Tác giả: Minh Dạ
Hôm nay, chúng tôi chính thức bước vào ngày đầu tiên đi học, tuy rằng không có đoạn "Mẹ dắt tay đến trường em vừa đi vừa khóc mẹ dỗ dành yêu thương".
Vì là ngày đầu tiên đi học nên có lẽ các tiết học sẽ không qua căng thẳng.
Nhưng, tôi đã nhầm.
Đúng là buổi học đầu thầy cô không cho học chương trình mới thật nhưng thầy cô cho luôn quả bài kiểm tra.
Tiết đầu của chúng tôi là tiết toán, do cô chủ nhiệm lớp chúng tôi dạy.
Vì thế, bài kiểm tra đầu là môn Toán.
Cái môn mà tôi đội sổ suốt mấy năm học cấp hai vừa qua.
Tiếng bước chân của cô chủ nhiệm vàng lên trong lớp học, mỗi nhịp bước của cô làm tim tôi nhảy lên mãnh liệt, đặc biệt là khi cô chủ nhiệm đến gần chỗ tôi.
"Các em ổn định vị trí, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để chúng ta làm bài kiểm tra khảo sát."
Đám học sinh: "Ôi cô ơi, bọn em lần đầu đến trường học, bọn em còn chưa kịp làm quen với trường học, thôi cô để lần sau đi."
Cô chủ nhiệm đẩy đẩy gọng kính, giọng nói nghiêm khắc không cho phép người khác cự tuyệt: "Rồi các cô các cậu còn học ở đây, cứ từ từ làm quen dần!"
Học sinh A: "Nhưng cô ơi, bọn em chưa kịp ôn tập gì, cô phải để dành chút thời gian để bọn em còn chuẩn bị chứ!"
"Cậu cứ yên tâm, bài thi đều nằm trong phạm vi đã học từ cấp hai, bây giờ chỉ khảo sát lại xem còn tí kiến thức nào trong đầu không hay là nghỉ hè mải chơi quá quên hết rồi!"
"Ơ, nhưng mà cô..."
"Không nhưng nhị gì cả, chỉ làm mỗi bài khảo sát đơn giản thôi mà! Các cô cậu cứ như chưa làm bài thi bao giờ vậy."
Học sinh B: "Ừ, bài khảo sát đơn giản thôi mà!"
Đám học sinh khác: "Được đấy anh bạn! Vậy chốc nữa chú mày gánh anh em với!"
Học sinh B: "Im, tao đã nói hết đâu, bài này chỉ đơn giản với mỗi cô!"
"Mẹ mày, đang định khen!"
"Làm anh em tụt cả hứng!"
"Chốc mày gánh tao..."
"Chỉ bài cho tao với đấy, thi xong tao hậu tạ mày một nghìn mua kẹo mút!"
"Tổ trưởng, lát có gì thì giúp đỡ nhau với, chúng ta là những mầm non tương lai của đất nước, phải biết nghe lời dạy của Bác Hồ, phải biết đoàn kết,...bla bla..."
"Trật tự! Cả lớp ngồi tại chỗ! Lớp trưởng lên phát đề cho các bạn làm!"
Lớp trưởng: "Vâng ạ!"
"Bây giờ là giờ phút, đến giờ phút thu bài, ai không có bài cho không điểm."
Tôi nhìn cái đề bài đang ở trên tay tôi, cảm giác như tôi đang đọc ngôn ngữ của người ngoài hành tinh vậy! Nhìn cái dòng nào cũng như dòng nào, chả hiểu cái gì! Chỉ thấy duy nhất hai màu đen trắng!
Tôi: "..." Quả này tạch thật rồi!
Tôi liếc nhìn xung quanh lớp, xem có đồng chí nào làm được không, để tôi còn đi hỏi ý kiến của trường quay.
Nhìn xung quanh một lúc, tôi bắt gặp được một ánh mắt mà cho dù chỉ là nhìn qua tôi cũng không thể nào quên được.
Đó là ánh mắt có lực xuyên thấu mạnh cực điểm của cô chủ nhiệm, ánh mắt ấy cứ như xuyên thẳng vào tâm hồn tôi, như muốn giam giữ tầm mắt của tôi để tôi không thể liên lạc với đồng bạn được nữa.
Kì thật, tôi có cảm giác như bản thân đã bị cô chủ nhiệm ghim rồi.
Bởi vì, đã qua phút làm bài, mà cô vẫn cứ đứng ở chỗ tôi, cũng chỉ nhìn mỗi bài của làm của tôi mà không nhìn những người khác.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ là cô đứng ở đây để ngắm phong cảnh thanh mát trong lành, tôi cũng ngó ra ngoài hóng thử, nhưng bên ngoài chỉ có toàn mộ là mộ, chẳng nhẽ cô ngắm các cụ à?
Sau đó, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, có lẽ càng ngắm các cụ nhiều thì các cụ độ cho mình thì sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp ngắm kĩ thù giọng nói cô chủ nhiệm đã vang lên: "Ngắm cụ nào ngoài đấy thế? Có cần tôi cho cậu đi ra đấy ngắm cho rõ hơn không? Làm bài nhanh lên, sắp hết giờ rồi, còn phút nữa!"
Ôi vãi! Vậy mà đã sắp hết giờ rồi á?!! Tôi chưa làm được câu nào!
Bình tĩnh! Tôi là một thiên tài trời sinh, phải mau suy nghĩ xem có kinh nghiệm nào hữu dụng không!
A! Có rồi! Có rồi! Lúc trước tôi nhớ không nhầm thì là cứ câu nào không biết làm khoanh tất C! Đảm bảo đúng!
Và thế là tôi dùng tốc độ khoanh nhanh nhất cuộc đời này để hoàn thành bài kiểm tra.
"Reng reng reng!" Tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, và đúng lúc tôi cũng khoanh xong câu C cuối cùng.
"Tất cả lớp dừng bút, lớp trưởng đi thu bài."
...
Ra chơi.
Một đám con trai rủ nhau tụ tập một chỗ tán chuyện.
Học sinh A hỏi: "Ê, các đồng chí, làm được bài không?"
Học sinh B: "Không, cảm giác như tao đọc không hiểu tiếng Việt ý!"
Học sinh C: "May tao được ngồi gần hot girl, bạn đấy cho tao chép bài."
Đám còn lại: "Mày làm được bài chẳng giúp anh em gì thế!"
Học sinh C: "Cô ngay lù lù ở kia, chỉ chúng mày xong chắc tao ra ngồi văn phòng uống nước chè!"
Học sinh D: "Chỗ tao có thằng Nam nó gánh cho tao..."
"Nhất mày rồi còn gì, sướng, được ngồi cùng học sinh giỏi!"
D: "Sướng cái đếu, bố mày phải nhịn đau để trả tiền làm bài thi cho nó đấy, một câu hai nghìn, bài câu, mất bố năm mươi nghìn của tao rồi đấy!"
Thế là cả đám nhìn học sinh D với cặp mắt đồng tính và thương hại.
Nhưng không biết đứa nào lại nhắc đến tôi, hỏi tôi làm bài thế nào.
Tôi cũng không hề keo kiệt mà chia sẻ bí quyết với bọn nó: "Chúng mày có câu nào không làm được thì cứ mạnh dạn khoanh hết C đi, đảm bảo đúng!"
Đám bạn: "..." Đây là bị đứt dây thần kinh nào rồi à?
Thằng Nam bên kia thì trực tiếp ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha, mày bị ngu à? Mấy cái trên mạng đấy mà cũng tin được, toàn xàm cả đấy, ha ha ha, đi khám bệnh dần đi, may ra còn phát hiện bệnh sớm mà chữa kịp!"
Tôi cũng không hề yếu thế mà đáp lại: "Chúng mày cứ chờ thử xem!"
...
Đến giờ trả bài, tôi cảm thấy mặt tôi nó đau khi mà cô nói điểm tôi thấp nhất lớp.
Đám anh em mới làm quen: "Thôi, đông chí, đừng buồn, sông có khúc, người có lúc, nếu buồn thì để tôi hát tặng bạn vài bài con sông quê..."
Sự thật phũ phàng vãi.
Thề, lần sau ông đây sẽ không bao giờ tin mấy cái thứ trên mạng nữa.
___________________________
Hoàn chương
//.