Tác giả: Minh Dạ
Trên đời này có rất nhiều loại bệnh khó chữa, và một trong số đó, bệnh khó chữa nhất là bệnh ảo tưởng.
Tôi chậm rãi đặt bút viết đoạn mở bài cho bài viết văn hàng tháng.
Bây giờ là tiết cuối, ánh nắng chói chang chiếu rọi qua cửa sổ, hắt lên bóng dáng của tôi, khiến chiếc bóng kéo dài ra.
Cơn nóng được những tia nắng ấy mang vào, nhẹ rơi trên bờ vai đã thấm ướt mồ hôi, khiến người tôi như được mạ lên dải vàng lấp lánh.
Trái ngược với hình ảnh đẹp đẽ ấy, sự chói chang của ánh mặt trời khiến đầu óc tôi choáng váng quay cuồng, đặc biệt là khi nhìn những dòng chữ đang nhảy múa trên bài kiểm tra.
Đề tài viết lần này là "Hãy viết bài văn nghị luận về một loại bệnh mà anh/chị biết".
Vừa đọc đề bài xong, tôi ngay lập tức chọn một căn bệnh vô cùng quen thuộc, đó là ảo tưởng.
Tại sao lại quen thuộc à? Đương nhiên là bởi vì tôi có một đám bạn tri kỷ kia, chúng nó đã cho tôi mở mang đầu óc, hiểu biết về cái đẹp của cuộc sống.
Có thể nói đây chính là đề văn nghị luận dễ nhất từ lúc tôi học văn đến giờ.
Tôi đặt bút viết liền một mạch, chữ trong đầu tôi tuôn trào ồ ạt.
Nhìn đám bạn còn phải cúi đầu hì hục viết, có đứa ngẩn người suy nghĩ, đứa thì cắn bút cầu các cụ độ,...!trong lòng tôi thoáng qua chút cảm giác hả hê.
Ha ha, một đứa học ngu nhất lớp như tôi cũng có ngày lại hơn đám học ngu gần nhất lớp! Đây chính là một sự phát triển vượt bậc trong quá trình tiến hoá đi vào lịch sử! Quá tuyệt vời, mình đúng là thiên tài trời sinh!
Bầu không khí xung quanh lớp học hiện giờ đang rất căng thẳng, tiếng hít thở nặng nề đầy áp lực xen lẫn thời tiết oi bức, cùng âm thanh giày cao gót của cô giám thị vang càng khiến các bạn trong lớp khó chịu.
Tuy nhiên, điều này chỉ áp dụng được với những đứa học ngu.
Còn mấy đứa học giỏi, mặc dù chúng nó chịu nóng ở ngoài, nhưng lại mát trong tâm.
Khi tôi viết xong đoạn mở bài, đến thân bài, tôi cần phải tìm một dẫn chứng cụ thể.
Đang lúc không biết phải lấy dẫn chứng gì làm ví dụ minh họa, trong đầu tôi bỗng tuôn ra hàng loạt kí ức.
Và tôi biết, thời tới rồi! Định mệnh, đây đúng là ý trời!
...
Vào năm tôi học lớp , vì để khảo sát chất lượng học sinh nên nhà trường đã cho chúng tôi thưởng thức kì thi sát hạch hàng tháng.
Mọi việc bẫn rất bình thường, tôi vẫn ôn thi và ăn uống ngủ nghỉ, đương nhiên là việc chơi game cũng không có gì thay đổi.
Sự việc tồi tệ đã xảy đến khi tôi cầm tờ đề thi trên tay.
Thế giới nội tâm của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Con mẹ nó! Trên đời này sao lại có thể có cái loại đề thi này cơ chứ! Đây là không muốn tôi được sống tốt nữa hay sao?! Cô ơi, rốt cuộc em có thù oán gì với cô mà cô cho cái đề khó thở thế này...
Bỏ qua mọi khó khăn và gian lận, tôi đã vượt qua bài kiểm tra một cách hoàn hảo, còn điểm cao hay không thì còn phụ thuộc vào thầy cô.
Và như tôi đã nói, tôi là một nhà tiên tri tài ba nên sẽ vì tương lai của bản thân mà bói cho mình một quẻ.
Nhưng mà hiện tại không có đủ đồ dùng chuyên dụng nên đành phải hái tạm một bông hoa dại bên đường.
Mở đầu quá trình làm phép của nhà đại tiên tri, tôi ngắt một cánh hoa đầu tiên và mở miệng niệm chú: Điểm cao.
Cánh hoa tiếp đó là điểm thấp.
Tôi mặt không cảm xúc lặp đi lặp lại hành động này đến khi còn cánh hoa cuối cùng.
"Điểm cao và điểm..."
Vãi chưởng! Điểm thấp! Đây tuyệt đối không phải là sự thật! Với trí thông minh tích cóp được suốt mười mấy năm trời của tôi thì sao có thể được điểm thấp chứ! Nhưng mà, như vậy chẳng phải người khác sẽ khinh thường khả năng tiên tri của tôi thì sao?!
Đây thật là một vấn đề nan giải.
Vì thế, với trí khôn của mình, tôi đã nhanh trí đưa ra quyết định cuối cùng.
Cầm trên tay bông hoa chỉ còn một cánh cuối cùng, tôi liền không chút do dự mà xé nó làm hai cánh và tiếp tục nghi thức vừa nãy.
"Điểm cao! Định mệnh, đây chính là ý trời con mẹ nó rồi!"
...
"...!cuối cùng, bạn ấy đã được điểm thấp.
Những cú vả mặt không chút thương tiếc đến từ cuộc sống liên tục rơi trên mặt khiến con tim bạn ấy như bị ai đó bóp chặt, lồng ngực tựa hồ bị một vật nặng ngàn cân đè ép..."
Tuy rằng sự việc xảy ra ở trên người tôi, nhưng tôi lại muốn viết về người khác.
Bởi vì, con đường văn học là một thứ gì đó rất nghệ thuật, rất tinh tế.
Nó không chỉ miêu tả những gì vốn có trong cuộc sống, mà nó còn miêu tả nội tâm, linh hồn của người viết.
Chính bởi lẽ đó, tôi quyết định không nghe theo tiếng gọi của con tim nữa, vì nó hay mách bảo sai.
Lần này, tôi quả quyết đi theo lí trí, sống thật với bản thân.
Thằng A ở bên cạnh nhìn tôi viết kín một trang giấy, lại nhìn bài của mình còn chưa đủ nửa trang, vẻ mặt đầy khâm phục, đan xen một chút khiếp sợ.
Nó quay sang hỏi tôi: "Mày chỉ tao cách viết nhiều như mày với! Gần hết giờ rồi mà tao chẳng làm được gì."
Tôi không hề keo kiệt mà chỉ cho nó cách làm: "Mày đến học hỏi em Sạch Sẽ, ẻm chỉ cho."
Thằng A tò mò: "Em Sạch Sẽ là ai? Bạn mày à?"
"Không, là con bò ở trang trại của ông tao."
Thằng A: "..." Đù má mày! Có tin bố mày cho mày một trận nhớ đời không hả?
_____________________________
Hoàn chương
//.