Tác giả: Minh Dạ
"Ê, chúng mày, tao lỡ yêu một lúc mười anh...!Thì có làm sao không nhỉ? Hạ Lam rụt rè hỏi hai đứa bạn thân.
Buổi tối hôm qua trời mưa lớn nên đường phố xung quanh ướt át, từng cơn gió thổi qua, khiến những giọt nước còn đọng lại trên tán lá rơi lộp bộp xuống đất.
Như mọi khi, ba cô gái đang cùng nhau đi đến trường.
Bạch Nguyệt và Yến Nhi khựng người lại, lặng lẽ nhìn Hạ Lam.
Thấy hai đứa bạn bỗng nhiên dừng lại, Hạ Lam khua tay, nghiêng đầu hỏi: "Này, chúng mày có làm sao không đấy?"
"Hình như hôm nay tai của tao có vấn đề..." Yến Nhi cười nhẹ, đánh trống lảng, quay sang nói chuyện với Bạch Nguyệt, rồi thong dong đi tiếp.
Bạch Nguyệt bước theo sau, phụ họa nói: "Hôm nay trời quang mây tạnh, học xong đi khám thử xem sao." Bởi cô nàng cũng cảm thấy tai mình có vấn đề.
Hoặc là dây thần kinh nào đó của Hạ Lam bị chập rồi.
Nói chung là có vấn đề.
Đúng vậy, chắc chắn là có vấn đề.
Bởi vì trước nay con này nổi tiếng chung thủy mà, cho dù đu trai D cũng một lòng một dạ.
Tuy rằng nó đổi người liên tục, nhưng mỗi lần chỉ thích duy nhất một đứa.
Hạ Lam thấy hai đứa bạn thân không để ý đến mình nữa, có hơi chút tức giận, phồng má chạy đến vỗ vai chúng nó.
"Ơ kìa, các bạn.
Tớ hỏi thật lòng mà!"
Vì bị Hạ Lam kéo lại nên cả hai dừng bước.
Bạch Nguyệt xoa xoa tay, thấy da gà da vịt nổi lên gần hết.
Ơ, sao hôm nay con này lạ thế?! Tự nhiên xưng "tớ", làm người ta rùng cả mình!
Yến Nhi bĩu môi, tặng Hạ Lam một cái lườm: "Ối giời ơi, sao tự nhiên bạn nói chuyện kiểu này! Làm tớ nổi hết da gà!"
Tiếp đó, hai người mặc kệ cô nàng Hạ Lam, nhanh chóng đi đến trường.
Nhưng Hạ Lam vẫn không từ bỏ, cô nàng chạy đến, chắn trước mặt Bạch Nguyệt và Yến Nhi.
Nhìn hành động trẩu tre của cô nàng này, cả hai đứa đều cạn lời.
Bạch Nguyệt nghĩ thoáng hơn xíu, dù sao bây giờ vẫn chưa muộn, nói thêm một hai câu cũng không sao.
Cô nàng suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:
"Không sao, mày yêu một lúc mười anh cũng được."
Nghe Bạch Nguyệt nói đến đây, hai mắt Hạ Lam như toả sáng.
Cô bạn này có cái thói quen hễ có ai nhắc tới trai đẹp, rồi yêu đương, drama,...!là mắt sáng như đèn ô tô.
Làm bài tập mà được như này thì phúc!
Phớt lờ ánh mắt ấy, Bạch Nguyệt tiếp tục nói: "Thật lòng là được.
Còn lòng nào thì tao không biết." Haiz, khuyên chân thành như này mà nó không hiểu nữa thì thôi rồi, hết thuốc chữa!
Bạch Nguyệt vừa dứt lời, Yến Nhi ở bên ôm bụng cười, còn Hạ Lam thì mặt mày hậm hực, một mình đi lên phía trước.
Ồ, dỗi rồi.
Bạch Nguyệt và Yến Nhi liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai tiếp tục bước đi.
Hạ Lam thấy hai đứa bạn thân đi trước liền lập tức chạy theo, lại trò chuyện với nhau bình thường.
"Sao mày lại yêu một lúc mười thằng được nhỉ?" Yến Nhi ngậm kẹo mút, phồng má hỏi.
Hạ Lam bối rối, ngập ngừng trả lời: "Thực ra thì..."
Chuyện này cũng rất đơn giản.
Tuần trước, cô nàng Hạ Lam này mới tìm được cả kho truyện, tiểu thuyết.
Thế là nó bắt đầu công cuộc cày truyện không kể ngày đêm.
Kết quả là, Hạ Lam lỡ phải lòng mấy ông nam chính, nam phụ,...
Mẹ! Vậy mà cứ tưởng chuyện gì to tát lắm!
Bạch Nguyệt cảm thấy đã đến lúc bản thân phải thực hiện sứ mệnh của một người bạn tốt.
Với tinh thần trách nhiệm cao cả, cô hạ quyết tâm đi tìm kiếm mấy bộ truyện SE, BE cho con bạn thân đọc, để thủ tiêu cái niềm tin vào tình yêu này thôi.
Phải cho nó biết, đời không như mơ!
Bạch Nguyệt còn đang mải mê xây dựng kế hoạch, nên không để ý đến hài đứa bạn thân đang gọi mình.
"Nguyệt ơi!" Hạ Lam gọi một tiếng.
"Con Nguyệt!" Yến Nhi cũng hô to.
Thế nhưng, Bạch Nguyệt vẫn chăm chú sáng tạo tương lai, dẫn lối cho những người bạn đi đúng hướng.
"Nguyệt Mun () ơi!"
() Mun /mu:n/: Moon trong Tiếng Anh có nghĩa là Mặt Trăng (Nguyệt).
Hạ Lam và Yến Nhi gọi đến lần thứ ba, Bạch Nguyệt cũng nhìn về phía họ: "Chúng mày có gì thì nói, không mất phí!"
Yến Nhi bĩu môi: "Tao cần mày phải thu phí à?"
Bạch Nguyệt đang định cãi lại, nhưng bỗng dưng cô nàng nhìn về phía sau lưng Yến Nhi, thấy Hạ Lam đang chắp tay nhìn trời, lẩm bẩm cái gì đó.
Bạch Nguyệt thấy hơi kì lạ, nghi ngờ hỏi: "Mày đang làm gì đấy, Lam?"
Hạ Lam đang nói thì bị gián đoạn, cô gái tức giận lườm Bạch Nguyệt một cái: "Tao đang cầu nguyện, mày cút ra chỗ khác chơi đi, Mun!"
Bạch Nguyệt ngơ ngác nhìn Hạ Lam quay lưng về phía mình.
Cô bước thêm mấy bước nữa, đến gần Hạ Lam hơn.
Lần này, Bạch Nguyệt đã nghe rõ câu nói của cô bạn thân.
Hạ Lam: "Ông trời ơi, con chót dại yêu một lúc mười anh, mong ngài phù hộ cho các anh không gặp nhau..."
Yến Nhi và Bạch Nguyệt nhìn nhau: "..." Chẳng lẽ con này bị điên rồi à?
Thế là, cả Bạch Nguyệt và Yến Nhi túm tụm lại bàn bạc, với mục tiêu cứu vớt cô bạn thân đang đứng trên bờ vực của sự sa ngã.
Hạ Lam "cầu nguyện" xong, quay lại, thấy hai đứa bạn thân của mình đang xúm lại nói to nhỏ cái gì đấy.
"Ê, Mun, Đen, hai đứa chúng mày nói xấu sau lưng tao đấy à?" Cô nàng Hạ Lam nghi hoặc hỏi, câu nói mang theo một chút trêu đùa.
Bạch Nguyệt và Yến Nhi liếc con bé Lam một cái, rồi cả hai đồng thanh đáp: "Bọn tao có tên!"
Hạ Lam chân thành trả lời: "Nhưng bạn thân với nhau, gọi biệt danh để gia tăng tình cảm." Chứ không phải nhân cơ hội để nhắc lại quan hệ của các bạn với em cún nhỏ đâu! Các bạn cứ tin tưởng mình!
Yến Nhi thừa biết ý đồ của Hạ Lam, châm chọc mỉa mai: "Có cái quần què mà gia tăng tình cảm, mày muốn chửi bọn tao là chó thì có!"
Bạch Nguyệt đứng bên cạnh gật đầu tán thành, tuy nhiên, cô lại phát hiện ra câu nói của Yến Nhi có chút quái lạ.
Tại sao lại là "bọn tao"? Rõ ràng có mỗi con Nhi mang biệt danh gắn liền với bé cún con mà?
Yến Nhi như nhìn thấy sự nghi ngờ của Bạch Nguyệt, lập tức giải thích: "Mun là tên con chó nhà tao!"
Hạ Lam cười trên nỗi đau của Bạch Nguyệt, còn sát muối thêm vào vết thương nữa: "Nguyệt giống con chó nhà Nhi mà, nhưng chắc là chó nhà Nhi cute (dễ thương) hơn."
Yến Nhi cũng hùa theo: "Thì chả thế!"
Bạch Nguyệt: "..." Hai bạn cười to như thế, mình lại vả các bạn không trượt phát nào bây giờ!
_____________________________
Hoàn chương
//.