Quả thật Giang Tùy Chu bị ngân châm trên đùi Hoắc Vô Cữu dọa sợ.
Trước khi xuyên qua, thân thể y rất khỏe mạnh, ngay cả kim truyền dịch cũng chưa từng được dùng mấy lần, chứ đừng nói là châm cứu.
Vốn vết thương trên đùi Hoắc Vô Cữu đã chưa lành, lúc này thi châm, nhìn qua càng thấy ghê người hơn vài phần.
Chỉ liếc mắt một cái thôi mà đôi mắt Giang Tùy Chu cứ như bị bỏng vậy, vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác.
Việc này đau đến thế nào chứ?
Y có loại cảm giác như đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cứ như kim kia đâm vào người mình vậy.
Bên cạnh, Mạnh Tiềm Sơn đỡ y ngồi xuống mép giường, rót cho y chén trà nóng, đặt ở trong tầm tay y.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu còn không thèm nhìn hắn ta, ánh mắt chỉ đặt trên người Lý Trường Ninh bên mép giường.
Liền thấy Lý Trường Ninh yên tĩnh chờ bên mép giường một hồi, đến tận khi đồng hồ cát đặt trên hòm thuốc chảy hết cát rồi mới tiến lên, vừa thuần thục vừa nhanh chóng thu lại châm trên đùi Hoắc Vô Cữu.
Chờ ông ta thu dọn sạch sẽ toàn bộ số châm, lấy hòm thuốc về, Giang Tùy Chu mở miệng hỏi: “Kết thúc rồi?”
Lý Trường Ninh gật đầu nói: “Chỉ cần hầu hạ phu nhân uống thuốc xong sẽ không còn việc gì nữa.”
Giang Tùy Chu nghe vậy hỏi: “Ừm.
Dược gì vậy?”
Lý Trường Ninh cười nói: “Là dùng để tẩm bổ thân thể.
Mấy ngày nay phu nhân không thể nào vận động, tiểu nhân lo lắng hắn không chịu nổi châm cứu, cần phải dùng thêm chút dược liệu bổ khí huyết.”
Giang Tùy Chu gật gật đầu, không truy vấn nữa.
Liền thấy Lý Trường Ninh xoay người đi phân phó đồ đệ kia bưng dược tới, bất quá không biết tiểu tử kia đang suy nghĩ cái gì, gọi hai tiếng mà vẫn chưa đáp.
Lý Trường Ninh vội vàng tiến lên, tự bưng dược tới đây, đem tới trước giường Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy chén thuốc.
Giang Tùy Chu không khỏi nhìn hắn thêm hai lần.
Vẫn giống như khi ở tại chỗ của mình, mắt không thèm nâng, vẫn là bộ dáng lạnh lẽo với mình, thật sự giống như mình không tồn tại vậy.
Nhưng Giang Tùy Chu lại cảm nhận được từ trong đó vài phần thoải mái cùng thân thiết, thật giống thứ mà sáng nay vẫn luôn thiếu, cuối cùng đã trở về vị trí cũ vậy.
Khóe miệng Giang Tùy Chu không khỏi vểnh lên, ngay cả chính y cũng chưa phát hiện.
Mắt thấy Hoắc Vô Cữu đã uống xong dược rồi, Lý Trường Ninh quay cuồng suy nghĩ, xoay người quỳ xuống trước mặt Giang Tùy Chu.
“Vương gia, buổi chữa bệnh cho phu nhân hôm nay đã kết thúc.” Ông ta nói.
“Nếu Vương gia không còn gì phân phó, tiểu nhân liền cáo lui trước.”
Lý Trường Ninh hiểu rõ nhất, chén dược kia của ông ta có hiệu lực rất nhanh, tối đa trong vòng một nén nhang sẽ phát huy hiệu quả.
Tất nhiên hiệu quả này không chỉ bồi đắp lại kinh mạch, mà hơn cả là đau đớn ở cốt nhục.
Bắt đầu từ khi ông ta hành nghề y, đã từng trị cho mấy trường hợp có bệnh tương tự, khi dược hiệu bắt đầu đều là đau đớn khó nhịn.
Mấy người trước đó, đều chỉ dùng một nửa liều dược, nhưng tất cả đều mang bộ mặt dữ tợn, quay cuồng khắp nơi, không đau đến ngất đã là tốt.
Loại tình cảnh này, tất nhiên không thể để Tĩnh Vương thấy, khiến y sinh nghi.
Suy cho cùng, bản thân mình đã nói cho Tĩnh Vương rằng, mình chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho tứ chi Hoắc Vô Cữu.
Nếu để Giang Tùy Chu thấy chính mình càng chữa càng đau, vậy sẽ không dễ ăn nói với y.
Cho nên, nhất định phải mau chóng đưa y rời đi.
Lý Trường Ninh đã tính toán xong từ lâu, chỉ cần Tĩnh Vương để ông ta đi, ông ta sẽ lập tức giả bộ như nhớ ra cái gì đó, rồi thỉnh Tĩnh Vương trở về phòng bắt mạch đổi đơn thuốc cho y.
Dù sao, vốn Tĩnh Vương cũng không quan tâm lắm tới thương thế của tướng quân, có lẽ sẽ không hỏi nhiều……
Lại thấy Giang Tùy Chu ngồi dựa vào cái gối trên trường kỉ.
“ n.” Y nhàn nhạt nói.
“Tình hình chữa trị hôm nay như thế nào?”
Lý Trường Ninh sửng sốt.
Sao Tĩnh Vương này lại không ra bài theo lẽ thường chứ!
Ông ta dè dặt mà nâng mắt liếc nhìn Giang Tùy Chu một cái, chỉ thấy y nhàn nhã ngồi dựa vào chỗ kia, chính là bộ dáng lười biếng rảnh rang, nét mặt lại sâu không lường được, lẳng lặng nhìn ông ta.
…… Không biết là y thật sự quan tâm, hay là đang thử bản thân mình.
Cũng không biết Giang Tùy Chu còn muốn ở chỗ này bao lâu, Lý Trường Ninh không dám chậm trễ chút nào, đắn đo tìm từ ngữ, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng báo cáo cho Giang Tùy Chu một phen.
Ông ta nói vòng vo trót lọt, lại còn vô cùng ngắn gọn, nghĩ rằng mặc dù lòng Tĩnh Vương có hoài nghi, cũng không tóm được manh mối.
Bẩm báo xong, Lý Trường Ninh cúi đầu, một bên âm thầm tính thời gian, một bên van cầu ở trong lòng rằng Tĩnh Vương đi mau.
Chỉ thấy Tĩnh Vương ngồi trên giường nâng tay lên.
Toàn thân Lý Trường Ninh vận sức chờ phát động, chỉ chờ vị chủ tử này xua xua tay, bản thân mình thì chạy đi, thuận tiện lừa gạt vị gia này ……
Lại thấy Giang Tùy Chu bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm.
Không ngờ y lại vẫn hỏi tiếp.
Bao lâu có thể thấy được hiệu quả, việc châm cứu kia có ảnh hưởng gì khác hay không, thậm chí cần đâm huyt vị nào, y cũng hỏi.
Lý Trường Ninh thầm nghĩ, thôi xong rồi.
Ông ta một bên nơm nớp lo sợ mà trả lời vấn đề của Giang Tùy Chu, một bên tính thời gian.
Thời gian một nén nhang rất mau, lập tức đã đến rồi.
Tim Lý Trường Ninh nhảy tới tận cổ họng.
Nhưng mà, mắt thấy thời gian một nén nhang đã trôi qua, nhưng trên giường vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, trong phòng trừ tiếng hai người bọn họ nói chuyện với nhau, một chút động tĩnh khác cũng không có.
Dần dần, Lý Trường Ninh yên tâm.
Quả nhiên, vị Hoắc tướng quân này không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để phán đoán.
Hắn đã có sức chịu đựng này, vậy mình cũng không cần che giấu nữa.
Vì thế, Lý Trường Ninh yên tâm mà nói chuyện cùng Giang Tùy Chu, đối đáp trôi chảy, ứng đối đến rất là tự nhiên.
Nhưng ông ta lại không phát hiện, Giang Tùy Chu ngồi ở trên giường có chút thất thần.
Ánh mắt y thỉnh thoảng lại bay tới giường một chút.
Quả thực ngày thường Hoắc Vô Cữu không thích phản ứng y, nhưng cũng không giống như hôm nay, không phản ứng chút nào như vậy, nằm im phía bên đó, như thể không có một người là y ở đây vậy.
Từ hôm mình bắt đầu ngả bài với hắn ấy, tựa hồ Hoắc Vô Cữu vẫn luôn giữ thái độ như vậy.
Không biết là bản thân mình đã nói sai lời nào rồi.
Không bằng…… Mượn cớ quan tâm hắn vài câu?
Giang Tùy Chu câu được câu không mà nói chuyện cùng Lý Trường Ninh, trong lòng lại không tự chủ được mà nghĩ đến Hoắc Vô Cữu trên giường.
Một lát sau, y đã hạ quyết định.
Tới cũng tới rồi, còn mất mặt mũi gì nữa?
Nghĩ như vậy, y nâng tay lên, để Lý Trường Ninh ngừng nói.
Lý Trường Ninh đang thao thao bất tuyệt, miêu tả cho Giang Tùy Chu phương pháp châm cứu của mình có thể nối liền huyết mạch như thế nào, sẽ có tác dụng ra sao, bỗng nhiên lại bị cắt ngang, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Chỉ thấy Tĩnh Vương đứng dậy, đi tới mép giường.
“Vậy còn ngươi, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Ông ta nghe thấy Tĩnh Vương hỏi.
Không biết có phải ảo giác của Lý Trường Ninh hay không, cứ cảm thấy khi Tĩnh Vương nói chuyện với Hoắc tướng quân, ngữ khí sẽ ôn hòa hơn ban nãy vài phần.
Chỉ nghe Hoắc tướng quân trên giường ừ một tiếng, tiếng nói có chút khàn, nhưng thanh tuyến vẫn vững vàng.
Cái này, chắc hẳn Tĩnh Vương sẽ tuyệt đối không nhìn ra được, lúc này tướng quân đang chịu đựng đau đớn thế nào.
Quả nhiên, tiếp đó Tĩnh Vương lên tiếng.
Lý Trường Ninh yên tâm.
Đúng vào lúc này, ông ta thấy bóng lưng Tĩnh Vương dừng một chút.
Ngay sau đó, ông ta nghe thấy tiếng Tĩnh Vương, như rơi vào hầm băng.
“Sao sắc mặt của hắn lại trắng như vậy?”
——
Đến khi tới gần, Giang Tùy Chu mới thấy, sắc môi Hoắc Vô Cữu trắng đến mức không bình thường, trên trán cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc này hắn đang nhắm hai mắt, đến tận khi chính mình đi vào mới hậu tri hậu giác phát hiện, vất vả trợn mắt nhìn về phía mình, vẫn là bộ mặt vô biểu tình kia.
Nhưng Giang Tùy Chu liếc mắt một cái đã nhìn ra, hắn đang gắng gượng chống đỡ.
Giang Tùy Chu cả kinh, vội vàng kéo Lý Trường Ninh tới.
Chỉ thấy Lý Trường Ninh run run rẩy rẩy tiến lên, sau khi bắt mạch cho Hoắc Vô Cữu một phen, nói: “Hồi bẩm Vương gia, sau khi châm cứu sẽ có chút đau đớn, là hiện tượng bình thường.”
Giang Tùy Chu không tin chút nào.
“Bình thường?” Y lạnh lùng nói.
“Vậy sao vừa rồi không nói cho bổn vương?”
Huống chi, y tuyệt đối không tin đây chỉ là “Một chút đau đớn”.
Hoắc Vô Cữu là một người có khả năng chịu đựng, đau tới nỗi toát mồ hôi đầy đầu thế này, vậy tuyệt đối không phải là nỗi đau đớn mà người thường có ước lượng được.
Không đợi Lý Trường Ninh đáp lời, y đã tiến lên một bước, tóm lấy vạt áo Lý Trường Ninh, cắn răng nói: “Nếu xảy ra chuyện gì không may trên tay ngươi, bổn vương sẽ lấy mạng ngươi.”
Tĩnh Vương thân thể yếu đuối, trên tay cũng không có mấy sức lực.
Nhưng đối diện với đôi mắt lạnh đến dọa người kia, Lý Trường Ninh vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Chẳng phải Tĩnh Vương này cực kỳ ghét bỏ tướng quân sao? Tại sao bộ dáng lúc này, như là thật sự sẽ giết người vì tướng quân vậy……
Ông ta run run nói: “Vương gia bớt giận! Đây là lúc mới vừa thi châm khai thông kinh mạch, quả thật sẽ đau đớn, nhưng trị liệu một khoảng thời gian nữa là có thể giảm bớt rất nhiều……”
Lại nghe Giang Tùy Chu hỏi: “Một khoảng thời gian là bao lâu?”
Lý Trường Ninh nói: “Ước chừng một tháng……”
Giang Tùy Chu buông ông ta ra, cười lạnh nói: “Vậy cứ giày vò người ta suốt một tháng sao? Vốn ngươi châm cứu là để giảm bớt đau đớn, hiện giờ lại không thể giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm, dám lấy loại lời này đi lừa gạt bổn vương?”
Lý Trường Ninh run rẩy nói không nên lời, cuống quít tìm lời nói ứng phó trong đầu.
Đúng vào lúc này, trên giường vang lên một giọng nói khàn khàn.
“Không sao.”
Là âm thanh của Hoắc Vô Cữu.
Giang Tùy Chu giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Vô Cữu chống đỡ thân thể, ngồi dậy từ trên giường.
“Vốn là phải chữa như vậy, đừng làm ông ta khó xử.” Hoắc Vô Cữu nói.
Lý Trường Ninh chỉ nói xong đời.
Vốn ông ta lo lắng sẽ khiến Tĩnh Vương hoài nghi, vừa rồi chính mình giải thích còn chưa xong, lúc này tướng quân lại còn bênh vực ông ta, phỏng chừng thật sự sẽ là đổ thêm dầu vào lửa……
Chân Lý Trường Ninh mềm nhũn.
Ông ta không dám nâng mắt nhìn Tĩnh Vương, chỉ đành chờ đối phương giận tím mặt.
Nhưng ông ta lại nghe thấy một thanh âm đang như chậm rãi hít sâu.
“Cút đi.” Tĩnh Vương nói.
“Nếu một tháng sau, mọi thứ vẫn chưa như lời của ngươi, bổn vương lấy đầu ngươi.”
Lý Trường Ninh quỳ rạp trên đất, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Này là…… Là cứ vậy đã qua rồi?
——
Lý Trường Ninh mang theo Ngụy Giai nhanh chóng đi mất, trong lúc nhất thời, trong phòng hoàn toàn an tĩnh, chỉ còn lại Giang Tùy Chu đứng ở mép giường cùng Hoắc Vô Cữu bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn y.
Mới vừa rồi có vẻ như Tĩnh Vương thật sự nổi giận, nhưng lúc này, bộ dáng lạnh băng hung ác kia lại hoàn toàn không thấy nữa.
Y đứng ngược sáng ở trước giường, tuy biểu tình vẫn lạnh băng, nhưng có thể đọc từ trong ánh mắt ra vài phần luống cuống.
Đôi mắt kia, hung hăng liếc một cái qua đùi hắn.
Không biết vì sao, cơn bực bội đọng lại trong lòng Hoắc Vô Cữu mấy ngày nay, thế nhưng vào lúc này lại dần dần tan thành mây khói, biến thành một chút thỏa hiệp bất đắc dĩ.
…… Không thể trách rằng hắn sẽ hiểu lầm.
Có phải Tĩnh Vương này không phân biệt rõ được nên đối xử như thế nào với người hợp tác, rồi đối xử như thế nào với kẻ ái mộ hay không? Rõ ràng là bởi vì lợi ích của bản thân nên mới dính dáng với hắn, lại cứ một hai phải chân tình thật cảm như vậy, làm người ta cảm thấy nếu so đo với y chút nào thì cũng đều là giận chó đánh mèo và bắt nạt.
Dừng một chút, Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt mở miệng: “Còn có việc gì?”
Lúc này Giang Tùy Chu đứng ở mép giường mới hồi phục tinh thần, nga một tiếng, nói: “Bổn vương chính là…… Nhìn xem ngươi có chuyện gì hay không.”
“Không có việc gì.” Hoắc Vô Cữu dứt khoát lưu loát.
Chỉ thấy Tĩnh Vương chuyển động, dường như theo bản năng ngoan ngoãn mà muốn bước đi, nhưng bước chân lại ngừng ở chỗ cũ.
Dừng một chút, y rũ mắt xuống, kiêu căng mà liếc nhìn Hoắc Vô Cữu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói không có việc gì, chính là không sao cả phải không? Trời mưa hôm ấy, ngươi cũng nói ngươi không có việc gì, kết quả thì sao?”
Nói xong, y không đợi Hoắc Vô Cữu đáp lại, liền ghé mắt nhìn về Mạnh Tiềm Sơn cách đó không xa.
Mạnh Tiềm Sơn hiểu ý, vội vàng mang giúp y một cái ghế tựa đến, đặt ở mép giường.
Giang Tùy Chu thong thả ung dung ngồi xuống cái ghế kia, trên mặt hoàn toàn là thần sắc không thể hoài nghi.
“Bổn vương trông ngươi.” Y nói.
Hoắc Vô Cữu liếc nhìn y một cái.
“Tùy ngươi.” Hắn nhàn nhạt nói.
Liền thấy Tĩnh Vương không nói chuyện nữa, mà lấy quyển sách Mạnh Tiềm Sơn đưa tới, trực tiếp ngồi ở chỗ cũ, bắt đầu đọc sách.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu dừng một chút, thu hồi ánh mắt.
Rõ ràng là một người không phải được người ta thích, thậm chí là một người vô cùng khiến người ta phiền não, nhưng lại cứ liên tục mang tới vài phần ngọt ngào không biết từ đâu ra, làm người ta nghĩ đến y đã cảm thấy phiền, nhưng sau khi thấy y rồi thì lại không quản được khóe miệng của mình.
Kỳ quái thật sự.