Cửa phòng bị mở ra, rồi khép lại.
Giang Tùy Châu rời đi.
Cố Trường Quân rì rì quay lại ngồi xuống bên cạnh Từ Độ, bưng tách trà của mình lên.
“Sắc trời còn sớm, đánh thêm ván cờ rồi về?” Hắn thổi nhẹ lá trà nổi trên mặt nước, biếng nhác nói.
Từ Độ lại không trả lời.
Cố Trường Quân ngước mắt nhìn, thì thấy Từ Độ đang dò xét hắn.
Hai người cộng sự với nhau lâu rồi, chỉ cần một ánh mắt, Cố Trường Quân đã biết ngay hắn đang nghĩ gì.
Hắn bưng tách trà, “phụt” bật cười.
Từ Độ mở miệng: “Ngươi cũng nhận ra.” Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Người kia, tuy rõ ràng chính là Vương gia, nhưng lại không phải Vương gia.
Mạng của hai người họ đều buộc trên người Vương gia, nên Vương gia không cần lo họ sẽ làm phản, càng không cần ngụy trang trước mặt họ… Trước đến giờ cũng chưa từng đối đãi với họ một cách tâm bình khí hòa như vậy.
Quan trọng hơn, vào lúc đồ đã đến tay rồi còn bị Bàng Thiệu đoạt mất, quá bình tĩnh.
Còn về Hoắc Vô Cữu kia…
Hoàng thượng hạ chỉ hôn, dù Vương gia chưa từng gặp y, nhưng lại vô cùng hận y.
Vương gia chuyển tất cả thù hận đối với Bàng Thiệu và Hoàng thượng đến trên người Hoắc Vô Cữu, chỉ hận không thể đối xử với Hoắc Vô Cữu như những thám tử kia, cho y chết bất đắc kỳ tử trong phủ rồi sai người lôi ra bãi tha ma.
Dù sao đối với Vương gia mà nói, Hoắc Vô Cữu, chính là biểu tượng Hoàng thượng mặc ý nhục nhã hắn.
Hoắc Vô Cữu ở phủ hắn một ngày, là một ngày đại biểu hắn bị gã xem thường như phế vật giẫm dưới chân.
Bởi vậy, lúc nãy khi Cố Trường Quân đề nghị, Từ Độ vừa nhìn đã nhận ra, hắn đang thử thăm dò.
Cố Trường Quân đặt tách trà xuống.
“Nhận ra cái gì? Vừa rồi đến đây, không phải Vương gia sao?”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, vừa nói vừa cầm hai hộp cờ để dưới bàn trên trường kỷ, một đen một trắng, đặt một hộp trong đó vào tay Từ Độ.
“Dù sao, mạng của cả nhà ta, đều bị Vương gia nắm trong tay.” Cố Trường Quân nói chuyện, tay thong thả vọc cờ.
“Chỉ cần nghe lệnh Vương gia, những chuyện khác, đều không cần chúng ta quan tâm, không phải sao?”
Nói xong, hắn đặt một quân cờ lên bàn cờ, giương mắt nhìn Từ Độ.
Trong đôi mắt tinh xảo kiều diễm ấy, sắc lạnh đến đáy, lóe lên tia sáng hưng phấn.
――――
Giang Tùy Châu bị hai người nói qua nói lại mà dao động, sau khi cân nhắc lợi hại, vẫn đi đến nơi ở của Hoắc Vô Cữu.
Dù sao, những tai mắt được phái đến với danh nghĩa tiểu thiếp, chẳng những không giết hết được mà càng giết lại càng sinh nghi.
Huống hồ một người hiện đại như anh, cũng không làm được việc đến một người giết một người.
Lần này… Chỉ đành dựa vào Hoắc Vô Cữu.
Trên đường đi, Giang Tùy Châu cực kỳ ảo não
Anh ghét bản thân vì những lời nói khó nghe trước đó.
Đêm qua, anh còn cảnh cáo Hoắc Vô Cữu, bảo y đừng làm chướng mắt mình, hôm nay, anh lại vội vàng chạy đến nơi ở của người ta để được chướng mắt.
Còn chưa nhìn thấy Hoắc Vô Cữu, anh đã tự thấy xấu hổ thay mình rồi.
Kiệu liễn đi một lúc lâu, đến một khoảng sân đèn đuốc chập chờn.
Giang Tùy Châu ngồi trên kiệu liễn, chỉ thoáng nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt.
Trong sân bên cạnh, một khoảng trời tối tăm, loáng thoáng chút ánh sáng, chắc là phòng của người hầu.
Không ngờ rằng, kiệu liễn lại ngừng trước cổng sân.
Giang Tùy Châu nhìn qua bên cạnh thì thấy Mạnh Tiềm Sơn đang tươi cười bước qua, muốn dìu anh xuống liễn.
Giang Tùy Châu vừa bước xuống, vừa cau mày hỏi: “Đến rồi?”
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng gật đầu: “Đến rồi ạ! Đây chính là viện do đích thân Vương gia căn dặn dọn cho Hoắc phu nhân, Vương gia quên rồi sao?”
Giang Tùy Châu đứng vững, ngẩng đầu nhìn.
Nhìn từ xa, khoảng sân này cùng với phòng ốc xung quanh, không có gì khác biệt.
Nhưng khi đứng gần mới thấy rõ, trong sân hoang vu.
Cỏ dại mọc khắp nơi, một vài cây to chưa từng được cắt tỉa cành lá tua tủa, mặt sân phủ một lớp lá có lẽ từ mùa thu vừa rồi.
Qua ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy khung cửa sổ và giấy dán bị hư hại, lay động theo làn gió.
… Chỗ thế này có thể ở à!
Quẳng y đến nơi hẻo lánh nhất vương phủ, xếp cho y căn phòng dột nát như vậy để ở, nhìn là biết ngay, nguyên chủ mong muốn Hoắc Vô Cữu cả đời này đừng xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn cố y gây khó dễ cho y, muốn y trải qua cuộc sống không có lấy một ngày lành trong vương phủ.
Nghĩ cũng đúng thôi, tuy rằng nguyên chủ ở Nam Cảnh gặp nhiều trắc trở, nhưng chỉ giới hạn ở việc tranh giành quyền lực với Hậu Chủ và Bàng Thiệu.
Đối với hắn, Hoắc Vô Cữu chính là phản tặc, là kẻ địch mà hắn sẽ không bao giờ xét đến chuyện lôi kéo.
– Hắn nào biết ba năm sau, Hoắc Vô Cữu sẽ làm gì.
Giang Tùy Châu nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, đáy lòng không khỏi cảm tạ hai vị “thiếp” của mình.
Nếu không phải hôm nay đến kịp, chắc anh đã phải đội nồi thay nguyên chủ, bị Hoắc Vô Cữu ghi tên vào sổ nợ.
Anh thở dài trong lòng, ừ một tiếng, nói: “Thuận miệng nhắc đến, không nhớ rõ.”
Nói xong, anh bước vào trong sân.
Mạnh Tiềm Sơn ở bên cạnh lấy làm lạ.
Sao có thể không nhớ nhỉ? Mấy ngày trước, lúc hắn hỏi Vương gia xếp cho Hoắc phu nhân ở đâu, ánh mắt Vương gia lạnh lẽo đến rùng mình, đặt biệt dặn quẳng Hoắc Vô Cữu ra xa một tí, đừng để mình nhìn thấy.
Có điều…
Nhớ đến dáng vẻ sáng nay của Vương gia, Mạnh Tiềm Sơn cũng suy đoán được ít nhiều.
Trước đấy Vương gia ghét Hoắc phu nhân, là vì chưa từng gặp mặt Hoắc phu nhân.
Sau khi Vương gia trải qua một đêm với Hoắc phu nhân, sáng nay đã thay đổi thái độ, sự chán ghét trước kia, so sánh với cưng chiều hiện tại, đương nhiên không tính là gì rồi…
Mạnh Tiềm Sơn chạy đến, đi theo sau Giang Tùy Châu.
Viện này không chỉ địa thế thấp, nước sinh hoạt trong phủ sử dụng cũng dẫn vào từ đây.
Vừa vào trong, Giang Tùy Châu đã cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt, đến cả gió thổi cũng lạnh hơn bình thường.
… Đúng là cơ thể ốm yếu quá nhạy cảm.
Anh đi thẳng đến phòng, lại thấy hành lang không một bóng người.
Không đợi anh mở miệng, Mạnh Tiềm Sơn đã giành trước.
Hắn cao giọng nói: “Người trong viện này đâu hết rồi?”
Một lúc sau, mới thấy hai thị nữ lao ra từ phòng bên, nhìn dáng vẻ này, xem chừng là đang ngủ.
Nhìn thấy họ, trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, vội vài tiến lên, quỳ xuống trước mặt Giang Tùy Châu: “… Vương gia!”
Giang Tùy Châu cau mày.
Mặc dù anh chưa quen với quan niệm tôn ti trật tự của cổ đại, nhưng vẫn biết nhận lương phải làm việc, càng không thể ức hiếp chủ thuê mình.
Các cô làm vậy, rõ ràng là đang ức hiếp Hoắc Vô Cữu.
Mạnh Tiềm Sơn ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của anh, vội nghiêm giọng nói: “Tại sao ở cửa không có ai gác đêm, cứ thế quăng chủ tử lại mà đi ngủ? Ta xếp các ngươi đến đây để các ngươi chăm sóc phu nhân, hay đến làm chủ tử hả?”
Hai thị nữ không dám ngẩng đầu, dập đầu thật mạnh nhận sai.
Giang Tùy Châu đưa tay vuột trán mình.
Anh nhận ra rồi, trong dã sử nguyên chủ chết, không chỉ vì dục vọng cầu sinh của hắn không đủ, mà còn do trên dưới cả phủ hắn đều nâng cao đạp thấp, nhất định gắn kết thâm thù đại hận cho hắn và Hoắc Vô Cữu.
Anh xua tay, nhẹ nói: “Ngươi xử lý đi.” Sau đó quay người vào phòng.
Mạnh Tiềm Sơn vội đáp lời, nói ngay: “Người đâu, lôi hai ả xuống, đánh một trận roi trước rồi mai đem theo khế bán thân trả lại cho người bán, nên bán đến đâu thì bán đến đó!”
Hai thị nữ bị lôi đi xa trong tiếng khóc la.
Giang Tùy Châu lại chẳng quan tâm các ả.
Vì khi anh bước vào phòng, đã bị sặc đến ho kịch liệt.
Khắp nơi phủ đầy bụi, sớm đã tràn ngập trong không khí.
Chỉ sau một nhịp thở, Giang Tùy Châu đã cảm thấy lá phổi mỏng manh của mình bị đả kích trầm trọng, ho đến không phân biệt được phương hướng, nước mắt ngập hốc mắt.
Hạ nhân đi theo phía sau bị hoảng hồn, luống cuống chạy lại, người thì dìu người thì châm trà.
Nhưng trong phòng đến một chỗ để ngồi cũng không tìm được, ấm nước trên bàn thì chỉ có nửa ấm nước lạnh.
Cả đám người tất bật.
Trong lúc hỗn loạn, Giang Tùy Châu láng máng nghe được tiếng xe lăn, rất khẽ khàng, như thoáng qua rồi bị chỉm vào trong tiếng dòng người.
Anh được người dìu đến bên cạnh ngồi xuống, ho cả buổi, lại dùng trà nóng do đám hạ nhân vất vả tìm được để thuận họng, mới miễn cưỡng ngừng được cơn ho.
Giờ anh mới mở ra đôi mắt mông lung đẫm lệ, lập tức phát hiện Hoắc Vô Cữu đang ngồi chếch phía trước, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh mắt đen thẫm, tựa như xoáy nước.
Anh bất giác ho thêm vài tiếng, nước mắt sinh lý trong hốc mắt theo đó chảy xuôi.
Theo nước mắt chảy xuống, Giang Tùy Châu cũng thấy rõ Hoắc Vô Cữu.
Không biết có phải ảo giác của anh không, đôi mắt u ám kia như được bao phủ bởi một tầng sương mù.
Nhưng chỉ giây sau, đôi mắt đó đã dời ánh nhìn, không nhìn anh nữa.
Giang Tùy Châu đương nhiên không biết, dáng vẻ mình lúc này ở trong mắt đối phương, đáng thương đến cỡ nào.
Một người đàn ông với nét đẹp lạnh lùng bệnh tật, hốc mắt đỏ hoe, lông mi ngấn nước, còn bọc trong một chiếc áo choàng dày dặn, nước mắt long lanh hướng mắt nhìn người bên cạnh, thấy thế nào cũng làm người khác vấy lên cảm giác muốn chà đạp.
Giang Tùy Châu lại không hề hay biết, đợi ho xong, khép chặt áo choàng Mạnh Tiềm Sơn vừa khoác cho anh, ngồi ngay ngắn, thờ ơ nói: “Mạnh Tiềm Sơn, đây là ngươi nói đã an bài ổn thỏa?”
Đầu óc tỉnh táo lại, anh biết trước tiên mình phải quẳng cái nồi này đi đã, sau đó mới thuận lý thành chương giải quyết việc đổi nơi ở cho Hoắc Vô Cữu.
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy, cũng bất chấp hết, giọng run rẩy nhận tội: “Do tiểu nhân sơ suất, là tiểu nhân sơ suất! Ngày mai, à không, ngay bây giờ! Tiểu nhân ngay lập tức cho người dọn dẹp một viện khác để Hoắc phu nhân dọn qua!”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, lại nhấp ngụm trà.
Đầu lại nghĩ, tốt nhất nên chuyển đến gần anh chút.
Dù sao anh vừa quyết định nghe theo đề nghị của hai phụ tá, mấy ngày sắp tới phải thường xuyên đến chỗ của Hoắc Vô Cữu…
Động tác uống trà của anh thoáng khựng lại.
An Ẩn Đường anh ở, không phải còn dư rất nhiều phòng trống sao?
Không chỉ có thể gặp Hoắc Vô Cữu mỗi ngày mà còn đề phòng được người xung quanh ngấm ngầm ức hiếp y, còn có rất nhiều cách để chuồn về phòng của mình ngủ.
Sau khi truyền tới tai của Hậu Chủ và Bàng Thiệu, thì đạt được mục đích của bọn họ rồi… Còn cách nào vẹn toàn đôi đường hơn thế này chứ!
Mắt Giang Tùy Châu sáng bừng.
Anh đặt tách trà xuống, nhẹ mở miệng.
“Không cần dọn.” Anh nói, “Chuyển thẳng đến chỗ bổn vương.”
Trong giây lát, người xung quanh sau khi nghe vậy đều sững sờ.
Giang Tùy Châu lại sừng sững bất động.
Dù sao, một người đứng đầu phủ như mình khi đưa ra quyết định, không cần giải thích họ, chỉ cần ra vẻ cao thâm khó lường là đủ rồi.
Chỉ là …
Ánh mắt anh vờ như không chuyển vòng, khóe mắt lại cẩn thận nghía qua Hoắc Vô Cữu.
Thế nhưng lại sững cả người.
Anh nhìn thấy, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của Hoắc Vô Cữu có chút khác thường.
Y cơ bản không nghe anh nói gì, một cánh tay đang chống trên tay vịn xe lăn, đưa lên cố chống đầu gục xuống.
… Bệnh?.