Nói về chuyện Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử quen biết nhau, kỳ thật rất kịch tính a.
Khi đó Hồng Hề Việt mới bước chân ra giang hồ, mà Thường Dương Tử cũng vừa mới xuất sư. Trên đường Hồng Hề Việt tìm kiếm Đường Khanh Ly có đi ngang qua Minh Phượng Sơn, không ngờ gặp phải đám cường đạo. Mới đầu Hồng Hề Việt cũng không muốn thấy máu, nhưng đám người kia cho rằng Hồng Hề Việt diện mạo xuất chúng nên cảm thấy dễ bắt nạt, liền đổi tâm tư.
Mà Hồng Hề Việt là lần đầu tiên gặp được cường đạo, cảm thấy rất mới lạ, nghĩ muốn trêu chọc bọn họ. Nhưng bởi vì chỉ là một con gà giò mới bước chân ra giang hồ, kinh nghiệm thì không đủ, vừa quật ngã hai người đã bị đồng bọn ra ám chiêu hạ mê dược.
Hồng Hề Việt cả người vô lực cho là mình chết chắc rồi, nào biết, tại một giây cuối cùng y nhắm mắt lại, chỉ thấy một khối ‘thảm cỏ’ giật giật, ngay sau đó mọc ra một thanh niên với gương mặt trẻ con bất đắc dĩ từ mặt đất đứng lên. Có lẽ trong miệng dính phải bùn đất, cúi đầu phun hai cái xuống đất, thành công kéo tới sự chú ý của đám cường đạo.
Một đám cường đạo không nghĩ tới có một người trốn ở phía sau, theo bản năng xoay người lại. Thấy người trốn phía sau chỉ là một thanh niên tay trói gà không chặt, mọi người đều an tâm. Nhưng mà khi gã cầm đầu muốn nâng đao giải quyết đối phương, chỉ thấy thanh niên buồn rầu vỗ vỗ trán, chậm rãi lấy ra một bọc từ trong người, dùng ngón tay bắn bắn về phía người kia, sau đó người nọ liền đảo mắt hai cái té bịch xuống đất.
Thấy lão đại nhà mình chưa đụng được đối phương đã bị hạ đo ván, một đám tiểu lâu la dĩ nhiên không cam lòng. Nhao nhao giơ lên đao trong tay xông lại chỗ thanh niên, Hồng Hề Việt nằm trên mặt đấy nhìn thấy hoàn cảnh này cũng không khỏi đổ mồ hôi giùm y, sau đó, những người này còn chưa kịp vọt tới trước mặt thanh niên, chỉ thấy y mở ra bọc giấy phồng má thổi một cái, mọi người chỉ ngửi thấy một mùi hương thơm ngát xộc qua, lập tức lần lượt ngã xuống đất. Mọi người ở đây dĩ nhiên cũng bao gồm cả Hồng Hề Việt bên trong.
Người thanh niên này dĩ nhiên là Thường Dương Tử của hiện tại, kéo Hồng Hề Việt đang hôn mê vào một miếu đổ nát dưới chân núi rồi giội nước lạnh đem người cứu tỉnh. Hai người hàn huyên vài câu thấy nói chuyện hợp ý liền nói ra danh tính của nhau kết giao bằng hữu. Dưới cơ duyên xảo hợp số lần hai người gặp nhau tăng lên, sau khi nắm rõ tình hình của Thường Dương Tử, lúc này Hồng Hề Việt mới nói chuyện mình đi tìm người. Thường Dương Tử bị sự kiên trì làm cho cảm động, bèn kết làm huynh đệ trở thành tri kỷ.
Ba năm tôi luyện, Hồng Hề Việt từ một mao đầu tiểu tử biến thành ma đầu lòng dạ độc ác giết người không thấy máu, thời điểm người người đều nói Huyết Ma vô tâm vô tình, chỉ có Y tiên Thường Dương Tử dần dần nổi danh hậu thế mới biết rõ, toàn bộ giang hồ tìm không ra người có thể so với Hồng Hề Việt càng chân thành, càng chân nhân….
(Mao đầu tiểu tử: thanh niên tính tình bồng bột.)
(Sát nhân bất kiến huyết – 杀人不见血 giết người ko thấy máu,để chỉ thủ đoạn nham hiểm tàn độc giết người ko để lại dấu tích)
Không biết qua bao lâu, Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử từ trong hồi ức định thần lại. Hồng Hề Việt than nhẹ một tiếng nghiêng người dựa vào cột nhà đỏ thẫm.
“Thường Dương Tử, huynh có loại thuốc mê nào khiến người ta sinh ra ảo giác hay không?”
“Có a, nhưng mà đệ muốn làm gì?” Thường Dương Tử nhíu mày hỏi.
“Tối nay ta muốn đến chỗ Diệp phu nhân một chuyến, có mấy lời muốn hỏi bà.”
Nghe Hồng Hề Việt nói xong, Thường Dương Tử ngưng mi do dự một lát liền gật đầu. Ngay sau đó quay người đi đến sương phòng của mình, không lâu lắm thì đi ra, trong tay cầm lấy một bọc giấy.
Hồng Hề Việt giơ tay nhận lấy thuốc bột, quay đầu nhìn về gian phòng phía sau, lên tiếng cáo từ Thường Dương Tử rồi quay người đi vào.
Lúc này Diệp Cốc Thanh đã chìm vào giấc ngủ, không biết đang suy nghĩ gì, mà lông mày đã nhăn thành một đoàn. Hồng Hề Việt đứng trước giường nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay vuốt thẳng.
Canh ba, mọi vật đều an tĩnh. Hồng Hề Việt một thân áo trắng dạo chơi bên trong hoa viên Diệp phủ, từng bước từng bước đi đến am đường như ẩn như hiện ở sâu bên trong vườn mai.
Gió lạnh thổi qua hành lang vén lên mái tóc dài của đối phương, ánh trăng màu bạc chiếu lên gương mặt tinh xảo, giống như tỏa ra một tầng sáng nhàn nhạt, tay áo màu trắng nhẹ bay theo gió, dường như hóa gió mà đi.
Không lâu sau, Hồng Hề Việt đã đến trước cửa am đường. Trong phòng, ánh nến chập chờn, từng hồi gõ mõ, hiển nhiên là đối phương còn chưa ngủ. Hồng Hề Việt lấy tay đâm một lỗ nhỏ lên lớp giấy mỏng của cửa sổ, xuyên qua lỗ nhỏ kia nhìn thấy Diệp phu nhân đang quỳ gối trước tượng phật tụng kinh, mà thiếp thân thị nữ của bà đang cẩn thận trông chừng chậu than rực lửa bên cạnh.
Hồng Hề Việt từ trong người lấy ra thuốc bột mà Thường Dương Tử đưa cho, theo lỗ nhỏ kia rẩy thuốc bột vào trong phòng. Chờ đến khi thuốc bột trong gói giấy đã hết, Hồng Hề Việt bỏ lại vào ngực, sau đó khoanh tay tựa vào vách tường nhìn bầu trời sao phủ kín.
Một lát sau, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Hồng Hề Việt đẩy cửa bước vào phòng. Lúc này thị nữ của Diệp phu nhân đã ngã xuống bên cạnh mặt ghế, mà Diệp phu nhân vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, chỉ có điều đồ gõ trong tay đã không còn phát ra tiếng.
Thấy thế, Hồng Hề Việt chạy đến phía sau Diệp phu nhân đưa tay vỗ vai của bà, thấy đối phương mở mắt tỉnh lại. Trong lòng Hồng Hề Việt hơi khẩn trương, nhưng chú ý đến ánh mắt mê mang của đối phương, hiển nhiên ý thức đã không còn tỉnh táo rồi.
“Mẫu thân, mặt đất rất lạnh người nên đi ngủ thôi.”
“Ngươi tới làm gì? Ta không phải đã nói sau này ta sẽ đi gặp ngươi sao?” Diệp phu nhân nói.
“Mẫu thân, hôm nay là đêm trừ tịch, con muốn đến đây cùng người.”
“Không cần, có Lệ Xuân ở đây giúp ta, không cần ngươi phải quan tâm.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt âm thầm nắm chặt bàn tay, tiếp tục dẫn dắt Diệp phu nhân:”Mẫu thân, vì sao người lại đối xử lạnh nhạt với con như vậy, có phải con có chỗ nào làm không tốt khiến cho mẫu thân người tức giận? Người nói ra đi con có thể sửa?”
“Ha ha ha…” Diệp phu nhân nhìn ‘Diệp Cốc Thanh’ cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta, ngươi đã làm tốt rồi.”
“Tại sao? Chẳng lẽ con thật sự không phải là con ruột của người?”
Nghe thấy ‘Diệp Cốc Thanh’ nói vậy, Diệp phu nhân híp híp mắt hỏi: “Ngươi nghe ai nói hay sao?”
“Hồng Hề Việt trong phủ, y nói con là đệ đệ đã mất tích mười hai năm trước của y. Còn nói trên người con có một cái bớt, nhưng mà trên người con chỉ có một vết sẹo căn bản không có cái bớt nào. Mẫu thân, người nói y nhất định là nhận sai người đi?”
Diệp phu nhân nhìn ‘Diệp Cốc Thanh’ trong mắt đều là điên cuồng, chống bàn đứng dậy nghiến răng nói: “Không sai, y không nhận lầm người! Ngươi quả thật không phải là con của ta, không phải Tử Khâm của ta! Tử Khâm từ lúc mười một tuổi đã bị giết chết, ngươi bất quá chỉ là một đứa con hoang mà Diệp Chính Lương mua về, căn bản không phải con ruột của ta!” Nói xong, Diệp phu nhân từ trên kệ lấy ra một bao bố, sau khi gỡ ra từng lớp từng lớp, bên trong hiện ra một bài vị, tên khắc phía trên đúng là của Diệp Cốc Thanh!
Hồng Hề Việt nhìn thấy tấm bài vị kia thì đồng tử liền co rút, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”
Diệp phu nhân đang cẩn thận chà lau bài vị kia liền quay đầu liếc ‘Diệp Cốc Thanh’ phía sau, trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Tại sao? Vậy phải hỏi người cha ngụy quân tử kia của ngươi, đừng tới hỏi ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút ra ngoài cho ta!”
Dứt lời, Diệp phu nhân cầm lên một chén trà ném xuống chân ‘Diệp Cốc Thanh’. Nhìn bộ dạng của Diệp phu nhân, Hồng Hề Việt biết rõ hỏi nữa cũng không ra được gì, lập tức như mong muốn của Diệp phu nhân mà quay người ra khỏi am đường.
Đứng trong vườn mai, Hồng Hề Việt nhìn ánh nến chập chờn trong am đường, nghi ngờ trong lòng so với lúc trước càng lớn hơn. Diệp Cốc Thanh không phải con ruột của Diệp phu nhân, nhìn qua thì thấy rất hận hắn, mà Diệp lão gia lại đem Diệp Cốc Thanh một người không biết rõ thân phận mà xem như con ruột yêu thương, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
Mới vừa nghe ý tứ trong lời nói của Diệp phu nhân, Diệp lão gia đối với chuyện thu dưỡng Diệp Cốc Thanh dường như có ý đồ riêng, giữa hai người hình như còn có ẩn tình. Thế nhưng rốt cuộc Diệp lão gia đang ẩn giấu cái gì?
Hồng Hề Việt đang suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng đập phá truyền ra từ am đường, nghĩ lại thần sắc cùng phản ứng của Diệp phu nhân khi đối mặt y lúc nãy, dường như đã nhẫn nại hắn đến cực hạn. Bị chính mình kích thích liền nói ra, thậm chí còn đưa cả bài vị của con mình ra.
Chỉ có điều, nhìn thấy tên khắc trên bài vị, lại nghĩ đến Diệp Cốc Thanh vô cùng có khả năng là Đường Khanh Ly, Hồng Hề Việt cảm thấy trong lòng vô cùng chán ghét. Rồi lại âm thầm hối hận, vừa rồi tại sao không đập nát bài vị…
Nếu như mình làm như vậy, đoán chừng sẽ kinh động người trong phủ, đến lúc đó rất có khả năng gây thêm phiền toái.
Hồng Hề Việt lắc đầu đi ra khỏi vườn mai hướng đến Đông Sương.
Diệp Cốc Thanh từ trong từng tiếng pháo nổ mà tỉnh lại, lúc này trời còn chưa sáng, Diệp Cốc Thanh vốn muốn ngủ thêm lát nữa, không nghĩ tới người ngoài cửa dường như tính toán thời gian tỉnh dậy của Diệp Cốc Thanh, cầm lấy một bộ đồ mới mỉm cười đi đến.
“Tử Khâm, ngày đầu tiên của năm mới, sáng tốt vận khí tốt.”
Diệp Cốc Thanh nằm ở trên giường, nhìn thấy Hồng Hề Việt đi đến thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức nhẹ gật đầu ngồi dậy.
“Tiểu Thúy đâu?” Diệp Cốc Thanh giơ tay để Hồng Hề Việt tùy ý giúp mình mặc đồ mới, nghĩ đến tiểu nha hoàn hoạt bát kia liền mở miệng hỏi.
“Hôm nay người đến chúc tết Diệp phủ nhiều lắm, đằng trước bận đến không thở nổi, quản gia tới gọi tiểu Thúy qua hỗ trợ.”
Diệp Cốc Thanh nghe xong liền biết Hồng Hề Việt là đang nói dối, Diệp lão gia đối với hắn như thế nào trong lòng của hắn rõ ràng. Cho dù trong phủ không đủ người cũng sẽ không gọi thị nữ bên người hắn đi hỗ trợ. Nhưng mà Diệp Cốc Thanh cũng biết ý tốt của Hồng Hề Việt, không có ý định vạch trần y, lên tiếng tỏ vẻ mình biết rồi.
“Sao vừa rồi ngươi biết ta tỉnh?” Diệp Cốc Thanh tò mò hỏi.
Nghe vậy, Hồng Hề Việt thu lại tay đang giúp hắn sửa lại đai lưng, nháy mắt với hắn cười cười nói: “Nếu như ta nói chúng ta là tâm hữu linh tê, ngươi có tin không?”
(Tâm hữu linh tê: dùng để ví với tình yêu nam nữ tâm đầu ý hợp, có thể dùng để chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau)
Diệp Cốc Thanh: “…”
Hồng Hề Việt trêu chọc đã đủ liền dẫn Diệp Cốc Thanh ra khỏi phòng, Thường Dương Tử đang ở trong sân chơi đốt pháo trúc cùng với tiểu đồng tử, thấy Hồng Hề Việt dẫn theo Diệp Cốc Thanh đi ra, vội vàng quơ quơ pháo hoa trong tay hướng hai người chào hỏi.
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn Hồng Hề Việt: “Ta còn cho rằng sau khi nghe thấy tiếng pháo hoa tỉnh lại chỉ thấy Hồng công tử tiến đến, theo như Hồng công tử thật sự là tâm hữu linh tê, thì ra là thế.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt có chút bất ngờ mà đưa tay sờ sờ mũi, nhãn châu xoay động, nhìn thấy tiểu đồng tử quơ quơ pháo hoa chạy đến trước mặt mình, Hồng Hề Việt liền nhấc người lên trên vai chạy vào trong sân.
Tiểu đồng tử chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, đúng là độ tuổi thích nghịch ngợm, được Hồng Hề Việt cõng lên vai lập tức hưng phấn kêu to. Diệp Cốc Thanh đứng ở trước cửa nhìn thấy Hồng Hề Việt ở trong sân cười đến vui vẻ, miệng cũng bất giác nở nụ cười…