Tác giả: Minh Dạ
Đã một thời gian sau khi kết thúc kì thi học kỳ.
Ban đầu, tôi có cảm giác như bản thân đã rũ bỏ được gánh nặng và có thể thoải mái ra đi, ấy chết, thoải mái chơi bời.
Thế nhưng, khi chìm đắm trong sự vui vẻ, hạnh phúc ấy, lòng tôi bỗng thấy buồn.
Tôi không hiểu sao bản thân lại có cảm xúc như vậy, bởi những việc sau khi thi tôi đều trải qua hết rồi.
Như mọi khi, bố mẹ tôi biết kết quả học tập của tôi sau một tuần.
Đấy là luật bất thành văn rồi, năm nào cũng thế.
Tuy kết quả học tập không được như ý muốn, nhưng mà gia đình tôi vẫn hoà thuận, cuộc sống trôi qua một cách yên ổn.
Bố tôi là một người dễ tính, chính vì thế, ông ấy chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chuyện điểm số của tôi trên bàn ăn.
Còn mẹ tôi thuộc tuýp người kiệm lời, bà không nói không rằng mà lấy cái chổi đi đến chỗ tôi.
Tôi không hiểu tại sao mẹ lại cầm chổi, nhưng qua biểu cảm trên khuôn mặt bà, tôi lờ mờ đoán ra được.
À, thì ra mẹ muốn tôi đi quét nhà!
Tôi nhanh trí chạy đến bên cạnh bà ấy và giúp đỡ bà cầm cái chổi.
Hầy, bây giờ mẹ tôi đã hơn ba mươi lăm tuổi rồi, tuy rằng bề ngoài trông có vẻ trẻ trung và khỏe mạnh, nhưng tôi không muốn bà làm nhiều công việc nặng nhọc.
Cái chổi kia ít nhất cũng nặng tầm một đến hai cân liền, vậy mà mẹ tôi cầm nó tận những năm phút! Vì thế, một người con hiếu thảo như tôi lập tức đi đến bên cạnh bà và nhận lấy cây chổi, nhân tiện nói vài câu: "Ơ, mẹ! Mẹ muốn quét nhà hả? Cứ để đấy con làm cho, mẹ ra kia ngồi nghỉ ngơi uống nước cùng bố đi!"
Mẹ im lặng nhìn tôi và mỉm cười.
Nụ cười đó như ánh sáng mặt trời, một nụ cười quen thuộc, thứ mà sau mỗi lần kiểm tra tôi đều thấy.
Tim tôi đập thình thịch, trong nháy mắt cả người căng thẳng, từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng.
Có lẽ, tôi không thể mãi đắm chìm trong giấc mộng được, có lẽ đã đến lúc tôi phải tỉnh dậy, phải đối mặt với áp lực cuộc sống.
Trong tâm trạng căng thẳng lo âu, tôi nghe thấy lời nói bình tĩnh và hài hước của mẹ: "Ha ha, con trai của mẹ sao lại ăn bớt câu từ thế? Phải là Mẹ muốn quét con ra khỏi nhà mới đúng chứ!"
Thế rồi, tôi đã có một khoảnh khắc đáng nhớ trong buổi tụ họp gia đình.
Mọi thứ diễn ra rất hài hòa, bố tôi ở một bên nhẹ nhàng khuyên bảo, mẹ tôi dựa theo lời khuyên của bố và giúp "giúp đỡ" tôi.
Khi cuộc họp gia đình kết thúc, tôi vẫn còn nghẹn ngào trước những lời răn đe của bố và xúc động trước sự dạy bảo của mẹ.
Và dường như trong tôi còn nhiều cảm xúc khó nói khác, nó dần xâm chiếm tâm trí của tôi, khiến tôi không còn nghĩ được việc gì khác.
Nước mắt cứ thế lã chã rơi, tôi lặng lẽ xoay lưng đi về phòng.
Bước vào phòng, tôi nhảy thẳng vào giường, nằm tại chỗ.
Tôi không khóc nữa, bởi có lẽ nước mắt đã cạn kiệt.
Tôi từng đọc được một câu nói rất hay, rằng đàn ông chỉ khóc khi nước mắt họ rơi.
Lúc này, cảm xúc của tôi rất là rối rắm.
Tôi bắt đầu ngẫm lại cái cảm xúc buồn buồn lúc trước.
Phải chăng nó chính là dấu hiệu cho biết sự việc không tốt sắp xảy ra?
Nhưng dù sao thì cũng chẳng giải quyết được gì, kì thi đã kết thúc, cuộc sống cũng hài hòa, tôi nghĩ tương lai của tôi chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.
Trước lúc đó, tôi từng nghĩ, khi bố mẹ biết điểm số của tôi, chắc chắn tôi sẽ phải bỏ nhà đi bụi.
Hai người sẽ dịu dàng cầm tay tôi và cho tôi những lời khuyên chân thành: "Con ơi, nếu không thành công thì đừng về nhà con nhé!"
Song, điều mà tôi từng nghĩ không hề xảy ra.
Bây giờ, tôi đang nằm trong căn phòng ấm áp, những giọt nước mắt vừa rồi chính là cảm xúc hạnh phúc, bùi ngùi.
Tôi vui đến mức nước mắt chảy dài trên má, câu chốt của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai tôi: "Ngày mai lau nhà từ tầng một đến tầng ba nhé Nguyên!"
Thì ra đây là ý của mẹ khi cầm chổi.
Hầy, có ba tầng thôi mà, đơn giản! Tôi làm được!
Nhưng trước tiên, tôi cần phải giải tỏa cảm xúc đã, không được để mất kiểm soát.
Tôi nghĩ, những lúc như vậy bạn bè sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tuy nhiên, điều đáng lo ngại lại đến.
Bây giờ là mười giờ năm mươi phút, với sự hiểu biết của tôi về đám bạn thì chắc chắn bây giờ chúng nó đang chăm chỉ học hành.
Tôi không thể trở thành một con người ác độc ngăn cản bạn bè đến với tri thức được.
Chính vì vậy, tôi quyết định đợi đến mười một giờ đêm thì gọi cho thằng Nam.
Trong lúc chờ đợi, tôi lại nhận ra một chân lý mới.
Thì ra, cảm giác mong mỏi đợi chờ là thế này! Tích tắc, tích tắc,...!Cuối cùng, điện thoại cũng hiện đúng mười một giờ tròn.
Tôi lập tức kêu gọi anh em.
[Phong Nguyên đẹp trai nhất quả đất: Nam ơi! Khẩn cấp, khẩn cấp!]
[Nam đu dây điện: Cái gì?]
[Phong Nguyên đẹp trai nhất quả đất: Năm, tao hỏi thật mày nhé, chúng ta là bạn tốt đúng không?]
Tôi chờ đợi câu trả lời của nó trong niềm hi vọng và hồi hộp.
Ấy vậy mà nó nhẫn tâm bóp nát dòng cảm xúc này.
[Nam đu dây điện: Không.
Bố đếu anh em với mày!]
Để lại câu nói ba phần lạnh lùng, bảy phần như bà, thằng Nam cho tôi vào danh sách đen, cuộc trò chuyện vun đắp tình cảm của chúng tôi đến đây là kết thúc.
Mịa nó, đang định bảo anh em lâu ngày chưa gặp nhau, muốn rủ nó sang nhà mình ôn lại tình cảm một chút, tiện thể giúp đỡ nhau nhiều chút.
Thế mà thằng dở hơi này chặn mình luôn! Không thể chấp nhận được loại anh em cây khế như này được!
______________________________
//
Hoàn chương .