Cuối Con Đường!

chương 14: nhạt dần cảm xúc...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái gì? Tình cảm hai người đó đang tốt mà?"

"Ai mà biết đâu! Tao chỉ tội cho anh Duy thôi, ngay từ đầu tao đã phản đối anh ấy quen con nhỏ đó, nhưng anh ấy bỏ mặc lời tao... haizzz..."

"Lâm Hân Y! Cái đồ đáng ghét. Hay... Mình trả thù cho anh Duy đi."

"Ừ! Ý kiến hay đó..."

--------------

Chiều đó, Hân Y một mình đi về nhà. Cô xin nghỉ ở cà phê Dạ Quỳ để có thời gian ở nhà chăm sóc mẹ Trác Vân, mẹ cô ngày càng bệnh nặng hơn, cô rất muốn đưa bà đến bệnh viện nhưng bà một mực phản đối.

"Mẹ! Hay con đưa mẹ đến bệnh viện?"

"Không... không... mẹ ổn... ổn mà..."

Lâm Trác Vân biết rõ trong nhà mình hiện tại không đủ tiền ăn huống hồ đưa bà vào viện, tiền viện phí đắt đỏ làm sau cô con gái nhỏ của bà lo đủ? Con bé vẫn còn trong tuổi ăn tuổi học, suốt thời gian năm qua kể từ ngày căn bệnh ung thư máu của bà chuyển biến xấu thì Hân Y đã khổ lắm rồi. Con bé phải chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền lo cho bà, tiền học phí, cũng may đã có Trần Duy đứng ra lo liệu giúp nếu không Hân Y chắc sớm đã phải nghỉ học. Nhưng Trần Duy nói với bà không được nói mình đã đóng học phí giúp Hân Y, nếu không cô bé chắc chắn sẽ đem toàn bộ số tiền đó trả lại cho cậu mất.

"Con nhỏ kia..."

Bước chân khựng lại, Hân Y quay đầu liền thấy một đám con gái tầm đứa, đứa nào đứa nấy hổ báo vô cùng.

"Có chuyện gì sau?" Hân Y hỏi

"Tất nhiên là có chuyện rồi..." một con nhỏ bước lên phía trước.

Cô nhận ra nhỏ đó, nó là hotgirl khối - Hà Anh. Nhỏ đó mê Duy như điếu đổ, có mấy lần tìm đến tận lớp để tỏ tình cơ, nhưng Trần Duy chỉ cười rồi lắc đầu. Nó tức cô từ vụ cô làm bạn gái Duy cho đến việc hai người chia tay.

Hân Y không muốn vướn rắc rối, liền quay đầu đi thẳng. Nhưng con nhỏ vẫn không chịu tha cho cô, nó chạy đến thẳng tay kéo cô lại, lôi cô sềnh sệch đến chỗ vừa nãy.

"Buông ra... buông..." Hân Y chưa nói hết câu đã bị một nhỏ khác bổ nhào vào đánh tới tấp vào người.

Con nhỏ vừa nãy đánh xong, Hà Anh lại kéo đầu cô lên cho cô một cái tát.

"Bà chị à! Bà chị tưởng được anh Duy yêu thương rồi tụi này không giám làm gì bà chị chắc? No... no... anh Duy vì bà chị mà đau lòng, nay tụi này chỉ là trả lại cho bà chị những gì đáng nhận thôi! Đứa em này, nhắc cho bà chị nhớ, ĐỪNG BAO GIỜ LÀM ANH DUY TỔN THƯƠNG NỮA! Biết chưa hả?"

Hà Anh nhìn Hân Y rồi cười khẩy. Con nhỏ quay lại ra lệnh cho mấy đứa kia.

"Đánh nó cho tao!"

Nguyên một đám con gái lại nhào đến chỗ Hân Y, đứa tát, đứa đá, đứa dùng tay cào vào mặt cô... cô ở dưới đất chỉ biết co người lại hứng chịu những cái đánh của đám con gái này. Bất giác cô lại nhớ lại năm trước...

"Không! Ba không được đánh mẹ!"

"Mẹ con mày cút đi cho tao!"

"Mày là thứ con hoang..."

"Cút... cút ngay cho tao..."

Cô bỗng nhiên cười, ừ đúng rồi trên thế gian này, cô xuất hiện chính là khiến người khác phải đau lòng. Ba cô từng nói cô là con hoang, ba cô từng cho cô những trận đòn nhừ tử sau những lời chửi ấy, lúc đó cô có mẹ, mẹ cô bảo vệ cô, che chở cho cô, sau này một thời gian, cô có Trần Duy, còn bây giờ cô có ai? Chẳng có ai cả...

Lúc nhỏ cô cũng thắc mắc, sau ba là ba cô mà không bao giờ ba thương cô, nhưng rồi ngày lớn lên cô biết được rằng cô thật ra không có ba. Mẹ nói với cô là do bà trước đó đã sinh ra cô nên khi về sống chung với người đàn ông kia, bà không còn khả năng sinh nở nữa nên ông ta câm thù cô, ghét luôn cả bà.

"Làm gì đó?"

Cô nghe giọng một người con trai, cái giọng ấy quen lắm... hình như là... hình như là... Trần... không, đó... đó là... Hoàng Khang...

"Anh Jun!" Hà Anh giật thót mình, tuy Khang chỉ mới vào trường được một thời gian ngắn, nhưng do anh cũng có vẻ ngoài khá điển trai nên nhanh chóng nổi danh khắp trường và được tung hô là hotboy. Hà Anh biết anh cũng là chuyện bình thường. Con nhỏ đang lo nếu Khang biết chuyện gì đang xảy ra thế nào cũng đem chuyện nói lại với Trần Duy, lúc đó khác nào nhỏ sẽ bị "giết"

"Lâm Hân Y!"

Mắt anh dừng ngay chỗ người con gái đang nằm dưới đất. Cô gái thường ngày kiêu kì bao nhiêu thì bây giờ chỉ thấy là đáng thương.

...

Hân Y mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy có người kêu tên mình, rồi cả người bị nhắc bổng lên không, còn lại cô chẳng biết gì nữa.

...

Đến lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm ở bệnh viện, tay đang truyền dịch, cả người ê ẩm hết cả.

"Cô ấy không sau, chỉ là bị chấn thương phần mềm, tịnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi!"

"Dạ! Em cảm ơn!"

"Mà này, bạn gái cậu sau lại ra nông nổi đó vậy? Hay do cậu lăng nhăng quá mà bạn gái..."

"Tội em làm gì có..."

"Thôi... thôi... vào chăm bạn gái đi!"

Cô nhìn ngoài cửa chỉ thoáng thấy bóng lưng một người con trai đang nói chuyện cùng với một người con trai khác mặc áo blu trắng, chắc người kia là bác sĩ vậy người còn lại là ai? Đầu cô đau quá... Hình như trong bộ nhớ của cô đã quên mất ai rồi...

Hoàng Khang bước vào, thấy người con gái nào đó mắt lơ đãng nhìn trần nhà mà khẽ thở dài. Cô gái này anh đã nhờ người điều tra giúp thân thế, cô quá khó khăn, từ nhỏ đã không được sống trong tình thương của cha mẹ, lớn lên lại phải tự bươn trải cuộc sống, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ...

"Vô lại đáng ghét! Sau tôi ở đây?"

Hoàng Khang đang trong những suy tưởng dâng tràn cảm xúc của mình, thì bị một câu nói từ cái miệng nhỏ của Lâm Hân Y mà cảm xúc đứt đoạn.

"Tôi cứu em mà em kêu tôi là vô lại ư?"

Ai đó bực mình liếc xéo người bệnh đang nằm trên giường kia. Cô nhếch môi cười một cái, tự dưng lại cảm thấy đầu óc mình như trống rỗng, cô không nhớ mình bị gì mà cần phải có người cứu, càng không nhớ những chuyện đã xảy ra, đầu cô có vấn đề rồi...

"Nè! Có sau không vậy?"

Thấy người nào đó cứ trân mắt nhìn lên trần nhà, Hoàng Khang lo lắng lay vai người nào đó, ai ngờ lại bị một đá táp thẳng ngang hông bay ngay xuống sàn nhà.

"Đừng có mà lợi dụng tôi! Bây giờ tôi muốn về nhà, tôi còn phải chăm mẹ tôi."

"Ơ... thôi được!"

Hoàng Khang từ dưới sàn phòng bệnh bò dậy, cái mặt méo xẹo, bất đắc dĩ đồng ý cho cái đứa trẻ vừa to xác vừa ương bướng kia xuất viện.

...

Ngoài cửa phòng bệnh, anh chàng bác sĩ khi nãy nhìn mọi hành động của "đôi trẻ" mà cố nén cười, lòng anh bác sĩ liền nghĩ ngay đến việc hai cái đứa nào đó mà về chung một nhà chắc chắn người chịu ủy khuất thế nào cũng là tên ngốc lụy tình hay nói đúng hơn là lụy vợ - Hoàng Khang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio