- Con dâu, ba mẹ phải đi Pháp xử lý công việc, tiện thể nghỉ ngơi vài ngài. Con ở nhà nhớ cẩn thận
- Vâng thưa mẹ!- Lâm Nguyệt tươi cười trả lời.
Ngay khi ba mẹ lên máy bay, Diệp phàm lập tức dẫn Thanh Thanh về nhà
- Chị dâu, nghe nói chị có thai- Thanh Thanh mỉa mai hỏi
- Chị dâu? Cô có tư cách bước vào nhà này? cô đừng tưởng tôi không biết, hôm đi bar cô cho xuân dược vào rượu chứ gì? Sau khi uống rượu liền phát tác.
- Cô biết thì sao nào? Cô làm gì được tôi?- Thanh Thanh nhìn cô miệt thị
- Á...- ả té xuống rồi hét lên
- Thanh Thanh,em sao vậy?- Diệp phàm từ trên lầu chạy xuống
- Chị dâu,em biết chị không thích em bước vào nhà này nhưng chị đừng làm vậy- Ả ôm lấy Diệp phàm khóc nức nở
- Thanh Thanh,cô...cô đừng tưởng cô là chị dâu tôi thì cô muốn làm gì thì làm. Cô vừa phải thôi. Ngủ với anh trai tôi, leo lên làm con dâu trưởng, rồi đánh Thanh Thanh đến té sõng soài nằm ra đất...
- Tôi không có....- Lâm Nguyệt tức giận hét lên
- Đừng nói dối! Đồ con quỷ đội lốt người- Diệp phàm nói xong ôm eo Thanh Thanh bỏ đi.
- Hai người....
Diệp Minh đi làm sau khi đưa cô về nhà, hai người liền ức hiếp cô. Tức chết mà
Trời đã không còn sớm, ánh chiều tà rọi khắp nơi. Cô nấu bữa tối cho mọi người.
- Anh về rồi!- Diệp Minh đi làm trở về đúng lúc cô nấu xong bữa tối
Diệp phàm và Thanh Thanh cũng về.
- Mọi người tắm rửa sạch sẽ rồi cũng ăn tối.
Một lúc sau,họ quây quần trong phòng bếp cùng ngồi ăn tối. Cô nấu cà ri rất ngon nha. Mọi người bắt đầu cầm thìa, đũa lên ăn. Thanh Thanh vừa cho một chút cà ri lên miệng đã la lên
- Á...cay...cay...quá...chị có biết nấu không? Hay muốn giết chết tôi?- nói rồi chạy đi lấy nước
- Cà ri rất vừa miệng mà?- Diệp Minh từ nãy giờ ăn rất ngon. Thấy lạ liền nếm thử một chút từ chén của cô ta
- Đúng là cay thật đó. Kì lạ!
Diệp phàm thấy vậy cũng thử một chút
- sao lại cay như vậy?- Diệp phàm la oai oái khi món cà ri cay xè
- Lâm Nguyệt, cô biết tôi không ăn được cay nên mới cho nhiều ớt vào chén của tôi thật quá đáng mà.
- Nếu không ăn được thì tự nấu mà ăn. Cô ấy nấu rất vừa miệng. Sao chỉ có chén của cô lại cay? Có phải có uẩn khúc không?- Diệp Minh tức giận nói
- Tôi... tôi....làm sao tôi biết được. Diệp phàm,em không ăn nữa chúng ta đi thôi- hai người bước vào phòng ngủ
- Tôi... không có làm
- Anh tin em!- nghe câu này, trái tim cô như được sưởi ấm. Cô chịu uất ức rồi