“Cám ơn.” Quý Trạch An xuống xe, mang theo đồ ăn vừa mới tiện đường mua được, nói lời cảm tạ cùng Giang Khâm Dật và Du Dịch, cũng không có ý tứ muốn mời hai người vào nhà mình ngồi một chút. Đi ra xong cậu liền đứng ở tại chỗ, tính chờ xe rời khỏi, mình mới xoay người về nhà.
Giang Khâm Dật cùng Du Dịch đều nhìn thấu ý tứ không chiêu đãi nhóm hắn của tiểu hài tử, cũng thức thời nói lời từ biệt với cậu, sau đó mở xe rời đi. Quý Trạch An nhìn sau mông xe viết dòng chữ lớn lớn ‘(. ﹏.) các chủ nhân đều không vui’, lại nhịn không được cười cười nhìn xe càng ngày càng xa, chờ đến không thấy được bóng dáng, lúc này mới xoay người rời đi.
Du Dịch không vui, Giang Khâm Dật là bởi vì Du Dịch không vui mà không vui. Nguyên bản Du Dịch muốn nhìn bóng dáng tiểu hài tử lên lầu, sau đó nhìn nhà cậu mở đèn mới rời đi, nào biết tiểu hài tử cố tình không làm theo ý hắn, để cho bọn họ rời đi trước, chờ bọn hắn ly khai cậu mới về nhà, quả thực là khách khí làm hắn không cao hứng. Bất quá hắn thật cao hứng tiểu hài tử nhà hắn là tự mình làm cơm mà không phải ăn đồ vật loạn thất bát tao ở bên ngoài, thời điểm cứng rắn đi theo cậu vào siêu thị mua thức ăn Du Dịch liền nhìn ra tiểu hài tử còn là một hành gia, bất quá vừa nghĩ tới tiểu hài tử sống một mình cho nên mới hiểu nhiều như vậy, hắn đã cảm thấy trong lòng có một chút xót xa, hiện tại có mấy nam hài sẽ nấu cơm mỗi ngày? Tuy rằng hắn cũng là tự mình làm cơm, nhưng hắn là ghét bỏ bên ngoài bẩn, cũng không muốn ăn đồ vật đã qua tay người xa lạ.
Bữa tối hôm nay cũng là như thế, bởi vì là tiểu hài tử mời khách hắn mới ăn, chỉ có mặt mũi tiểu hài tử hắn mới nguyện ý mua, nếu là đặt ở trên người những người khác hắn đã sớm xoay người ly khai. Bất quá nhìn sau khi tiểu hài tử ăn xong đi mua đồ ăn, vừa nghĩ tới bởi vì ăn thực vật trong phòng ăn mà bỏ qua đồ ăn tiểu hài tử tự mình làm hắn lại có một chút không cao hứng, hơn nữa hiện tại tiểu hài tử còn rất là đề phòng bọn họ, đều không nguyện ý mời bọn họ vào nhà cậu.
“Tiểu Việt?” Giang Khâm Dật rõ ràng cảm thấy Du Dịch khó chịu, áp khí trong xe có chút thấp, giằng co một hồi lâu, hắn mới chủ động mở miệng.
Du Dịch ngẩng đầu, nhìn huynh trưởng của mình, nhớ ra cái gì, ánh mắt tối sầm, “Từ thời điểm nào thì ngươi cùng hắn thân mật như vậy?”
“Ta thân mật cùng ai?” Trong lúc nhất thời phần mền của Giang Khâm Dật không chuyển tải kịp, hắn còn đang suy nghĩ lần này mình gọi Tiểu Việt cư nhiên có phản ứng, vừa mới chuẩn bị cao hứng, liền phát hiện ngữ khí câu hỏi của hắn có chút âm trầm. Vừa nghĩ, nhớ tới cái gì Giang Khâm Dật đột nhiên ý thức được đệ đệ nhà mình có thể là tại vì một câu Dật ca tiểu An gọi hắn lúc trước mà ăn dấm, khóe miệng nhịn không được giật giật, lại cảm thấy có chút buồn cười, “Tiểu Việt, ăn dấm cái này, tiểu An còn chưa có quan hệ gì với ngươi đâu.”
Lập tức, thông qua kính chiếu hậu Giang Khâm Dật nhìn thấy sắc mặt Du Dịch càng thêm không dễ nhìn.
Trong xe lại trầm mặc một hồi, Giang Khâm Dật mới chậm rãi nói: “Tiểu Việt, tiểu An hắn là nam hài tử, không chỉ giới tính nam, hơn nữa còn là hài tử. Lời của ta ngươi hiểu không?”
“Vậy thì như thế nào.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu, bộ dáng không để ý chút nào làm Giang Khâm Dật có chút không ổn.
“Ngươi, ngươi phải suy xét đến cảm thụ của ba mẹ, quốc gia cũng không chấp nhận hôn nhân đồng tính, hơn nữa, ngươi cảm thấy tiểu An sẽ tiếp thu ngươi sao?” Giang Khâm Dật dừng dừng, biết Du Dịch không xem ba mẹ là chuyện lớn gì lại tiếp tục nói, “Tiểu An hắn bây giờ là hài tử, một hài tử mười bảy tuổi, cả sinh viên cũng không phải, mà ngươi đã hai mươi chín, cũng đã sắp ba mươi tuổi, cái chênh lệch này quá lớn, ngươi vừa lúc lớn hơn hắn một con giáp. Hắn còn nhỏ, tính cách chưa có định hình, cho dù hiện tại hắn đồng ý ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi xác định các ngươi có thể qua cả đời. Lui một vạn bước mà nói, cho dù tiểu An hắn thích nam, nhưng hắn không nhất định phải chọn ngươi, hắn hoàn toàn có thể chọn một người bằng tuổi hắn, hứng thú hợp nhau.” (anh nghĩ ai mà có thể chọn một người trên mặt đầy chữ???)
Giang Khâm Dật thấy sắc mặt Du Dịch càng ngày càng đen, không có để cho hắn giảm xóc, “Tiểu Việt có phải ngươi quá mức chấp nhất với cái gọi là người định mệnh của thần côn kia nói không? Ngươi có nghĩ qua cái gọi là người định mệnh cũng không nhất định là người thích hợp, thậm chí sẽ không tiếp nhận ngươi? Ngươi không cần tới tới lui lui không đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn thần côn kia vẽ cho ngươi …”
“Dừng xe.” Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật nói.
Giang Khâm Dật còn muốn nói cái gì, Du Dịch lại lập lại một lần, cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được thả Du Dịch xuống ven đường.
Trước khi Du Dịch xuống xe liền nói một câu, làm Giang Khâm Dật thật lâu không kịp phản ứng.
Hắn nói: “Các ngươi không phải càng tin cái này hơn so với ta sao?”
Ngữ khí trào phúng kia làm Giang Khâm Dật cứng ngắc giống thạch điêu, cho dù khi đó nhỏ không hiểu chuyện nhưng là có thể nghe thấy, sau khi lớn lên hắn mới hoàn toàn minh bạch năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thời điểm muốn vãn hồi đã chậm, chính là hắn vẫn không nguyện ý buông tha, hơn nữa cha mẹ càng lớn tuổi lại càng hối hận chuyện năm đó. Năm đó, từ sau khi mẫu thân sinh đệ đệ, liền không ngừng mắc các loại bệnh, chuyện phiền toái trong nhà cũng lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng, trưởng bối trong nhà là một đại sư huyền học đi ngang qua nói, đệ đệ hắn tuy là người đại phú đại quý, một đời cơm no áo ấm, nhưng khắc cha mẹ huynh đệ, vả lại khắc thê nghiêm trọng, cả đời không con. Kết quả không bao lâu sau, người trong nhà liền đuổi đệ đệ đi, hết thảy liền bình ổn xuống, mẫu thân hết bệnh, chuyện phiền toái trong nhà cũng không còn, càng ngày càng thuận lợi. Chẳng qua hết thảy cũng tạo thành Du Dịch hôm nay.
“Ta đã trở về.” Thời điểm Quý Trạch An mở cửa nói một câu, sau khi vào cửa phòng lần thứ hai lặp lại một câu. Đương nhiên, trong phòng trống rỗng không có bất luận thanh âm gì đáp lại cậu, bất quá vừa bật đèn, liền nhìn thấy các loại biểu tình văn tự lớn lớn nhỏ nhỏ bất đồng nhảy nhót trong phòng, cùng với nhất trí một câu ‘hoan nghênh trở về’.
Đặt túi plastic ở trên bàn, Quý Trạch An liền đặt □□ ở trong cái cặp ngay tủ quần áo, cũng không có để chung hộp sắt với tiền cậu làm kẻ chạy cờ kiếm được, lập tức lấy ra di động mới mua gửi một cái tin nhắn báo bình an cho đại thúc, sau đó trở về đến phòng khách bắt đầu chỉnh lý những đồ ăn cậu mua. Thanh lý xong tất cả đồ ăn, rửa sạch sẽ, sau đó phân loại bỏ vào hộp giữ tươi rồi mới để lại vào trong tủ lạnh, Quý Trạch An liền đi buồng vệ sinh cầm lấy khăn bắt đầu quét tước, tuy rằng nhìn qua thực sạch sẽ, nhưng là chữ ở sàn nhà nói cho cậu biết trên người dán một tầng tro bụi rất là không thoải mái, cho nên mỗi ngày trở về nhất định cậu sẽ nghiêm nghiêm túc túc quét tước một phen.
Thành công ra một thân mồ hôi, Quý Trạch An liền đi buồng vệ sinh tắm rửa, đem quần áo tẩy sạch sẽ đi phơi, sau đó mặc áo ngủ tiểu hùng trở lại phòng ngủ nho nhỏ kia của cậu.
Di động đã nhận được tin nhắn đại thúc đáp lại, Quý Trạch An xác nhận, bắt đầu lấy sách giáo khoa ra làm bài tập nghỉ hè. Thời điểm cao nhị chọn ban khoa học tự nhiên, cho nên bài tập không cần viết đại bản đại bản văn tự giống khoa văn, chỉ cần ý nghĩ rõ ràng, nhớ rõ công thức, làm vẫn thực nhanh. Bất tri bất giác làm hai giờ, Quý Trạch An cảm thấy khát, lúc này mới đứng dậy đi uống miếng nước. Thời điểm bưng nước trở về, cậu mới chú ý tới đèn nhỏ của di động bị mình chuyển về im lặng đang lóe sáng lóe sáng.
Mở di động ra, quả nhiên là một tin nhắn chưa đọc.
Đến từ Du Dịch, là tin nhắn một giờ trước.
Điểm vào, đọc, trong đầu Quý Trạch An dừng một chút.
Ốc đồng tiên sinh: tiểu An, có thể thu lưu ta một đêm hay không.
Di động là hôm nay Quý Trạch An cùng đoàn người Du Dịch đi mua, cho nên đương trường liền lưu lại dãy số ba người bọn họ, bất quá sau khi về nhà thời điểm gửi tin tức cho đại thúc cậu tự giác đổi tên Du Dịch thành ốc đồng tiên sinh, bởi vì nhắc tới hắn Quý Trạch An liền nhịn không được nhớ tới sự tình Du Dịch mỗi ngày đưa cơm hộp cùng sữa cho cậu, tuy rằng hắn không ra mặt cũng không thừa nhận, nhưng Quý Trạch An thông qua văn tự xác định chính là hắn, tay vừa nhấc, liền giúp hắn thay đổi một cái tên. Quý Trạch An nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đặt vài cái chai thủy tinh không sữa, những cái đó đều là Du Dịch đưa tới, bất quá đều bị cậu dùng để trồng cây, thực vật xanh mượt nhìn rất là thoải mái.
Cậu đứng dậy, đi lấy túi sách, lúc này mới nhớ tới hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay cậu còn chưa có uống hết số bình sữa định mức kia
Vì thế, cậu quên đi chén nước, sau đó mở nắp bình ra uống sữa.
Uống được nửa bình, nhìn thấy cái chữ trên chai biến thành ‘()/ không bị ghét bỏ thật tốt!’
Quý Trạch An lại nhịn không được khẽ nở nụ cười, lần thứ hai nhìn về phía di động, cậu liền gửi in đáp lại.
Sau khi đi xuống từ trong xe Giang Khâm Dật Du Dịch liền nhịn không được phiền lòng, tuy rằng biểu tình trên mặt không có bất luận một chút dao động gì, nhưng bên trong hắn chính là nhịn không được nôn nóng. Hắn tùy tiện đi tới trên đường, cũng không muốn về khách sạn, chính là đi tới đi tới liền bất tri bất giác về tới trong đại viện của Quý Trạch An. Trời đã tối rồi, đèn đường cũng không sáng lắm, nơi này nhìn qua có chút âm trầm trầm. Chính là Du Dịch ngẩng đầu nhìn trong nhà tiểu hài tử sáng đèn liền cảm thấy tâm tình ấm lại một chút.
Hắn tự nói với mình, hắn có thể chờ mong, có thể …
Tại ven đường tối đen đứng một giờ, cái loại tâm tình muốn lập tức nhìn thấy tiểu hài tử trong lòng Du Dịch càng ngày càng đậm.
Vì thế hắn mau lẹ tìm ra một dãy số nhắn qua một tin nhắn, về phần vì cái gì không gọi điện thoại, bởi vì hắn không muốn nghe cậu chính mồm cự tuyệt, hình thức cự tuyệt bằng văn tự càng có thể làm cho hắn thoải mái hơn một chút so với bằng ngôn ngữ. Du Dịch rõ ràng, Quý Trạch An tuy rằng đều rất lễ phép với bọn họ, trên mặt cũng vẫn luôn treo tươi cười, chính là từ đầu đến cuối đều xa cách, cậu càng thân cận với Dương Lợi hơn nhiều so với bọn hắn, tuy rằng hắn có thể lý giải, nhưng hắn lại rất không có tư vị, Du Dịch minh bạch Giang Khâm Dật nói đúng, hắn không phù hợp với tiểu hài tử, thậm chí bọn họ chỉ gặp qua hai lần. Hắn tìm cậu hồi lâu, rốt cục gặp được, một khắc nhìn thấy liền để bụng đi theo, nhưng hắn biết, nếu hắn giải thích chỉ sợ cũng bị cậu cho rằng hắn là người đi theo chủ nghĩa mê tín. Du Dịch cũng biết mình là nhất kiến chung tình, hắn vừa thấy cậu đã cảm thấy bọn họ vốn là vô cùng thân mật, cái loại cảm giác này hắn hình dung không được, nhưng là làm hắn cảm thấy thật ấm áp.
Tin nhắn gửi đi một giờ, Quý Trạch An không có hồi âm.
Ban đêm mùa hè vẫn là rất lạnh, làn da Du Dịch bị thổi lạnh lẽo, chờ mong trong lòng cũng tán đi hơn phân nửa, cả người cũng càng lý trí lên
Hắn tưởng cậu là dùng phương thức không nhìn để cự tuyệt hắn, chính là vì cái gì hai chân hắn như trước vẫn không nguyện ý rời đi đâu?
Đèn trong phòng tiểu hài tử vẫn sáng, cậu còn không có ngủ.
Bây giờ Du Dịch còn không muốn rời đi, tuy rằng hắn đã xác định chính mình bị cự tuyệt, ngay cả văn tự uyển chuyển cự tuyệt trong tưởng tượng của hắn cũng không có.
Hắn nhịn không được lại mất mát, chính là về phương diện khác hắn lại cảm thấy tiểu hài tử có tâm phòng bị rất tốt, sẽ không dễ dàng bị người khác khi dễ đi. Chính là nghĩ đến người này là mình, Du Dịch cảm thấy có chút chua sót. Hắn tự nói với mình bọn họ bất quá là mới gặp qua hai lần, hiểu biết lẫn nhau không nhiều lắm, quan hệ cũng không có thân mật như vậy, cho nên việc này thực bình thường, hắn không thể sốt ruột, phải chậm rãi thói quen, nhưng là…
Một người tại chỗ quá lâu, luôn nhịn không được nghĩ vị đạo khi hai người cùng một chỗ là như thế nào.
Sau khi gặp được tiểu hài tử, Du Dịch liền có loại ý tưởng này.
Ngay tại lúc hắn quyết định chờ sau khi tiểu hài tử ngủ hắn liền rời đi, di động “Leng keng” vang lên một chút.
Du Dịch thấy được tin nhắn tiểu hài tử hồi âm —— được a, nếu ngươi không chê nhà của ta nhỏ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta phát sốt, đầu óc không tỉnh táo, cho nên đoạn càng vài ngày.
Này mấy trời còn chưa có hảo hoàn toàn, bất quá ta sẽ tận lực đổi mới, ta đều hồi lâu không biết phát sốt là tư vị gì…
Một câu nói chính là, hết thảy đều tao thấu!
Ta ngày mai quyết định đi thân bảng, thượng bảng sau sẽ đổi mới ổn định.
Vì thế, cuối cùng ta còn là muốn vô liêm sỉ cầu cất chứa, cầu nhắn lại, sao sao đát ( )(ε)