Lúc về đến nhà, Ông nội Đàm đang tựa vào ghế ngậm tẩu hút thuốc, ngồi trước sân phơi nắng. Trước mặt ông có hai đứa trẻ đang chơi xe ván trượt.
Đàm Như Ý gọi một tiếng “ông nội”, Ông nội Đàm lập tức đứng dậy khỏi ghế tiến ra đón, “Đã về rồi à!”
Hai người vào nhà, Ông nội Đàm vừa châm trà vừa lấy hoa quả, Đàm Như Ý cản lại từng việc, kéo ông ra ngồi xuống ghế sa – lon, cẩn thận hỏi thăm tình hình gần đây thế nào mới yên tâm.
Thấy sắp đến giờ cơm, Đàm Như Ý ngồi một lát liền đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm. Trong lúc đang thái thức ăn, ông nội Đàm theo vào,“Như Ý à, buổi trưa ba con không về, làm hai món thôi.”
Đàm Như Ý đồng ý, hỏi “Gần đây ba con làm gì ạ?”
Ông nội Đàm thở dài, “Còn có thể làm gì, cả ngày lêu lổng, cũng không ở nhà.”
Chuyện Đàm Vệ Quốc đi tìm cô lần trước, cô không nói với ông nội Đàm, sợ ông nghe xong lại tức giận.
Ông nội Đàm đứng một lát, không hề có ý rời đi. Đàm Như Ý quay đầu liếc ông một cái, “Ông nội, có phải người muốn hỏi con về chuyện của Thẩm Tự Chước không ạ?”
Ông nội Đàm không lên tiếng, hít một hơi khói.
Đàm Như Ý cười cười, “Hiện giờ con sống với anh ấy rất tốt, con người anh ấy nhìn thì nghiêm túc không dễ nói chuyện nhưng thật ra tính tình tốt lắm ạ.”
“Thật chứ?”
“Dạ!” Đàm Như Ý đẩy khoai tây vừa mới cắt sợi qua một bên, cầm hai quả ớt xanh, “Ông nội và bà nội anh ấy đối xử với con cũng rất tốt, chưa từng khắt khe với con.” Cô dừng một chút, còn nói, “Không phải cuối tuần này là sinh nhật của Đàm Cát sao, Thẩm Tự Chước nói mời người vào thành phố cùng nhau ăn một bữa cơm đấy ạ.”
Ông nội Đàm trầm mặc một hồi, “Cũng coi như hiểu chuyện.”
“Vốn dĩ hôm nay anh ấy cũng về cùng con, nhưng đúng lúc phải bàn chuyện làm ăn với người ta, anh ấy còn đặc biệt dặn dò con phải nhận lỗi với người nữa đấy”
“Nhà họ Thẩm cũng coi là gia đình giàu có, ông chỉ sợ con chịu uất ức.”
“Bố mẹ của Thẩm Tự Chước không có ở Sùng thành, quanh năm suốt tháng gặp nhau không mấy lần. Còn những người thân khác cung không qua lại thân thiết, con không bị uất ức gì cả.”
Đàm Như Ý thái thức ăn rất nhanh, sau một lát tất cả thức ăn cần nấu đã được thái xong, “Ông nội, người đi ra ngoài ngồi đi ạ, lát nữa lại bị sặc khói dầu.”
Đúng lúc Ông nội Đàm cũng hút xong tẩu thuốc, “Con sống tốt ông mới yên tâm. Nếu có gì không hài lòng nhất định phải nói cho ông biết, đừng có tốt khoe xấu che biết chưa.”
Đàm Như Ý cười nói, “Con biết rồi ạ.”
Buổi chiều, Đàm Như Ý và Ông nội Đàm đi đi dạo trên đường một chút, mua thêm ít vật phẩm thường dùng mấy ngày nay. Lúc ăn cơm tối, Đàm Vệ Quốc không ở nhà mấy hôm nay bỗng trở lại. Ông ta đi thẳng tới ngồi xuống cạnh bàn ăn, bắt chéo chân, “Xới hết cơm cho tao.”
Đàm Như Ý liếc ông ta một cái, đặt chén xuống, đứng dậy xới hết nửa chén cơm còn lại trong nồi ra. Đàm Vệ Quốc và hai cái, “Mày còn biết trở về, tao còn tưởng mày leo lên cành cây cao rồi thì ngay cả mình họ gì cũng quên mất đấy.”
Đàm Như Ý vùi đầu ăn cơm, không lên tiếng.
Ông nội Đàm lên cơn tức giận, “Ăn cơm thì lo ăn cơm, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Cha, người không biết đâu, lần trước con tới tìm nó lấy tiền khám bệnh, nó chẳng những không cho mà còn gọi an ninh đuổi con ra ngoài đấy! Mộ đứa lòng lang dạ sói như vậy, con nói nó đôi câu thì uất ức nó sao?”
Ông nội Đàm dùng sức đặt chén trên bàn, “Tao thấy mày mới là lòng lang dạ sói! Đã bán con gái còn dám tới cửa đòi! Thật sự muốn tao tức chết có phải không?”
Đàm Như Ý vội vàng trấn an: “Ông nội, người đừng nóng giận.”
Rốt cuộc Đàm Vệ Quốc vẫn sợ khiến Ông nội Đàm tức giận sẽ xảy ra chuyện gì xấu, hừ một tiếng không nói thêm gì nữa, ông ta nhanh chóng và cơm trong chén xong, “Xới cho tao một chén nữa.”
“Nấu cơm ít nên hết rồi.”
“Ba cái miệng phải ăn cơm, không biết bỏ thêm chút gạo à?” Đàm Vệ Quốc móc bao thuốc lá từ trong túi áo nhăn nhúm rút điếu thuốc cuối cùng ra hút, vò viên bao thuốc trống không rồi ném xuống đất, “Đi nấu cho tao tô mì!”
Đàm Như Ý mím miệng yên lặng chốc lát, vẫn để chén xuống đứng dậy đi tói phòng bếp. Cô đứng trước nồi chờ nước sôi, mở nắp nồi ra, một luồng khí nóng xông lên khiến lỗ mũi chua xót.
Cô khụt khịt cái mũi, đặt một nắm mì sợi vào trong nồi. Nghĩ thầm, nếu giờ phút này có Thẩm Tự Chước ở bên cạnh thì tốt biết mấy. Nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy may mắn vì Thẩm Tự Chước về cùng. Đàm Vệ Quốc quen bắt nạt kẻ yếu, nếu có Thẩm Tự Chước ở bên cạnh, ông ta nhất định sẽ xông lên ton hót nịnh nọt.
Cũng may Đàm Vệ Quốc cơm nước xong lập tức đi ra ngoài, Đàm Như Ý và Ông nội đi tản bộ ra bờ sông để tiêu cơm, trở lại xem phim truyền hình trên kênh CCTV một lát. Vừa hơn chín giờ, Ông nội Đàm đã đi ngủ. Đàm Như Ý kiểm tra cửa nẻo xong, rón rén leo lên tầng thượng. Cô mở cửa tầng thượng rồi ra ngoài sân gọi điện thoại cho Thẩm Tự Chước.
——
Ăn cơm tối hết hai tiếng đồng hồ, chủ và khách đều vui vẻ. Sau khi tiễn khách về, Thẩm Tự Chước và Đường Thư Nhan tới ven đường đón taxi.
Hôm nay Đường Thư Nhan uống khá nhiều rượu, cảm xúc vô cùng kích động. Cô ta đi khập khiễng vỗ bả vai Thẩm Tự Chước một cái, cười lên “Thật tốt.”
Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô ta một cái, “Sao vậy?”
“Qua nhiều năm như vậy mà tớ và cậu vẫn đi chung trên một con đường thủy, giữa đường không bị lật thuyền, cũng không bị đổi thuyền.” Hai gò má cô ta phiếm hồng, ánh mắt sáng ngời, “Thật tốt.”
Thẩm Tự Chước im lặng chốc lát, “Cám ơn cậu.”
Đường Thư Nhan cười ha ha, chợt nói: “Lão Trầm, cậu nói xem có phải tớ nên kết hôn rồi không?”
Thẩm Tự Chước không đoán ra ý của cô ta nên nhất thời không lên tiếng.
“Một tháng qua tớ đã cùng tám người…” Đường Thư Nhan đưa ra tư thế “Tám” ngón tay, “Tháng này tiếp đãi khách hàng cũng chưa tới con số này. Tớ thật sự không muốn đi, nhưng mẹ tớ suốt ngày đòi tìm cái chết. Hết cách rồi, chỉ có thể đi gặp. Kết quả không phải cưới lần hai thì chính là đầu hói, thật vất vả mới có một người thuận mắt, nhưng vừa há miệng đã bay ra toàn mùi thúi...... Cậu nói xem…” Đường Thư Nhan chợt dừng bước lại, kéo lấy ống tay áo Thẩm Tự Chước, “ Đường Thư Nhan tớ cũng chỉ xứng được với những người đàn ông như vậy thôi sao?”
Không đợi Thẩm Tự Chước trả lời, cô ta đã tự giễu cười một tiếng, “Lang quân như ý? Số phận của tớ chính là cô đơn đến già, làm sao tìm được lang quân như ý gì đó.”
Thẩm Tự Chước cúi đầu liếc nhìn cô ta một cái, “Cậu uống say rồi.”
“Tớ rất tỉnh táo…” Đường Thư Nhan kéo ống tay áo anh chặt hơn, “Hợp đồng nói thành công thì thế nào? Chức vụ tăng rất nhanh thì sao? Tớ kiếm được một trăm ngàn một trăm vạn thì sao...... Cho dù có một trăm triệu thì tớ có thể mua được một cuộc hôn nhân vừa lòng đẹp ý sao?”
Cô ta nhìn Thẩm Tự Chước chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, giống như phải lấy được câu trả lời khẳng định từ trong miệng của anh.
Đang lúc ấy thì điện thoại của Thẩm Tự Chước vang lên. Anh lui ra một bước, móc điện thoại nhìn, Đường Thư Nhan lập tức nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, “Đàm Như Ý gọi?”
“Ừ.” Anh tránh khỏi tay Đường Thư Nhan, “Cậu chờ một chút.” Dứt lời quay lưng đi nhất nút nghe.
“Anh Thẩm.”
Giọng điệu vẫn vô cùng mềm mại, nghe vào trong tai tâm trạng lập tức tỉnh táo lại, “Ăn cơm chưa?”
“Đã ăn từ sớm, Ông nội cũng ngủ rồi.”
Thẩm Tự Chước đang muốn nói chuyện, Đường Thư Nhan chợt ngồi xổm xuống nôn ra một trận.
Bên kia điện thoại yên lặng mấy giây, cười hỏi, “Đang ở cùng cô Đường sao?”
“Mới vừa ăn cơm xong, cô ấy uống say rồi.”
Lại im lặng một hồi, “Vậy anh đưa cô Đường về trước đi, tôi...... Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ gọi điện hỏi thăm chuyện bàn bạc của anh Thẩm thế nào thôi.”
Thẩm Tự Chước nắm chặt điện thoại, “Em chờ anh, lát nữa sẽ gọi lại cho em.” Lúc tắt máy, vẫn cảm thấy không yên lòng, lại dặn dò một câu, “Chờ anh.”
Thẩm Tự Chước mua bình nước tới, đợi Đường Thư Nhan nôn xong mới đưa cho cô ta. Đường Thư Nhan ngồi bên cạnh không động đậy, Thẩm Tự Chước đợi một hồi mới kéo cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, đón một chiếc taxi đưa cô ta đến chỗ ở của bố mẹ cô ta.
Tới dưới lầu, Thẩm Tự Chước gọi điện thoại cho mẹ Đường Thư Nhan, giữ cô ta chờ chốc lát, liền nhìn thấy một người phụ nữ từ trong hành lang đi ra.
Mẹ Đường đỡ lấy Đường Thư Nhan nói tiếng cám ơn với Thẩm Tự Chước. Nhìn thấy con gái mình say thành như vậy, trên người đầy mùi rượu xông vào mũi, trong lòng không khỏi hơi chua xót, “Tiểu Thẩm à, về sau có thể nhờ con khuyên nó một chút, đừng để cho nó uống rượu nhiều như vậy nữa. Đứa nhỏ này rất thích cậy mạnh, có tâm sự gì cũng không chịu nói với bọn dì.”
Thẩm Tự Chước rủ mắt, nói câu xin lỗi.
Thân thể Đường Thư Nhan trượt xuống, mẹ Đường lại nâng lên, “Hai đứa đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, bác còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Dì à, dì cứ nói đi.”
Mẹ Đường nhìn anh, “Con có thể khuyên nhủ nó giúp dì một tay, đứa nhỏ này hết hy vọng rồi, không chạm vào bức tường thì không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đã sắp ba mươi tuổi cũng nên kết hôn rồi, thanh xuân của phụ nữ làm sao chịu được kéo dài chứ?”
Thẩm Tự Chước trầm ngâm, “Dì à, điều này cần chính cô ấy quyết định.”
“Dì biết.” Mẹ Đường thở dài, “Con cũng đã kết hôn, có lẽ lời nói của con nó sẽ nghe.”
Thẩm Tự Chước im lặng hồi lâu, hình như Đường Thư Nhan khó chịu nên rên rỉ mấy tiếng, Mẹ Đường lại xốc cô ta lên, “Dì đưa nó lên lầu trước đã.”
Đợi bóng dáng hai người biến mất trong hành lang, Thẩm Tự Chước mới xoay người trở về.
Thẩm Tự Chước cũng không phải ngu ngốc, biết nhau gần mười năm, tình cảm bạn bè đồng hội đồng thuyền, không phải anh không nhận ra ý định của Đường Thư Nhan. Nhưng mỗi lần định nói cho rõ ràng, Đường Thư Nhan liền dẫn bạn trai giới thiệu với anh. Liên tục ba lần, Thẩm Tự Chước lập tức có chút hoài nghi có phải bản thân anh đã tự mình đã tình rồi hay không. Những chuyện như thế này, nếu đối phương không chủ động mở miệng thì bản thân mình cũng không có lý do để từ chối.
Từ lúc quen biết đến nay, Thẩm Tự Chước cũng không có tình cảm mập mờ gì với cô ta. Chỉ hợp tác thuần túy trên phương diện làm ăn, còn riêng tư là bạn tốt cùng trường.
Hôm nướng thịt vào tháng trước, anh dĩ nhiên nhận ra Đường Thư Nhan có mấy phần thù địch Đàm Như Ý, cũng có chút tức giận cô ta cố ý phá hư.
Ngày hôm sau, thái độ của Đàm Như Ý chợt thay đổi, anh lập tức đoán ra Đường Thư Nhan đã nói gì đó với Đàm Như Ý. Hôm sau định đi chất vấn Đường Thư Nhan. Vậy mà còn chưa kịp mở miệng, Đường Thư Nhan cười nói trước: “Tính tình của Quản lý phòng thị trường ở lâu trên đặc biệt hợp khẩu vị của tớ. Tớ muốn phát triển cùng anh ta xem thế nào, Lão Trần, có thể bày mưu tính kế giúp tớ không?”
Lại ra thủ đoạn giống như trước, cú đánh này của Thẩm Tự Chước giống như đánh vào trong không khí. Nói bóng nói gió mấy câu cũng không tiện truy hỏi nữa. Anh không thể chứng minh Đường Thư Nhan giấu giếm lòng riêng, mặc dù cô ta thật sự có ý định khác, nhưng nếu cô ta nhất quyết lựa chọn cách thức phủi sạch với anh, thì sao anh có thể tiếp tục bao vây chặn đánh, tổn hại đến tôn nghiêm của cô ta chứ?
Anh đã phiễn não chuyện này nhiều năm. Anh cảm thấy hiện giờ đã đến lúc nên giải quyết dứt điểm rồi.