Hơi nóng bốc lên, cả một bát canh bị tạt hết lên đùi Hoắc Vô Cữu, xuôi theo quần áo, nhỏ nhễu nhại xuống đất.
Đám thị nữ đứng xung quanh hoảng sợ hét lên, Tôn Viễn ở phía sau cũng hết hồn, gấp rút giật một miếng vải lau cho y.
Duy chỉ có Hoắc Vô Cữu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Nước canh nóng hổi giội lên người, dù cách một lớp áo, vẫn đau.
Nhưng nỗi đau da thịt này, với y mà nói thì không đáng gì.
Y chỉ cụp mắt xuống, nhìn về phía hai chân của mình.
Y thấy ả cố tình hắt nước cảnh vào người y.
Hành động đó trong mắt người tập võ, chỉ là một động tác chậm vụng về, nhưng y lại không cách nào né được.
Vì chân y không thể cử động.
Loại nhục nhã này, so với nỗi đau xác thịt, thân thể càng khó chấp nhận hơn.
Lát sau, Hoắc Vô Cữu giương mắt, thản nhiên liếc nhìn Đào Chi.
Nếu không phải ả là phụ nữ, y chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần, đem bát canh nóng hôi hổi kia, rót hết vào cổ họng của đối phương.
Nhưng y sẽ không xuống tay với phụ nữ.
Có điều chỉ với một ánh nhìn âm u rét lạnh của y, cũng đủ khiến cho Đào Chi sợ tới khẽ run, không tự chủ được lui về sau một bước.
Sau đấy ả lấy lại bình tĩnh.
Ả sao vậy chứ? Tên tàn phế này vậy mà dám trừng mắt với ả, ả lại còn sợ chứ?
Ả có gì mà phải sợ, dù sao hôm nay Vương gia cũng không ở trong phủ! Ả là người có tiếng nói nhất trong viện hôm nay, ả không tin nô tài bên cạnh dám đi nhiều chuyện với Vương gia, cũng không tin tên tàn phế này có thể dày mặt đi tố cáo với Vương gia!
Đào Chi tức khắc trừng lại, giễu cợt nói: “Chỉ trách nô tài tây chân vụng về, không cẩn thận vấp ngã.
Có điều chủ nhân cũng không biết né đi à, không thì cũng không bị phỏng rồi.”
Sau đấy nàng giương mắt lên, nhìn về phía Tôn Viễn đứng sau lưng.
“Tên nô tài kia sao ngươi ngu thế? Cho ngươi ở đây hầu hạ là để người đẩy xe lăn cho chủ nhân đấy, đứng đực ra đó làm gì? Đần đến thế thì từ mai đi ra ngoài quét sân đi!”
Bình thường Vương gia rất ít khi ở An Ẩn Đường, Mạnh Tiềm Sơn thì Vương gia đi đâu đi theo đến đó, nên mọi khi ả đã quen làm mưa làm gió trong viện.
Hạ nhân xung quanh, hiển nhiên muốn mắng thì mắng, mắng đã rồi thì sẽ có người can đảm đứng ra khuyên can ả, hòa giải dùm ả.
Nhưng lần này, ả mắng xong rồi mà căn phòng lại yên ắng đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ả thở hổn hển mấy nhịp lấy hơi, cau mày nhìn lướt quanh.
Nào ngờ thị nữ cả phòng đều cúi gằm mặt xuống, như một đàn chim cút.
Đào Chi soi mói các cô trong một chốc, câu mày không vui.
Sao thế này, hôm nay trong viện có thêm một tiểu thiếp thôi mà lại làm cho họ sợ như vậy? Chẳng qua là một tên tàn phế không đi lại được, có gì đáng sợ chứ.
Ả hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi ra ngoài.
Nhưng ngay lúc quay đầu lại, thấy hai người đang đứng trước cửa.
Đào Chi chân mền nhũn ra, quỳ rạp xuống.
“Vương… Vương gia!”
———
Giang Tùy Châu ở lỳ trong thư phòng đến chạng vạng.
Thiệp mời đã được trình lên từ sớm, là hai vị quan viên Bộ Công mời anh đi uống rượu.
Giang Tùy Châu vừa đến đây, ngay cả tửu lượng của bản thân thế nào cũng không biết, suy đi nghĩ lại, vẫn không dám tùy tiện đi dự tiệc.
Vì vậy, anh ngâm một hồi, thẳng thắng sai Mạnh Tiềm Sơn tự mình cầm thiệp mời trả về, nói đêm qua anh ngủ không ngon, bị phong hàn, hôm nay đang ở trong phủ dưỡng bệnh.
Cũng may anh nổi tiếng là ma ốm, nên cái cớ này đưa ra khá suông sẻ, hai người kia cũng không miễn cưỡng nữa.
Đợi xử lý xong việc này Giang Tùy Châu mới bước ra khỏi thư phòng.
Dù trong phòng anh bây giờ đang bị nhét vào một con hổ bệnh hung thần ác sát, nhưng cũng không thể vì vậy mà không ăn tối.
Không ngờ, khi anh vừa tới cửa phòng, tình cờ nghe thấy Đào Chi đang dùng giọng điệu quái gở chỉ trích Hoắc Vô Cữu.
Nha hoàn nọ đang đứng trước bàn, chắn hết Hoắc Vô Cữu đang ngồi trên xe lăn, hiện giờ đang chống nạnh, giọng the thé vang đến từ xa đã nghe thấy.
Mạnh Tiềm Sơn chứng kiến cảnh này, mặt đổi sắc đang định lên tiếng lại bị Giang Tùy Châu giơ tay ngăn cản.
Dù không nhìn thấy mặt nha hoàn này, nhưng từ trang phục của ả có thể nhận ra, chính là người bưng rương đã đụng trúng Hoắc Vô Cữu vào trưa nay.
Vốn Giang Tùy Châu tưởng rằng mình răn đe ả một trận, ả sẽ không dám nữa, nào ngờ nha hoàn này lại có thể lớn lối đến vậy.
Giang Tùy Châu trong một lúc không rõ, là ả ngại mạng quá dài, hay là ngại mạng của Giang Tùy Châu anh quá dài.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ vênh váo hóng hách rủa xả của ả, rồi nhìn ả xoay người lại sửng sốt nhìn mình, xong lại sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ run rẩy của ả, có phần câm nín.
Bây giờ mới biết sợ thì có ích gì? Ban nãy khi ra vẻ hung thần ác sát với với Hoắc Vô Cữu sao không biết sợ?
Từ xưa tới nay anh vốn khá ghét thói xấu này.
Bản thân là một người thuộc về ngàn năm sau, anh tự nhận vẫn giữ được sự tôn trọng xứng đáng với sinh mạng và nhân cách.
Nhưng, vẫn luôn có ít người, được tôn trọng rồi lại đi chà đạp nhân cách của người khác, vốn bị người ta nô dịch, ngoảnh đầu lại lại muốn tỏ vẻ tài trí hơn người đi nô dịch những người khác.
Mạnh Tiềm Sơn thấy Giang Tùy Châu mặt mày lạnh lẽo không nói lời nào, bèn bước lên trước một bước, lạnh giọng nói: “Đào Chi cô nương, oai phong quá nhỉ! Ngài thế mà còn nhớ Hoắc phu nhân là chủ tử? Nô tài thấy điệu bộ của ngài, còn tưởng ngài là chủ tử đấy!”
Đào Chi run rẩy dập đầu mạnh xuống đất, gấp gáp biện luận: “Vương gia, nô tài không có! Là… Là do tên tiểu tư đẩy xe cho phu nhân! Hắn đẩy xe lăn đụng trúng nô tài, nô tài mới bất cản làm đổ canh lên người phu nhân…”
“Bổn vương mù sao?”
Giang Tùy Châu nhíu mày, cắt ngang lời ả.
Đào Chi bị dọa run lẩy bẩy, trán đụng sàn, quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu.
Giang Tùy Châu thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Mạnh Tiềm Sơn.”
Mạnh Tiềm Sơn hiểu ý ngay tức khắc, vội nói: “Còn để ả ở đây bẩn mắt Vương gia à? Lôi xuống dưới!”
Lập tức có hai tiểu tư từ ngoài hành lang đi vào, lôi Đào Chi đi.
Giang Tùy Châu biết, Mạnh Tiềm Sơn sẽ thay anh xử lý ổn thỏa.
Anh ấn lên ấn đường, đi đến trước mặt Hoắc Vô Cữu.
Hiện giờ đùi y ướt sũng, bát canh bên canh vẫn còn thoang thoảng hơi nóng.
Bị giội cả bát canh lên người, vốn đã mang tính sỉ nhục rất mạnh, nha hoàn nọ còn cố ý giội lên đùi Hoắc Vô Cữu, càng giống cố ý xát muối lên lên thương.
Nhìn dáng vẻ trầm lặng ngồi trên xe lăn của y, Giang Tùy Châu không hiểu sao tự dung thấy bức bối.
Anh cố gắng thu hồi tầm mắt.
Khiến đối phương ở đây phải chịu thiệt thòi, chắc chắn không thể không có hành động gì.
Nhưng thân là vị Vương gia cao ngạo ác nghiệt, không thể tùy ý xin lỗi đối phương được.
Giang Tùy Châu đau cả đầu.
Anh im lặng một chốc rồi nói: “Được rồi, đẩy phu nhân ra sau đổi đồ sạch sẽ.”
Anh cần thời gian tổ chức lại ngôn ngữ.
Tôn Viễn vội vàng tuân lệnh, đẩy xe lăn vào căn phòng sau bình phong.
Giang Tùy Châu ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay day thái dương.
Anh đang định tĩnh tâm lại thì thấy Tôn Viễn vừa đi ra sau bình phong rồi lại một mình lui ra ngoài.
Giang Tùy Châu giương mắt: “Sao vậy?”
Tôn Viễn hai bàn tay không, đứng ở đó có vẻ chân tay luống cuống: “Phu nhân nói, không cần nô tài.”
Tầm mắt Giang Tùy Châu không tự chủ được chuyển qua tấm bình phong.
Cách bình phong, có thể mơ hồ trong thấy một bóng người đang ngồi.
Anh hơi khựng lại rồi ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Không biết vì sao, anh lại có thể thấu hiểu sâu sắc tâm tình của Hoắc Vô Cữu vào lúc này.
Đồng ý là vì trong mười năm học lịch sử của bản thân, chỉ nội luận văn nghiên cứu về Hoắc Vô Cữu đã có thể viết thành mấy quyển sách.
Anh biết rất rõ, Hoắc Vô Cữu không cần ai cả.
Dù y gãy hai chân, cũng không cần người khác chăm sóc mình như người tàn tật.
Y là chim ưng sinh ra trong bão cát tại Dương Quan, không chỉ sức sống mãnh liệt mà còn kiêu ngạo độc lập.
Muốn y chết đã không dễ, muốn giam cầm y trong lồng cho ăn ngon mặc đẹp chăm sóc tỉ mỉ, lại càng khó.
Đó không phải thứ y cần.
Giang Tùy Châu lâm vào suy tư, vốn nên suy nghĩ chọn lọc từ ngữ và tìm đối sách, nhưng suy nghĩ lại không kiềm được bay xa.
Trong phòng một mảnh yên ắng, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và tiếng vang khi xe lăn chuyển động từ sau bình phong truyền ra.
Không bao lâu sau, Hoắc Vô Cữu đã thay một bộ đồ sạch sẽ, tự đẩy xe lăn từ sau bình phong đi ra.
Tôn Viễn vội vàng tiến lên đẩy xe cho y.
Ở đây Hoắc Vô Cữu còn chưa có đồ để thay, mấy vị chủ tử trong phủ, không ai có dáng người cao to như y.
Bộ hiện giờ y đang mặc là lấy tạm đồ vải thô gọn gàng của tiểu tư.
Giang Tùy Châu giương mắt nhìn về phía y.
Người này ngoại hình thật đẹp, mặc gì cũng như giá áo.
Rõ ràng chỉ là một bộ đồ vải thô màu xám, mặc lên người hắn, lại mang đến cảm giác hào khí bừng bừng có thể đánh đông dẹp bắc.
Tôn Viễn lưu loát đẩy xe lăn của Hoắc Vô Cữu đến bên bàn, Giang Tùy Châu cầm đũa lên, đồng thời lén nhìn Hoắc Vô Cữu.
Anh nhớ chân của Hoắc Vô Cữu vẫn đang bị thương, tuy vết thương kia ở bắp chân, nhưng rất có khả năng bị canh nóng văng trúng.
Nhưng nhìn dáng vẻ im lặng của Hoắc Vô Cữu, Giang Tùy Châu lại hoang mang.
Như không có chuyện gì cả, tự nhiên gọi đại phu cho y, chắc chắn không ổn.
Nhưng, anh biết Hoắc Vô Cữu là người rất giỏi chịu đựng, rốt cuộc có bị phỏng không, Giang Tùy Châu không chắc lắm…
Nghĩ vậy, anh không tự chủ được cứ lia mắt nhìn Hoắc Vô Cữu.
Vào đúng lúc này, Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía anh, bắt chuẩn ánh mắt lấm la lấm lét của anh.
Giang Tùy Châu như giấu đầu hở đuôi định chuyển tầm mắt, lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoắc Vô Cữu, lẳng lặng nhìn anh như đang chờ anh mở miệng.
… Bị y bắt tại trận, trốn không thoát.
Giang Tùy Châu vờ hắng giọng một tiếng, một bên gắp thức ăn, một bên thản nhiên mở miệng nói: “Có bị ướt băng?”
“Không.” Hoắc Vô Cữu trả lời.
Giọng nói của y khá trầm và êm tai, lan tỏa trong đêm, như rượu mạnh nồng nàng.
Giang Tùy Châu thản nhiên ừ một tiếng.
“Ả tự mình quyết định, chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Anh nói.
Hoắc Vô Cữu không lên tiếng.
Giang Tùy Châu cũng không trông chờ anh sẽ đáp lại mình, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tiềm Sơn.
Mạnh Tiềm Sơn bèn vội vàng vâng dạ: “Chủ tử yên tâm! Tuyệt đối không có lần sau!”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Anh thầm nghĩ, ngược lại có thể nhân chuyện hôm nay, tỏ ra có vẻ áy náy, rồi lại từ từ thay đổi thái độ của bản thân với đối phương.
Còn người trong viện này thì lại càng không cần lo, trải qua chuyện hôm nay, tất nhiên không ai dám thất lễ với Hoắc Vô Cữu nữa.
Tuy anh biết Hoắc Vô Cữu không cần sự săn sóc thế này, nhưng anh vẫn cần mượn chuyện này làm rõ thái độ của bản thân —— ít nhất để Hoắc Vô Cữu biết, dù anh không thích y cũng không hề có ý chĩa mũi dùi vào y.
Một bữa ăn vô cùng im ắng.
Đợi ăn xong rồi, thị nữ dọn chén dĩa xuống rồi nhao nhao thu dọn phòng trong.
Sách Vương gia muốn xem tối nay, giường để các chủ tử ngủ, đều phải chuẩn bị thỏa đáng.
Giang Tùy Châu ngồi một bên, tay cầm sách, trơ mắt nhìn Mạnh Tiềm Sơn mang theo người sửa soạn phòng ngủ.
Ánh mắt anh hơi đờ đẫn.
Hôm nay trôi qua một mình trong thư phòng quá thoải mái, lại bất cẩn quên mất tiêu chuyện quan trọng này rồi.
Ánh mắt của anh đã rơi vào trên người Hoắc Vô Cữu ngồi kế bên, lại nặng nề hạ xuống, nhìn vào quyển sách trong tay.
… Nếu Hoắc Vô Cữu ngủ trong phòng anh, vậy anh ngủ ở đâu đây?
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Từ khi cưới Hoắc phu nhân, thì Vương gia liên tiếp ngủ ghế sô pha, thảm, thật thê thảm, hơ hơ..