Năm ngày sau.
Khương Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn khách sạn trước mặt, đây là khách sạn đứng đầu trong danh sách những khách sạn năm sao của thành phố A.
Chỉ nhìn từ bên ngoài đã tỏa ra sự sang trọng giàu có.
Cô cầm theo túi đi vào khách sạn, bên trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy mà không hề khoa trương.
Trên tường treo đầy nhưng bức danh họa nổi tiếng mà nhặt một bức cũng đủ cho cô ăn chơi hai ba năm trời.
Quản lý đang đứng chỉ đạo nhân viên sắp xếp đồ đạc, hôm nay là một ngày quan trọng của thiếu gia Châu thị, và khách sạn này đã được hắn bao trọn để tổ chức tiệc.
Thiếu gia nhà họ Châu nổi tiếng kỹ tính, hắn yêu cầu rất cao, nếu để xảy ra sai sót thì chức quản lý này của ông ta nhất định sẽ đi toi.
Quản lý trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì bộ dáng nghiêm cẩn nên có.
Ông ta quay sang nhìn về phía cửa, lúc trông thấy Khương Bạch Ngọc dáng vẻ quê mùa liền vội vàng chạy đến chặn cô lại.
"Cho hỏi cô là ai? Vào đây có việc gì?"
Khương Bạch Ngọc nghe quản lý nói vội vàng cầm giấy trong túi trên tay đưa cho quản lý.
"Tôi là người được chị Ân nhờ đến làm thay."
Quản lý khách sạn nhận lấy giấy trên tay đọc sau đó đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới cảm thấy ổn thỏa mới kêu người dẫn Khương Bạch Ngọc vào trong chuẩn bị.
Tiệc sẽ bắt đầu lúc tám giờ.
Lúc này trong phòng tổng thống của khách sạn Châu Chấn Kiệt đang chỉnh lại cà vạt của mình.
Cảm thấy đã ổn hắn cầm lấy ly rượu trên bàn định uống một chút, đôi mắt sắc bén nhìn ra phía cửa kính.
Thành phố ven biển đã lên đèn, một dải dài màu sắc nằm bên cạnh mặt biển đen tĩnh lặng tựa như dải ngân hà trên bầu trời đêm.
Tất cả được thu trọn vào tầm mắt của Châu Chấn Kiệt.
Hắn nhớ là Viên Châu Hoa từng nói muốn được cầu hôn ở nơi nhìn thấy biển, vì thế hắn không tiếc tiền bao trọn chỗ này chỉ để dành cho cô.
Nhìn xuống đồng hồ trên tay đã gần tám giờ, khách khứa cũng bắt đầu đông dần, Châu Chấn Kiệt cảm thấy bản thân cũng nên đi xuống tiếp đãi đám người đó rồi.
Đúng lúc hắn định cầm lấy nắm cửa một tiếng tinh vang lên trong điện thoại.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra nhìn, tin nhắn được gửi tới từ một người lạ.
Bình thường Châu Chấn Kiệt sẽ không kiểm tra tin nhắn của người lạ.
Số điện thoại riêng này của hắn không nhiều người biết, đều là bạn bè thân thiết.
Khách hàng thường sẽ liên lạc với thư ký của hắn, không có chuyện gửi tin nhắn riêng.
Nhưng tối nay không hiểu vì sao Châu Chấn Kiệt lại nhấn vào xem thử.
Đối phương gửi đến một video, khi mở video đó ra xem gương mặt Châu Chấn Kiệt càng ngày càng đen lại.
Hình ảnh trên điện thoại hiện ra cảnh hai người ôm ấp nhau nồng nhiệt.
Nếu chỉ là cảnh nóng trêu đùa hắn Châu Chấn Kiệt đã không thèm để vào mắt mà xóa đi, có điều hai con người trong video lại chính là bạn thân hắn cùng người yêu của hắn.
Mắt Châu Chấn Kiệt như bốc hỏa, ngón tay siết chặt lấy tay nắm cửa như muốn bóp nát nó.
Gân xanh trên trán nổi lên, gương mặt thường ngày bình tĩnh đổi sang phẫn nộ tột cùng.
Châu Chấn Kiệt nghiến răng tắt đi đoạn video, trong lòng một mảng khó chịu như bị ngàn vạn đao cứa vào tim.
Khí tức của hắn hỗn loạn, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới Trình Bác Văn cùng Viên Châu Hoa lại dám ở đằng sau lưng hắn đâm một đao.
Mà một đao này quả thực quá chí mạng.
Châu Chấn Kiệt cảm giác trời đất chao đảo, trong đầu chỉ hận không thể ngay lập tức gi3t chết đôi cẩu nam cẩu nữ đó.
Đúng lúc tâm tình hắn như trong lò thiêu thì trợ lý gõ cửa nói.
"Thưa tổng giám đốc Viên tiểu thư đã đến rồi."
Tiếng của trợ lý làm hắn tỉnh táo lại phần nào, Châu Chấn Kiệt nén cơn giận vào trong mà suy nghĩ.
Tiệc đã mở không thể vãn hồi, không thể để mặt mũi của mình bị vứt đi cho chó gặm được.
Chắc chắn kẻ gửi video này đến là có mục đích, sớm không gửi muộn không gửi lại đúng lúc hắn sắp cầu hôn bạn gái.
Có thể kẻ đó muốn làm cho hắn thất thố trước mặt của mọi người, nếu đã như vậy Châu Chấn Kiệt hắn làm sao có thể để cho kẻ kia được toại nguyện cơ chứ.
Xử lý chuyện cầu hôn trước đã, còn chuyện kẻ gửi video hắn sẽ điều tra sau.
Nghĩ vậy Chân Chấn Kiệt nhanh chóng trở lại dáng vẻ như mọi ngày, gương mặt không lộ ra chút cảm xúc nào hết.
Hắn mở cửa ra, giọng nói trầm rõ ràng.
"Đã biết."
Hắn nói một câu ngắn gọn, sau khi tắt điện thoại liền đi xuống dưới chỗ tổ chức tiệc.
Bữa tiệc được diễn ra ngay tại bờ biển, mỹ nữ mỹ nam đi đi lại lại thành đoàn, ai nấy đều trang điểm diễm lệ lộng lẫy.
Viên Châu Hoa cùng bạn bè đứng cạnh bàn tiệc đứng, tay cầm ly rượu, mái tóc xoăn dài buông lơi, váy dài màu trắng bó sát cơ thể quyến rũ.
Cô đứng ở đó, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật, bảo sao có thể khiến Châu thiếu gia say đắm.
Mà lúc này đây Châu Chấn Kiệt đứng ở một góc khuất tầm mắt mọi người quan sát cả bữa tiệc, lúc ánh mắt hắn nhìn thấy Viên Châu Hoa liền hiện ra hình ảnh của cô trên video kia.
Châu Chấn Kiệt lắc lắc đầu cố gắng không để bản thân nghĩ tới nó, nhưng hắn rõ hơn ai hết làm sao có thể nuốt trôi cục tức này cơ chứ.
Nhưng chuyện đã đến nước này đâm lao thì phải theo lao thôi.
Nghĩ đủ rồi Châu Chấn Kiệt liền đi tới chỗ Viên Châu Hoa, người xung quanh nhìn thấy hắn đều tản ra hai bên.
Một người trong số đó nhanh mắt thấy được hộp đựng nhẫn trên tay hắn liền thì thầm to nhỏ.
Chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều đoán được mục đích của bữa tiệc này.
Theo bước chân càng gần của hắn, càng nhiều ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị nhìn về phía Viên Châu Hoa.
Mà Viên Châu Hoa lúc này nghe bạn bè rủ rỉ bỗng hai mắt sáng lên.
Những tuần qua cô tưởng rằng Châu Chấn Kiệt bỏ bê cô, đến cả cái tin nhắn cũng không thèm nhắn.
Chính vì thế cô mới bực mình tìm đến Trình Bác Văn để kể khổ, kể kiểu gì kể đến trên giường luôn.
Ban đầu Viên Châu Hoa còn cảm thấy áy náy, sau đó lại thấy do Châu Chấn Kiệt dám lạnh nhạt cô trước cô mới phải làm vậy.
Thế mà hôm nay mới biết là Châu Chấn Kiệt muốn bí mật cầu hôn cô.
Xem ra cô đã trách nhầm hắn rồi.
Viên Châu Hoa gương mặt e thẹn nhìn về phía Châu Chấn Kiệt, trong đầu tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt hai người trùng hợp chạm nhau.
Trong giây phút đó bỗng Châu Chấn Kiệt cảm thấy ghê tởm nổi da gà, hắn đi chậm lại, chỉ cảm thấy hiện tại không có cách nào cầu hôn Châu Viên Hoa được nữa.
Cô ta khiến lòng tự trọng của hắn bị chà đạp, đã biết cô ta ngoại tình làm sao có thể cùng cô ta một chỗ được nữa.
Bước chân của hắn càng lúc càng gần, Viên Châu Hoa càng lúc càng hồi hộp tim đập nhanh, bàn tay bên dưới của cô đã sẵn sàng giơ ra rồi cũng đã nghĩ sẵn lời đồng ý trong đầu.
Thế nhưng Châu Chấn Kiệt lại lướt qua người cô đi thẳng về phía đằng sau.
Hắn dừng chân trước mặt một cô bồi bàn sau đó trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người mà quỳ một chân xuống mở hộp nhẫn đưa lên trước mặt cô gái kia.
Giọng nói của hắn dõng dạc, như thể đang tuyên bố một chuyện quan trọng.
"Cô có đồng ý lấy tôi không?".