Khi trở lại nhà của Châu Chấn Thành đã là mười một giờ đêm, Khương Bạch Ngọc cất đồ vào trong tủ rồi đi lên lầu.
Đến tầng hai trùng hợp gặp Châu Chấn Kiệt đang xuống dưới nhà.
Trông thấy cô hắn nhíu mày hỏi.
"Cô đi đâu mà về muộn vậy?"
Khương Bạch Ngọc chẳng ngờ sẽ bị hắn hỏi liền đáp qua loa.
"Tôi có việc bận thôi."
"Việc bận gì mà đến tối đêm mới về?"
Thấy hắn cứ ép hỏi như vậy Khương Bạch Ngọc bèn giả bộ gắt gỏng.
"Tôi cũng không phải hôn thê thật của anh, tôi cũng có cuộc sống riêng nên anh đừng xen vào."
Quả nhiên thành công khiến Châu Chấn Kiệt im lặng, Khương Bạch Ngọc nhân cơ hội đi vào trong phòng.
Châu Chấn Kiệt lại suy diễn hành động của cô là do đang giận dỗi hắn đã trút bực tức lên cô lần trước. Ngẫm lại khi đó hắn đúng là có phần quá đáng, nhưng hắn không biết nên làm gì để cô hết giận.
Chuyện này để sau giải quyết cũng được, bây giờ việc cần làm là tập trung vào công việc trước mắt.
Hắn thở dài quay lại phòng làm việc.
Ngày hôm sau đi làm liền nhận được tin từ thư ký đại diện tập đoàn Yin muốn gặp mặt hắn trao đổi.
Tin tức này quả thực là tin tốt đối với hắn.
Lần gặp mặt này nhất định phải lấy được thiện cảm với phía đại diện tập đoàn Yin, phải giành được đầu tư từ phía họ.
Châu Chấn Kiệt chuẩn bị kỹ càng đến gặp đại diện bên kia.
Hắn đã cố ý đến sớm để thể hiện thành ý, chẳng ngờ giám đốc Đinh còn đến sớm hơn hắn.
Bà ta ngồi uống trà bình thản nhìn khung cảnh phía dưới, lúc thấy Châu Chấn Kiệt liền thả tách trà xuống đứng lên bắt tay với hắn.
Hai người chào hỏi nhau xong liền đi vào vấn đề chính.
Lần này Đinh tổng đối với điều kiện mà hắn đưa ra cực kỳ hài lòng.
Bà ta cũng nói sẽ thuyết phục hội đồng tập đoàn Yin hợp tác đầu tư dự án này với công ty Châu Chấn Kiệt.
Châu Chấn Kiệt không hiểu vì lý do gì Đinh tổng lại thay đổi ý định đồng ý gặp mặt hắn.
Đinh tổng cầm chén trà đáp lại thắc măc của hắn.
"Nhờ vị hôn thê của cậu hết đó."
"Vị hôn thê?"
"Đúng thế, cô ấy quả thực rất yêu cậu, cậu đúng là có phúc đấy Châu tổng."
Nghe đến hai chữ hôn thê Châu Chấn Kiệt lại nghĩ đến Viên Châu Hoa.
Bởi vì hắn chắc chắn rằng Khương Bạch Ngọc không thể nào gặp được Đinh tổng.
So ra Viên Châu Hoa dễ dàng gặp được Đinh tổng hơn, không chừng chính cô ta đã giúp đỡ hắn nói tốt với Đinh tổng.
Sau khi trở về Châu Chấn Kiệt suy nghĩ một hồi có nên tìm gặp Viên Châu Hoa cảm ơn cô ta hay không.
Dù sao cũng nhờ cô ta mới cứu được công ty.
Nhưng hắn vẫn canh cánh chuyện phản bội kia, vì thế không muốn gặp mặt cô ta chút nào.
Ngờ đâu lúc trở về công ty lại gặp Viên Châu San trong thang máy.
Cả thang máy chỉ có hai người, Viên Châu San nhìn gương mặt hắn hỏi.
"Nghe nói anh đi gặp đại diện bên tập đoàn Yin?"
Cô ta chỉ muốn xem Châu Chấn Kiệt có bị chuyện này làm khó dễ hay không, đồng thời muốn nói thêm mấy câu bôi nhọ Khương Bạch Ngọc.
Không ngờ đến Châu Chấn Kiệt hiểu lầm thành cô ta thực sự là người giúp mình nên mới biết mà đến giả bộ hỏi thăm.
Mày hắn chau lại rồi thả ra, cuối cùng nói.
"Tôi biết chuyện cô đã làm rồi."
Câu này làm Viên Châu Hoa thót tim, chẳng nhẽ hắn đã phát hiện là do cô ta báo với đối thủ nên công ty mới suýt mất hợp đồng.
Viên Châu Hoa mặt tái xanh lắp bắp giả ngu.
"Em...em làm chuyện gì cơ."
Châu Chấn Kiệt chán ghét bản mặt cô ta nên chỉ nhìn thẳng phía trước vì thế không thấy gương mặt chột dạ của cô ta.
Hắn vẫn tiếp tục nói.
"Cô không cần giả bộ, tôi biết hết rồi.
Nhưng đừng nghĩ giúp tôi gặp mặt Đinh tổng thì tôi sẽ tha thứ cho cô."
"Em..."
Viên Châu Hoa định nói ra bản thân làm gì giúp hắn tuy nhiên lời đến miệng liền nuốt lại vào trong.
Vậy ra không phải là hắn phát hiện cô ta làm chuyện xấu, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Viên Châu Hoa sáng lên, xem ra tình huống này là hắn hiểu lầm cô giúp hắn, chuyện tốt như vậy thì cô ta phải nhận thôi.
Viên Châu Hoa quay sang vui vẻ nói.
"Chỉ cần giúp đỡ được anh là em vui lắm rồi."
Châu Chấn Kiệt mấp máy môi định đáp lại gì đó, có điều lúc này cửa đã mở ra hắn liền nhắc nhở Viên Châu Hoa.
"Đến tầng của cô rồi đó."
Viên Châu Hoa vốn muốn nán lại kiếm chút thiện cảm tùe hắn, tiếc là hắn không muốn cùng cô ta đứng chung trong thang máy.
Cô ta tiếc nuối đi ra, lúc thang máy đóng lại Châu Chấn Kiệt liền tháo gỡ chiếc mặt nạ lạnh lùng xuống.
Hắn tâm tình phức tạp không biết nên đối xử thế nào với Viên Châu Hoa nữa.
Cứ mỗi lần hắn đã quyết tâm từ bỏ cô ta thì lại có chuyện khiến hắn phải cảm kích cô ta.
Như lần này nếu không phải nhờ Viên Châu Hoa giúp đỡ thì hắn đã bị hội đồng công ty chỉ trích.
Châu Chấn Kiệt xoa mi tâm, chỉ có thể bỏ chuyện này qua một bên.
.
Khương Bạch Ngọc từ đồng nghiệp biết được chuyện bên tậ đoàn Yin đồng ý hợp tác đầu tư liền thầm hoan hỉ.
Chút công sức nhỏ bé của cô cuối cùng đã giúp được Châu Chấn Kiệt.
Để chúc mừng chuyện này cô trở về nhà quyết định nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho anh bồi bổ sau những ngày làm việc vất vả.
Lúc Châu Chấn Kiệt trở về hắn bị mùi hương thức ăn làm cho đói cồn cào.
Mấy ngày qua không được ăn uống đầy đủ làm cơ thể hắn rất mệt mỏi.
Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi.
Tay nới lỏng cà vạt ở cổ, chân theo bản năng đi vào trong bếp.
Khương Bạch Ngọc thấy hắn mỉm cười chạy lại cầm lấy cặp cùng áo khoác nói.
"Anh mau mau rửa tay rồi vào ăn đi."
"Có chuyện gì mà cô vui vậy?"
Khương Bạch Ngọc thế nhưng không đáp lại chỉ đẩy hắn đi rửa tay, Châu Chấn Kiệt rửa tay xong đi vào bàn ăn, ánh mắt nhìn đến gương mặt rạng rỡ của Khương Bạch Ngọc.
Chợt trong lòng dấy lên tội lỗi khi đã trách mắng cô, hắn cầm lấy bát cơm trong tay lên tiếng.
"Xin lỗi, lần trước đã trách mắng cô vì chuyện không đâu."
Khương Bạch Ngọc ngây người, không nghĩ đến hắn vẫn còn canh cánh chuyện đó trong lòng.
Điều này chẳng phải đang hứng tỏ hắn có quan tâm đ ến cảm nhận của cô hay sao.
Tim cô khẽ run lên, chỉ một hành động nhỏ của người ta mà cô đã vui sướng đến vậy.
Khương Bạch Ngọc mỉm cười đáp.
"Không sao, anh đang bị áp lực đè nén nên mới hành xử như vậy.
Tôi không có trách anh đâu."
"Ừm.."
Châu Chấn Kiệt không hiểu, một lời nói của Khương Bạch Ngọc làm hắn thả lỏng hẳn.
Nếu cô không để ý thì hắn cũng không cần phải suy nghĩ mãi về hành động Đó làm gì.
Ăn xong Châu Chấn Kiệt lên nhà để thay đồ đột nhiên hắn khuỵu ngã xuống, Khương Bạch Ngọc thấy vậy vội vàng đỡ lấy hắn đưa hắn ra ghế ngồi.
Gương mặt cô hiện lên vẻ lo lắng sốt sắng hỏi.
"Anh bị làm sao thế? Để tôi gọi điện cho bác sĩ!"
"Tôi không sao đâu..."
Châu Chấn Kiệt cảm thấy bản thân chẳng sao hết lại bị Khương Bạch Ngọc ngăn cản, cô nhất quyết đòi gọi bác sĩ đến nhà.
"Không được anh ngồi yên đấy cho tôi để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Nhìn cô cương quyết vậy Châu Chấn Kiệt đành im lặng để cô gọi cho bác sĩ..