Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

chương 396

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“2 ng k fai chia tay r s! Tớ đây là khổ trc sướng sau, khiến cậu k ngốc nữa!” Tiêu Nhân bĩu môi.

“Em đó, thật k hiểu, chuyện tình cảm k fai chia tay r, thì hoàn toàn rạch ròi, chỉ cần có tình cảm, chia tay kết thúc gì đó, cũng chỉ là nói miệng, quan trọng k fai cái đó---”Hạ Vân Khuynh dùng tay chỉ lên ngực Tiêu Nhân.

“A---” Tiêu Nhân ôm ngực, nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói:”Em hiểu r! Quan trọng là ngực Băng Khuynh lớn hơn Ôn Tử Tích?”

“”Hạ Vân Khuynh bị đánh bại r.

“Haha, nói đùa thôi, nhưng mà chị, em cảm thấy, k thể k nói bây h anh ta đang ở bên Ôn Tử Tích, quỷ biết quan hệ của họ có trong sáng k, dù là trong sáng, dù là còn thích Băng Khuynh, nhưng dựa vào đâu anh ta vô tình nói chia tay, mà lại bắt Băng Khuynh bỏ qua tự tôn để theo đuổi lại chứ, đẹp trai thì có thể ức hiếp ng khác? CÓ tiền có thể chà đạp lên tôn nghiêm của ng khác s? Muốn tái hợp, kêu anh ta đến quỳ xuống cầu xin Băng Khuynh đồng ts, nếu k, k có cửa!” Tiêu Nhân dùng sức vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Cậu fai nhịn cho tớ, cần fai có cốt khí! Đừng để tên bạc tình đó nói 2-3 câu thì làm mê muội linh hồn, nghĩ coi trc đây anh ta làm cậu đau đớn thế nafo1”

Hạ Băng Khuynh tinh thần phấn chấn gật đầu: “Tớ nhớ r, cậu nói đúng, k có cửa!”

2 cô gái mang mùi máu tanh, khí chất cũng đối phó 1 địch thủ.

Hạ Vân Khuynh bắt đầu hối hận đón Tiêu Nhân về nhà ở, hoàn toàn là làm ngược ý cô.

1 nữ hầu từ trong đi qua: “Thiếu phu nhân, tiểu thư Băng Khuynh ăn cơm thôi!”

Tiêu Nhân thấy nữ hầu nhìn mình, mắt thấy sắp kêu mình là tiểu thư, liền chặn lại: “Đừng kêu tôi là tiểu thư, tử này nghe rất dâm đãng, chú cảnh sát sẽ mời tôi đi uống cafe mất, chứ kêu tôi là --- Tiêu Nhân cô nương!”

Hạ Băng Khuynh ôm trán.

“Đc r, Tiêu Nhân cô nương, ăn cơm thôi!” Nữ hầu chảy mồ hôi, cung kính cười.

Họ đi đến phòng anh, chỗ kế Mộ Nguyệt Sâm, đã bị Ôn Tử Tích bá đạo chiếm lấy, lúc này đang dùng nĩa bạc đưa trái cây lên miệng anh, bộ dạng thân mật đó, hoàn toàn như trong phòng k có ai.

Mà Mộ Nguyệt Sâm lại quay đầu đi, k lạnh k nóng nói: “Tôi k muốn ăn, em để xuống đi!”

“K muốn ăn thì k ăn nữa, dù s cũng sắp ăn cơm r!” Ôn Tử Tích k miễn cưỡng anh, cười để nĩa về đĩa.

Hạ Băng Khuynh ngồi vào vị trí.

QUản gia để 1 cái ghế ra, đẩy xe lăn của Hạ Băng Khuynh đến trc bàn: “Tiểu thư Băng Khuynh khí sắc rất tốt, thật k uổng công tam thiếu căn dặn nấu đồ bồi bổ cho cô.”

Nụ cười của Ôn Tử Tích lập tức có chút sụp đổ.

Những ng khác dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Sâm bị nhìn đến mặt đẹp k tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn quản gia, tên già thối này s biết chuyện này?

Quản gia cười haha cung kính với Mộ Nguyệt Sâm: “Xem ra tôi nhiều chuyện r, tôi là thấy tiểu thư Băng Khuynh khỏe nhanh, 1 phút vui quá tôi liền”

“Dù kim khâu miệng lại đi!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói.

Mộ Cẩm Đình cố tình tỏ ra k vui đanh mặt:”Tiểu tử này, chú Quyền đã có tuổi r, uổng công chú ấy luôn yêu thương em.”

“Đại thiếu gia đừng giận, tam thiếu da mặt mỏng, cũng tại tôi nhiều lời, già r, não cũng hồ đồ, cái gì nên nói k nên nói, đều do tâm trạng mà ra.” Quản gia cười hiền hậu, lùi về.

Hạ Băng Khuynh ngây ng, 1 lúc sau mới động đậy, ngại ngùng gãi đầu, nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Vậy---, cảm ơn anh đã quan tâm!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio