Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, dưới một gốc cây đại thụ lớn gần công ty anh làm, Dương Hạo Thiên trong bộ áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen. Đối diện anh, Thanh Hà vận một chiếc đầm xanh nhạt, xoa dịu cái nắng gắt của khí trời.
Dương Hạo Thiên trong tay không có bó bông vì anh biết cô bị dị ứng, anh không dẫn cô đến nhà hàng sang trọng vì anh biết cô sẽ trách mắng anh lãng phí. Vì thế trong tay tay anh chỉ đơn giản có một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn đính kim cương cara. Anh lặng lẽ nhìn cô, lòng bàn tay đã sớm rịn đầy mồ hôi vì căng thẳng, giọng anh thận trọng nói: "Thanh Hà, kết hôn với anh được không?"
Nhìn ánh mắt chân thành của Dương Hạo Thiên, cô có chút lúng túng không biết làm sao, tay bất giác vặn vặn áo.
Sở dĩ cô lúng túng bởi vì cô yêu Trọng Ân, đàn anh khóa trên cô, nhưng hình như anh ấy đã có bạn gái, một người cực kỳ xinh đẹp, cô nghe nói như vậy. Cô vì nhất thời đau lòng cùng với cần tiền chạy chữa cho ba nên mới chấp nhận hẹn hò với anh.
Hiện tại lại được anh cầu hôn, cô không biết trả lời làm sao, không khí liền chìm vào trầm mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô, anh cũng không thúc ép. Dương Hạo Thiên cố gắng nén cảm giác hụt hẫng trong lòng, nở một nụ cười thoải mái nói: "Em không cần trả lời liền, anh có thể chờ."
Nói rồi anh vội xoay người muốn chạy lấy người, anh sợ nếu mình không nhanh chón g rời khỏi thì sẽ nghe thấy lời từ chối của cô. Thay vì vậy, anh nguyện bản thân giả vờ tự lừa dối mình để có thể giữ lấy quan hệ thân thiết với cô thêm vài ngày.
Nhưng anh chưa kịp rời khỏi, vạt áo sơ mi đã bị giữ lại, câu nói nhỏ "được" của cô khiến anh ngẩn người. Khóe miệng của anh không kìm được bất giác nâng lên, anh vội xoay lưng lại đối diện với cô. Cô thật sự muốn ở chung một chỗ với anh?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Hạo Thiên, Trương Thanh Hà bỗng cảm thấy lúng túng vội buông vạt áo anh ra. Cái đầu nhỏ của cô cúi gầm xuống đất không dám ngẩn lên. Dưới khuôn mặt đó, anh vĩnh viễn không biết được cô đã cảm thấy chột dạ cùng tội lỗi đến thế nào.
Cô chột dạ vì cô yêu người khác nhưng lại đồng ý lời cầu hôn của anh.
Cô xấu hổ vì mục đích cô chấp nhận là vì tiền, cô cần tiền. Cô hẹn hò với anh cũng vì muốn mượn tiền anh để trả tiền viện cho ba. Hiện tại, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh cũng vì muốn anh tiếp tục cung cấp tiền để trả tiền viện cho ba. Vì khi trở thành vợ chồng, việc trả tiền viện cho ba cô sẽ trở nên hợp lý hơn.
Người ta thường nói, giữa người mình yêu và người yêu mình thì nên chọn ai? Cô cho rằng cô sẽ không chọn, vì tình yêu một phía luôn đau khổ. Nếu chọn, cô tình nguyện làm đau mình và làm đau đối phương để tìm kiếm một người mình yêu và người đó yêu mình.
Nhưng hiện tại, cô lại chọn lấy người yêu mình nhưng mình không yêu.
Liệu cô có thể sống vui vẻ hay không?
........
Hiện tại đã qua mười ngày sau khi kết hôn. Thanh Hà cùng Hạo Thiên cũng đã hưởng tuần trang mật, cô tranh thủ hôm nay được nghĩ một buổi bèn đi thăm ba.
Ngồi bên giường bệnh, cô nhìn ba mà cười khổ. Nếu ba cô tỉnh cô thật sự muốn tâm sự của ba, nghe ba cô giải đáp. Có phải cô làm vậy là sai rồi hay không? Cô làm vậy rất là bất công với anh ấy phải không?
Nhìn thấy vẻ mặt của anh mỗi khi nhìn cô mỉm cười, cô thấy được ánh mắt ấy dịu dàng đến nhường nào. Những điều anh làm cho cô, cô cũng biết được, anh hận không thể đem cả bầu trời mà cô mong muốn đoạt lấy để tặng cho cô.
Tình yêu ấy quá lớn, sự ân cần ấy quá nhiều khiến cho cô càng cảm thấy lúng túng, khiến cho cô cảm thấy bản thân mang nặng tội lỗi.
Giá như anh đừng yêu cô nhiều như thế. Giá như anh đừng đem cô xem như là tâm can của mình thì có phải cô sẽ bớt dằn vặt hơn không? Cô không biết.
Cô gục mặt vào tay ba mình, bất lực thủ thỉ: "Ba, con làm vậy là sai rồi phải không? Con không nên lấy anh khi trong khi không yêu"
Bên ngoài cánh cửa, Dương Hạo Thiên dường như không tin vào tai mình, thân thể anh khẽ chao đảo, đầu óc như quay cuồng. Anh lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện. Đầu anh luôn lặp lại lời nói của cô "trong khi không yêu, trong khi không yêu,..."
Thanh Hà không yêu anh, cô ấy không yêu anh.
Bên ngoài bệnh viện, trời bắt đầu đổ mưa. Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn lên bầu trời, thê lương đau khổ.
Anh nên làm gì đây, ly hôn?
Anh không cam tâm, anh không muốn.
Nếu như không yêu anh tại sao cô ấy lại đồng ý hẹn hò với anh, kết hôn với anh. Chợt nghĩ đến điều gì đó, thân thể anh cứng nhắc, sau đó một trận cười to vang lên.
Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy. Anh thế mà lại không nhận ra, tất cả chỉ vì một chữ tiền.
.....
Đã được nửa năm sau khi kết hôn, dạo gần đây anh cảm thấy cô rất lạ, mỗi lần chạm mắt, cô liền quay mặt đi.
Mỗi khi thấy cô như vậy, hai hàng lông mi của anh không khỏi nhíu lại. Cô là đang tránh mặt anh?
Trong bữa cơm, hành vi khác thường của cô vẫn không mất, khi anh lấy đôi đũa, bàn tay vô tình chạm vào tay cô cũng khiến cô giật bắn người, cô vội rút tay lại sau đó vội quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn thấy như vậy, anh rất tức giận, thật sự muốn quát lớn hỏi cô vì sao lại như thế, anh là vi khuẩn khiến cô phải kinh tởm đến thế hay sao?
Nhưng khi ánh mắt anh vô tình nhìn thấy mặt cô nổi lên một tầng sắc hồng cuốn hút đến mê người thì bao nhiêu lời nói đều nghẹn lại ở cổ. Ánh mắt anh như một con sói tham lam nhìn cô. Ngay sau đó liền thu ánh mắt lại ngây ngô cười.
Đêm đến, khi anh và cô lên ở trên giường chuẩn bị "hành sự", anh cũng phát hiện được cô cũng đỏ mặt. Điều này trước đây anh chưa từng thấy, ý cười trên môi anh càng thêm đậm.
Dưới thân anh, cô bẽn lẽn hỏi: "Anh đi tắt đèn được không?"
Anh nhếch môi cười xảo trá: "Vì sao, trước giờ không phải chúng ta vẫn như vậy sao?"
Thanh Hà không nói gì, chỉ có mặt cô là càng ngày càng đỏ, vội lấy cái khăn bên cạnh che hết mặt mình.
Nhìn thấy cô như vậy anh lại thấy vui vô cùng. Anh thừa nhận, bản thân thật là lưu manh. Nhưng với biểu cảm đó, anh thật chỉ muốn chọc mãi thôi.
Bà xã, anh thật muốn cả đời lưu manh trước mặt em. Anh có thể lần nữa ảo tưởng rằng em yêu anh hay không?