Words
Phóng viên vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì đoạn phỏng vấn này của Đường Hạ Linh đã được đăng lên đầy khắp các trang mạng xã hội.
Theo đó mà tạo nên một làn sóng phản ứng vô cùng dữ dội.
Đám phóng viên đã phân tích rất kỹ càng, cặn kẽ từng lời nói của cô, cuối cùng rút ra được kết luận: "Chu Phương Hoa là con giáp thứ mười ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Còn Vi Khiết Bảo lại là tên bạc tình bạc nghĩa, không biết trân trọng tình cảm mười mấy năm trời.
Vậy mà người làm em như Đường Hạ Linh lại không có một lời oán trách hay thù hận gì.
Ngược lại cô còn đứng ra giải thích bênh vực, yêu cầu cộng đồng mạng không xúc phạm hai người bọn họ."
Trong chốc lát, có rất nhiều cư dân mạng đã cảm động vì hành động của cô.
Họ cảm thấy Đường Hạ Linh quá hiền lành, tốt bụng.
Cô bị người ta làm cho tổn thương đủ điều, vậy mà cuối cùng vẫn ra mặt bảo vệ bọn họ.
Thế nhưng, miệng lưỡi thế gian nào chỉ dừng lại ở đó.
Bên cạnh những người đồng cảm, thì cũng có không ít kẻ ví cô như con rắn độc.
Họ nói Đường Hạ Linh quá mưu mô, đây rõ ràng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chứ còn gì nữa.
Nhìn thì giống như đang bảo vệ đó, nhưng sự thật lại là đang cố nói cho mọi người biết, cô mới là người bị hại.
Thật giả tạo!
Nhưng cho dù có bàn luận gì đi chăng nữa thì mọi sự cố gắng, nỗ lực đánh trả trước đó của Vi Khiết Bảo đều đã tan thành mây khói cả rồi.
Một luồng ý kiến trái chiều khác thì lại quay sang ném đá, chửi rủa Chu Phương Hoa không chút thương tiếc.
Tống Bình An vừa lướt fk, vừa cười ha hả như trúng số độc đắc: "Đường Hạ Linh, tớ chơi với cậu bao lâu nay rồi mà còn không dám nghĩ cậu lại thâm như vậy đấy! Ai mà đoán được cậu lại đi mượn tay đám phóng viên ấy, ung dung tát một cái rõ đau vào mặt Chu Phương Hoa như vậy chứ!"
Đường Hạ Linh bày ra vẻ mặt vô tội, trừng mắt nhìn Tống Bình An: "Nói cái gì vậy má? Tớ chỉ là lặp lại lời nói của Chu Phương Hoa thôi.
Tớ thề là tớ không có giở trò gì hết á."
"Thôi thôi bớt giải thích đi cô! Người khác không biết, chẳng lẽ tớ lại không biết à?"
Tống Bình An hung hăng vỗ vào người cô một cái, khuôn mặt tràn đầy cảm thán: "Nhưng mà nhìn cậu như vậy, tớ mới yên tâm được.
Nhớ lại cái hồi mà cậu còn quen tên khốn Vi Khiết Bảo, eo ôi có khác gì một cô vợ nhỏ nói gì nghe đó, ăn rồi tối ngày bị người ta ức hiếp, sỉ vả không cơ chứ.
Hừ, Vi Khiết Bảo chắc chắn có nằm mơ cũng không tin được, cậu lại có thể xù lông, cắn lại hắn một vố đau như vậy!"
Đường Hạ Linh chỉ biết cười trừ chứ không ý kiến, phản bác gì cả.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở trên bàn bỗng nhiên reo lên.
Đường Hạ Linh nhìn vào tên người gọi đến, khóe môi cô cong lên.
Cô cầm điện thoại lên bắt máy: "Alo!"
"Anh xem tin tức rồi."
Giọng nói gợi cảm của Lục Chấn Nam truyền đến từ đầu dây bên kia.
Đường Hạ Linh chau màu, cô nở một nụ cười tươi như hoa rồi hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
"Bà xã mà bước vào showbiz thì chắc chắn sẽ là một diễn viên xuất sắc cho mà xem."
Lục Chấn Nam trả lời không cần nghĩ ngợi.
Đường Hạ Linh không nhịn được cười: "Em sẽ xem như là anh đang khen em nhé."
"Đúng là anh đang khen em mà.
Tối nay anh có đặt chỗ ở nhà hàng, tan làm anh sang đón em nhé."
"Vâng!"
Đường Hạ Linh vui vẻ đồng ý, sau đó tắt máy, kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Chấn Nam.
"Chậc chậc chậc, Đường Hạ Linh cậu coi cậu kìa.
Cười cho lắm vào, trông có khác gì con dở hơi không chứ? Khai ra mau, là ai mới gọi tới vậy?"
Tống Bình An ôm chầm lấy cổ của Đường Hạ Linh như thể: "Cậu mà không nói là tớ bẻ cổ cậu bây giờ."
Đường Hạ Linh vội vàng nén lại nụ cười, yếu ớt chống trả: "Có ai đâu, là một...!người bạn thôi mà."
"Cậu nghĩ tớ sẽ tin à?"
Tống Bình An khịt mũi, nở một nụ cười nhạt.
"Thôi được rồi, không phải là bạn.
Nhưng mà tạm thời thì tớ không thể nói cho cậu biết anh ấy là ai được."
"Lại là câu này, không lẽ anh ta chính là người giấu mặt đã từng giúp cậu lấy danh sách đó à?"
Tống Bình An nhíu mày ngẫm nghĩ.
Đường Hạ Linh nhìn cô ấy tán thưởng: "Thông minh, có dịp tớ sẽ giới thiệu anh ấy với cậu."
"Cậu nói rồi đấy nhé! Nếu mà đổi ý tớ sẽ bóp chết cậu."
Tống Bình An đe dọa một câu rồi mới buông tha cô, không nói gì thêm nữa.
Sau khi tan làm, trời cũng đã sầm tối, Lục Chấn Nam theo hẹn đến đón Đường Hạ Linh đi ăn.
Nhà hàng mà Lục Chấn Nam đặt bàn có tên là "Nam Giao", thuộc tầng năm mươi tám của trung tâm thương mại nằm ở giữa lòng thành phố Việt Thanh.
Nhà hàng được đặt ở độ cao khá là lí tưởng, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng.
Phía bên trong khuôn viên nhà hàng được thiết kế vô cùng sang trọng.
Toàn bộ được điểm xuyết bằng hàng ngàn hàng vạn viên pha lê lấp lánh, trông cực kì hút mắt.
Sau khi hai người bước vào nhà hàng đã quyết định chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Từ đây có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố về đêm lộng lẫy và đầy lãng mạn.
"Ở đây được đấy chứ! Tính ra thì cũng chẳng thua kém nhà hàng Dải Ngân Sa bao nhiêu cả."
Đường Hạ Linh thích thú, đôi mắt sáng rỡ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
"Đồ ăn ở đây cũng khá là ngon đấy, có muốn xem thử không?"
Lục Chấn Nam đưa cho cô thực đơn rồi mỉm cười hỏi.
"Muốn."
Đường Hạ Linh vui vẻ đón lấy, bắt đầu mở ra xem.
Trên thực đơn có rất nhiều món ăn, mỗi một món đều được trang trí vô cùng tinh xảo, ngay cả cái tên của những món ăn này cũng cực kì lãng mạn.
Đường Hạ Linh chọn món rất nhanh.
Trong lúc đợi đồ ăn, đột nhiên cô cười nói với Lục Chấn Nam: "Hình như bạn thân của em khá là tò mò về anh đó."
Lục Chấn Nam chau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là cái người mà mấy ngày trước đã đánh nhau vì em đó hả?"
"Đúng!" Đường Hạ Linh phì cười gật đầu trả lời.
"Em nói cho cô ấy biết anh là ai rồi à?"
Đường Hạ Linh lắc đầu: "Vẫn chưa nói.
Chúng ta đã từng hứa với nhau rồi còn gì? Nếu không cần thiết thì sẽ không công khai mà."
"Nếu như là nói với cô ấy thì anh cũng không để ý đâu em."
Ngày hôm đó, khi anh đến New world thì vừa hay được chứng kiến một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Và nhân vật chính ở đó chính là Tống Bình An, một cô gái nhỏ bé đang vật lộn với cả một đám người.
Khung cảnh ấy thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Mà điều quan trọng nhất là, Tống Bình An đối xử với Đường Hạ Linh rất tốt.
Lúc trước khi điều tra về toàn bộ thông tin liên quan đến Đường Hạ Linh, anh cũng hiểu sơ được con người của Tống Bình An.
Vì vậy nên lúc này, anh mới dễ dàng đáp ứng như vậy.
"Vậy em không cần phải sợ cô ấy đòi giết chết em nữa rồi."
Đường Hạ Linh lè lưỡi, biểu cảm trông vô cùng đáng yêu, tinh nghịch.
Lục Chấn Nam giật mình, ánh mắt của anh tối sầm lại.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đã mang đồ ăn mà hai người gọi đặt lên trên bàn.
Lục Chấn Nam nhìn lướt qua thức ăn ở trên bàn mà không khỏi kinh ngạc: "Mấy món này..."
"Em nói rồi mà, em sẽ làm một người vợ tốt.
Có thể bây giờ em vẫn chưa hiểu rõ về anh, cũng không biết sở thích của anh là như thế nào.
Nhưng ít nhất thì em vẫn biết anh thích ăn cái gì mà.
Đây là điều cơ bản nhất giữa hai vợ chồng với nhau, có đúng không nào?"
Đường Hạ Linh nở một nụ cười tươi như hoa, vừa nói vừa rót rượu cho mình và Lục Chấn Nam: "Mấy món này đều là em cố tình chọn cho anh đấy, chắc chắn sẽ hợp với khẩu vị của anh cho mà xem."
Nghe xong từng lời từng chữ mà cô ấy nói, Lục Chấn Nam tối sầm mặt mũi.
Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên bao cảm xúc lạ lẫm, không nói nên lời.
Chỉ là mãi một hồi lâu sau, anh mới nói một câu đầy ẩn ý: "Em sẽ là một người vợ tốt."
"Em sẽ cố gắng làm tốt hơn anh ạ."
Đường Hạ Linh nghiêm túc trả lời, miệng nở một nụ cười tao nhã, xinh đẹp..