Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, cô nhìn anh một lúc, chồng sắp cưới của cô nhan sắc đâu có tệ, rất soái là đằng khác, chuẩn từng góc cạnh.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, đối diện với anh
" Đừng lại gần đây! " Con dao trên tay anh vẫn chĩa thẳng về phía cô.
Cô xòe tay ra trước mặt anh, trên tay cô là một viên kẹo, cô liền mỉm cười, cô không còn cách nào khác, miệng tuy cười nhưng trong lòng run sợ, mong là không có chuyện gì xảy ra.
- Cho anh này! Là kẹo đó! Ngọt lắm!
Chiếc kẹo trên tay cô liền vụt biến mất, anh lấy nó đưa vào miệng, chiếc dao trên tay anh rơi xuống đất, cô liền lấy tay gạt nó ra xa, cô thở phào nhẹ nhõm.
" May mà trong túi mình có mấy viên kẹo mà đám con nít cạnh nhà mình cho! " Cô nghĩ
Cô định giơ tay lên, đụng vào mái tóc đen của anh thì anh liền lùi lại.
" Đừng sợ,tôi không làm gì anh đâu! "
Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, vuốt tóc anh như một đứa trẻ con.
Cạch
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, tiếng của một người phụ nữ vang lên:
" Thần Vũ! Chu Hạ! "
Nghe tiếng gọi, anh liền đứng dậy, chạy ra ôm chầm lấy cánh tay người phụ nữ đó, người đó là mẹ anh.
" Tay con sao thế? "Bà ngạc nhiên nhìn cô hỏi
" Dạ, không có gì! " Cô cười mỉm, giấu tay ra phía sau
Bà bất chợt nhìn thấy con dao trên sàn, liền thở dài, không ngờ thằng con trai bà vẫn vậy, vẫn luôn để phòng, lần trước có mấy đứa con gái đến xem mắt anh đều làm họ bị thương. Họ hoảng loạn bỏ về. Gia đình anh phải bồi thường cho họ. Xem ra bà lơ đãng việc này rồi.
" Haizz...Đi theo ta! "
Mẹ anh dẫn cô đi băng vết thương, anh cũng lẽo đẽo theo sau. Anh chỉ nấp ở cửa nhìn cô.
" Xin lỗi con nhé! Lẽ ra ta nên lên đó sớm hơn! " Mẹ anh nói, tay băng vết thương cho cô.
" Không sao đâu ạ! Con chịu được mà! "
Cô chỉ nói vậy thôi chứ vết thương khiến cô khá đau.
" Haizz, con đừng giận nó chuyện này nhé, thật ra thằng bé, vốn là một đứa trẻ ngoan, rất hòa đồng nhưng hồi đó nghĩ lại thì nó yêu một cô gái, toàn tâm toàn ý với cô ấy, thương yêu cô gái đó. Chả hiểu sao cô ấy lại bỏ nó theo người khác. Nó sốc, cứ nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống, hay đi chơi, rồi dần dần phát điên, ta cũng không biết làm thế nào! -Mẹ anh ôn nhu nói, vẻ mặt buồn rầu.
" Vâng! Con hiểu! "
Thì ra anh phải trải qua chuyện đau thương như vậy. Tự nhiên cô lại thấy thương cảm cho anh. Thấy anh thập thò ở cửa, mẹ anh liền gọi vào, anh chỉ biết đứng sau lưng mẹ, lén nhìn cô...
" Thần Vũ, cô ấy là Chu Hạ, sẽ là vợ tương lai của con và con là chồng, có trách nghiệm bên con bé! "
" Vợ...vợ là cái gì? Có thể ăn được không? " Anh gãi đầu, đưa ánh mắt nhìn mẹ mình.