Tác giả: Minh Dạ
Bạn đã bao giờ bị người khác hiểu lầm chưa? Tôi thì có rồi đấy.
Nhiều khi cố gắng giải thích nhưng chẳng hiểu sao chúng nó không hề tin tưởng.
Tôi nghi ngờ chúng nó không quan tâm đến đứa bạn tri kỉ là tôi đây nữa rồi.
Nỗi đau này chẳng ai hiểu thấu! Ôi, chẳng lẽ thiên tài bắt buộc phải cô độc ư? Hay lý tưởng của tôi cao cả quá nên chúng nó không thể suy đoán ra được?
Haiz, chắc chắn là vậy rồi!
Tôi nói với chúng nó rằng tôi, thiên tài của thế kỷ, mắc chứng hướng nội.
Thế đếu nào mà chúng nó chẳng thèm tin luôn!
Khổ ghê cơ! Chẳng qua là do người thích sống hướng ngoại, chứ bản chất thật vẫn là hướng nội.
Tuy biết điều này khó tin, nhưng mà...
Nhưng mà người ta đã lên tiếng giải thích rồi thì ít nhất bọn mày cũng phải tin tưởng một chút chứ!
Tạm thời bỏ qua vấn đề này.
Hiện tại, tôi đang trong giờ Toán của cô chủ nhiệm, nếu để cô phát hiện ra tôi không tập trung vào bài thì xong đời.
Sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, tôi đã rút ra được kinh nghiệm sống: Chỉ cần nhìn vào bảng, rồi diễn vai học sinh chăm ngoan, sẽ không bị cô ghim nữa.
Đầu óc để đi đâu không quan trọng, chỉ cần mắt nhìn lên bảng là được.
Kinh nghiệm sống này nếu được truyền lại cho con cháu đời sau chắc sẽ rất hữu ích.
Các cháu tương lai của ông ơi, các cháu không cần biết ơn người sắp làm ông trong mấy chục năm nữa đâu, ông làm vậy là để giúp các cháu giải quyết khó khăn đấy.
Đây là chuyện một người ông tương lai nên làm.
Đang mải mê lo nghĩ cho con cháu đời sau, cô giáo chủ nhiệm bỗng dưng đi đến chỗ tôi, đặt viên phấn ở trước mặt, tay chỉ vào sách giáo khoa, nói: "Cậu này, lên làm bảng làm bài!" Giọng nói của cô bình thường nhưng sao tôi lại thấy rợn người vậy nhỉ?
À, không phải tôi đã áp dụng kinh nghiệm sống rồi sao? Chẳng lẽ nó không còn tác dụng nữa hả? Hay là do không hợp phong thủy...
Mịa nó! Giờ làm thế nào bây giờ! Các cụ ơi, độ con với!
Tôi lặng lẽ bước lên bục giảng, tay cầm viên phấn trắng, đăm chiêu nhìn đề bài.
Đầu óc quay cuồng trong dòng suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi đã nghĩ ra kế hoạch mới, bao gồm hai bước như sau:
Bước một, thực hiện động tác quay sau.
Tiếp đó, bước ba bước đến bàn giáo viên, đặt phấn xuống bàn.
Bước hai, đứng thẳng người và làm tư thế nghiêm, điều chỉnh giọng nói và bắt đầu phát biểu.
"Em, à không, con thưa cô, con không biết làm ạ!" Nói sao cho dõng dạc, rành mạch là ổn.
Kế hoạch đến đây là kết thúc.
Ừ thì cũng nhàn, tôi chỉ cần nghĩ ra và hoàn thành kế sách là được, còn thành công hay không thì nó ở một tầm cao khác.
Vừa nói xong câu này thì cả lớp bật cười.
Cái đám anh em tốt kia là cười to nhất.
Mẹ cha chúng mày! Cười cái méo gì? Bố mày đang chìm đắm trong nỗi đau, còn chúng mày thì ở đấy cười bố! Cái bọn phản bạn!
Tôi lặng lẽ lau chùi giọt nước mắt không có thật, bên ngoài tỏ ra nghiêm trang, còn trong đầu lại chứa bảy bảy bốn chín câu chửi đám kia.
Người văn minh phải làm như vậy, để toát lên vẻ đẹp lịch sự của bản thân.
Sau khi về nhà chửi chúng nó cũng không muộn.
Ôi, quả là một kế sách cao siêu! Mình đúng là thiên tài! Chúng mày đừng trách tao quá giỏi, à nhầm, quá đáng.
Tất cả là vì chúng mày khiến tao mất niềm tin vào cuộc sống.
Thôi, suy nghĩ như vậy cũng đủ rồi.
Tôi là người hướng nội, đã bị người khác hiểu lầm rồi, bây giờ lại suy nghĩ nhiều như thế, chúng nó lại tưởng mình thần kinh!
Tôi nhìn về phía cô giáo.
Hôm nay cô thật khác lạ, còn khác chỗ nào thì tôi không biết, chỉ biết là hôm nay cô khác thôi.
"Cậu không làm được chứ gì? Được rồi, về chỗ." Cô bình thản đáp lại tôi.
Nghe được câu nói này, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết một hơi thì cô lại khiến tôi bất ngờ: "Cậu Nam lên làm bài, còn cậu về chép lại mười lần."
Không thể tin được! Sao cô lại đối xử với em như thế?! Thảo nào hôm nay thấy cô hơi khác, thì ra là cô chuẩn bị chiêu này!
Tôi đứng lặng người tại chỗ, thằng Nam đi lên cầm lấy viên phấn trong tay tôi.
Nó vỗ vai tôi an ủi: "Bạn ơi, về đi! Chép phạt có sương sương mười mấy tờ thôi, cùng lắm là đau lưng mỏi gối tê tay vài hôm, nặng hơn nữa cũng chỉ bị trĩ thôi chứ có gì to tát đâu!"
Vâng, mịa nhà bạn! Tấm lòng của bạn rộng lớn quá, mình không biết phải đáp lại như thế nào! Hay là mình lại tặng bạn cái vé đi thăm các cụ, nghe nói các cụ đang nhớ bạn lắm!
Tôi lườm nó một cái, rồi phất tay đi về chỗ.
Tất cả hành động đều toát lên sự lạnh lùng ngầu lòi, tôi đoán chắc rằng cả lớp sẽ không thể rời mắt được.
Về chỗ ngồi, tôi lật quyển sách ra, chuẩn bị bút bi, giấy viết đầy đủ để chiến đấu trong vài ngày tới.
Thấy hành động của tôi, thằng A mỉa mai châm chọc: "Bạn ơi, ngu thì chết thôi!"
Tôi hất cằm vênh mặt lên khịa lại nó: "Bạn thì kém gì tôi! Chắc bạn chưa quên ba bài văn đang đợi bạn chép phạt đâu nhỉ?"
Hai đứa chúng tôi tranh cãi gay gắt, sau đó chẳng hiểu sao lại chuyển sang chơi oẳn tù tì.
Tôi với nó không ai nhường ai, cuộc đấu tranh diễn ra rất quyết liệt.
Nhưng trận đấu dù gay cấn đến đâu cũng phải dừng lại.
Cô chủ nhiệm đã phát hiện ra điều kì lạ và bước đến chỗ tôi.
Cô nghiêm khắc hỏi: "Hai cậu đang làm cái gì đấy?"
Thằng A đều nghiêm túc trả lời: "Dạ, thưa cô, bọn em đang trao đổi bài.
Tại bài này khó quá nên bọn em phải hợp sức lại để nghiên cứu ạ!"
"Trao đổi sao chẳng nói chẳng rằng gì thế? Ngồi khua tay múa chân là trao đổi được à?" Có vẻ cô không tin vào cái lý do thằng A bịa ra nên hỏi vặn lại.
Tình hình hiện tại có chút nguy cấp, tôi đành phải vận dụng kiến thức được tích lũy từ lúc mới sinh đến giờ để giải cứu cuộc đời anh em tôi.
Với trí tuệ phi thường, tôi nhanh chóng đưa ra đối sách giải quyết vấn đề: "Thưa cô, thực ra hai đứa bọn em đều hướng nội, chẳng dám giao tiếp với nhau, nên phải ngồi diễn kịch câm ạ!"
"Đúng rồi đấy ạ!" Thằng A tiếp lời tôi.
Được lắm, người anh em! Lần này mày biết ủng hộ thằng bạn này rồi, có tiến bộ đấy!
Kết quả, sau khi nói xong câu này, tôi và thằng A được vinh danh ngồi sổ đầu bài, kèm theo phần quà rất hấp dẫn: Trực nhật lớp một tuần.
_____________________________
Hoàn chương
//.