thằng cha này thích đánh nhau hả? Chiều mai hẹn cổng trường!
_____________________________
Hoàn chương
//.