Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, trải qua gần hai tháng châm cứu, Diệp Cốc Thanh cảm thấy cơ thể so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều, bởi vậy, số lần châm cứu cùng lấy máu cũng giảm dần, bình thường vẫn còn dùng thêm chút dược thiện cùng thuốc bắc chậm rãi điều trị. Lúc nhàn rỗi Diệp Cốc Thanh ngoại trừ làm ổ trong thư phòng đọc mấy loại sách về những cố sự bên ngoài, còn đi theo Thường Dương Tử học một bộ quyền dưỡng sinh, thời điểm không có chuyện gì làm thì ở trong sân duỗi duỗi tay, đá đá chân.
Thời tiết hôm nay cũng xem như tốt, ở trong sân làm một bài quyền, Diệp Cốc Thanh nhận khăn vải từ tay tiểu nha hoàn lau lau mồ hôi trên mặt rồi quay về phòng. Mấy ngày nay Hồng Hề Việt thường xuyên ở chung một chỗ với Thường Dương Tử thầm thầm thì thì không biết là đang nghiên cứu cái gì, Diệp Cốc Thanh không có hứng thú tham dự, sau khi ăn xong điểm tâm liền đến thư phòng giết thời gian. Ngay khi Diệp Cốc Thanh vừa đặt mông ngồi xuống khoảng một nén nhang, quản gia Diệp phủ đã vội vàng chạy tới Đông Sương.
“Chào thiếu gia.” Quản gia đứng ngoài cửa sổ thư phòng cúi chào Diệp Cốc Thanh.
Nghe thấy quản gia nói, Diệp Cốc Thanh hạ sách, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Lưu quản gia đến Đông Sương là có việc sao?”
“Phu nhân bị bệnh, đã mời đại phu bên ngoài nhưng đều vô dụng. Lão gia bảo nô tài tới đây mời Thường đại phu nhìn thử xem sao.”
Nghe thấy Diệp phu nhân bị bệnh, Diệp Cốc Thanh có chút kinh ngạc. Mấy ngày hôm trước lúc hắn cùng Hồng Hề Việt, Thường Dương Tử ở trong hoa viên nói chuyện phiếm thì thân thể Diệp phu nhân vẫn còn tốt, nhìn thấy hắn còn quăng cho ánh mắt xem thường, sao chỉ có mấy ngày nói bệnh liền bệnh?
Đặt sách trong tay xuống, Diệp Cốc Thanh vén áo đi ra thư phòng. “Lưu quản gia, bệnh của mẫu thân ta có nghiêm trọng không? Sao không có ai nói cho ta một tiếng?”
Nghe vậy, ánh mắt Lưu quản gia nhìn Diệp Cốc Thanh lóe lên một cái, cúi đầu nói: “Phu nhân nghe nói mấy ngày nay Thiếu gia ở trong thư phòng chuyên tâm đọc sách nên không muốn để người đến làm phiền, mấy ngày hôm trước đã khá hơn, hôm này thì không rời giường được rồi. Lão gia để nô tài đến mời Thường đại phu qua nhìn một chút.”
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh nhẹ gật đầu mang theo Lưu quản gia đến trước phòng Thường Dương Tử.
Sau khi Diệp Cốc Thanh gõ vài tiếng, cửa phòng liền mở. Mở cửa là tiểu đồng tử bên cạnh Thường Dương Tử, tuy rằng đã bỏ đi trang phục mùa đông nhưng cơ thể tròn vo vẫn khiến cho người ta yêu thích. Ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Diệp Cốc Thanh, tiểu đồng tử dùng tay giữ cửa quay đầu vào trong hô một tiếng. Ngay sau đó, Thường Dương Tử liền đi ra, theo phía sau y, còn có Hồng Hề Việt quần áo xộc xệch.
Nhìn thấy bộ dạng của Hồng Hề Việt, trái tim Diệp Cốc Thanh bỗng ngừng đập, hai bàn tay rủ bên người nắm chặt lại đem lực chú ý chuyển đến trên người Thường Dương Tử.
“Thường đại phu, phụ thân muốn mời ngươi đến am đường một chuyến.”
“Bảo Bảo, đem hòm thuốc của ta ra đây.” Thường Dương Tử nói với tiểu đồng tử xong, quay đầu nhìn Lưu quản gia hỏi: “Diệp phu nhân xảy ra chuyện gì? Triệu chứng bệnh như thế nào?”
Lưu quản gia nghe Thường Dương Tử nói mà trên mặt có chút lúng túng, ánh mắt di chuyển qua người Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt rồi vòng trở lại: “Cái này… Thường đại phu vẫn là đi cùng với nô tài nhìn qua rồi sẽ biết.”
Thấy Lưu quản gia nói như vậy, Thường Dương Tử cũng không miễn cưỡng. Đúng lúc tiểu đồng tử đem hòm thuốc trong phòng đi ra. Thường Dương Tử nhận lấy từ tay tiểu đồng tử liền dẫn nó đi theo.
Nhưng mà, thời điểm Thường Dương Tử dẫn tiểu đồng tử đi theo Lưu quản gia tiến đến bậc thang, đột nhiên quay lại nói với Diệp Cốc Thanh đang đứng dưới mái hiên: “Tử Khâm không qua nhìn sao? Ta nghĩ tin Diệp phu nhân bị bệnh, Tử Khâm ngươi cũng vừa mới biết đi?”
“Ừ, Lưu quản gia vừa nói cho ta biết. Đi thôi, ta và các ngươi cùng đi nhìn xem.”
“Ta cũng đi.” Hồng Hề Việt đứng trước cửa đột nhiên lên tiếng, quay đầu thấy Diệp Cốc Thanh đang nhìn mình thì cong khóe miệng không nói gì.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy y như vậy cũng không mở miệng, cúi đầu bước xuống bậc thềm, theo Thường Dương Tử ở phía trước đi về phía am đường. Nhưng mà, trong đầu của hắn không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh Hồng Hề Việt quần áo không chỉnh tề từ trong buồng của Thường Dương Tử đi ra.
Hắn đã sớm biết tình cảm giữa Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử rất tốt, nhưng cho dù tình cảm tốt, thì quần áo không chỉnh đi ra từ buồng của đối phương cũng có chút cảm giác kỳ quái. Thảo luận chuyện gì mà có thể làm quần áo rối loạn như vậy?
Lúc này, trong đầu Diệp Cốc Thanh ngoại trừ loại vận động không dành cho trẻ em cũng không nghĩ ra được gì khác. Nhưng mà, nói về chuyện không phù hợp với trẻ em, nếu bọn họ thật sự làm loại chuyện đó, hình như tiểu đồng tử vẫn còn bên cạnh a? Nhìn vào mức độ sủng ái thường ngày của Thường Dương Tử đối với tiểu đồng tử, dĩ nhiên sẽ không có khả năng làm trước mặt nó.
Nghĩ tới đây, Diệp Cốc Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Diệp Cốc Thanh vừa hồi phục lại tinh thần bỗng cảm thấy dường như có ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm, quay đầu qua thì thấy Hồng Hề Việt đầy mặt đăm chiêu đang nhìn mình.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Cốc Thanh hỏi.
“Không có gì, đang nghĩ chút nữa sau khi Diệp phu nhân nhìn thấy ngươi sẽ nói cái gì a.”
Diệp phu nhân vốn không ưa mình, điểm ấy từ lần đầu tiên Diệp Cốc Thanh nhìn thấy Diệp phu nhân cũng đã cảm nhận được. Nghĩ đến ngày gặp mặt tại am đường, Diệp phu nhân đã nói những lời kia với hắn, Diệp Cốc Thanh không xác định Diệp phu nhân sinh bệnh còn có thể thẳng thừng đuổi hắn ra khỏi am đường được hay không. Nhưng mà, hắn cũng không muốn nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, hắn sẽ cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của mình, sẽ không làm cho người ta ở sau lưng nghị luận mình là một đứa lòng lang dạ sói.
Nháy mắt mọi người đã tới am đường, lúc này thị nữ bên cạnh Diệp phu nhân Lệ Xuân đang canh giữ ở cửa ra ngoài, thấy mọi người đi đến thì vội vàng chạy ra đón. Ngay khi ánh mắt rơi xuống Diệp Cốc Thanh mặc bộ thanh sam, khuôn mặt Lệ Xuân lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Lão gia đang ở bên trong, Thường đại phu người vào xem một chút đi.”
Thường Dương Tử khẽ gật đầu, lưng đeo hòm thuốc đi vào am đường. Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt cũng theo sát phía sau. Nhưng mà, lúc Diệp Cốc Thanh đi đến bên cạnh Lệ Xuân, đối phương đột nhiên đưa tay ngăn hắn lại.
“Đại thiếu gia, tinh thần phu nhân không quá ổn định, người không nên đi vào, ngày khác hãy tới thăm.”
Lệ Xuân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Hồng Hề Việt bên cạnh hừ một tiếng, chầm chậm đến trước mặt Diệp Cốc Thanh: “Hừ! Tử Khâm muốn nhìn mẹ mình, còn phải đợi ngươi quyết định hay sao? Ngươi bất quá cũng chỉ là một đầy tớ trong Diệp gia, Tử Khâm là Đại thiếu gia của Diệp gia, cho dù ngươi không ở bên cạnh hầu hạ hắn, đó cũng là chủ tử của ngươi! Hiện tại xem ra đầy tớ cũng dám leo lên đầu chủ nhân ngồi rồi, Diệp phu nhân thật sự có bản lĩnh mới đem ngươi dạy thành như vậy.”
Lệ Xuân bị Hồng Hề Việt mỉa mai một trận, khiến cho sắc mặt một hồi trắng một hồi xanh cúi đầu không dám lên tiếng. Diệp Cốc Thanh nhìn bộ dạng của nàng cũng không dám mở miệng, lời Lệ Xuân nói vừa rồi quả thật cũng khiến hắn có chút tức giận. Đúng lúc này, Diệp lão gia vẻ mặt giận dữ từ phòng đi ra.
Liếc nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: “Các ngươi ở cửa ồn ào cái gì, không biết phu nhân bên trong đang bệnh sao?!”
Thấy thế, Hồng Hề Việt muốn mở miệng, nhưng mà lại Diệp Cốc Thanh ở phía sau giật giật góc áo, liền ngừng lại.
“Thật xin lỗi, phụ thân. Chuyện này là lỗi của con, con nghe quản gia nói, mẫu thân bị bệnh nên mới đến xem, Lệ Xuân nói tinh thần mẫu thân không tốt lắm nên để con ngày khác hãy tới. Người thay con nói với mẫu thân một tiếng, con trở về đây.”
Nói xong, Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt một cái làm bộ muốn quay về, còn chưa chờ hắn xoay người, đã bị Diệp lão gia gọi lại.
“Đã đến thì vào đi, đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Diệp Cốc Thanh quay đầu thoáng trao đổi ánh mắt với Hồng Hề Việt, hai người lập tức đi theo Diệp lão gia vào phòng.
Lúc này Diệp phu nhân đang nằm trên giường bên trong am đường, khuôn mặt bình thường bảo dưỡng coi như không tệ đã mất đi vẻ rực rỡ ngày xưa, sắc mặt xanh trắng nhìn qua quả thật dọa người.
Diệp Cốc Thanh đi đến bên giường cúi đầu kêu một tiếng mẫu thân, Diệp phu nhân vốn đang nhắm mắt để cho Thường Dương Tử bắt mạch, nghe thấy giọng Diệp Cốc Thanh liền chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh, trong mắt đầy vẻ chán ghét, đối với tiếng gọi của Diệp Cốc Thanh, coi như không nghe thấy.
“Tử Khâm, mẹ con bây giờ không được thoải mái, con đừng để ý.”
“Con biết rồi, phụ thân.”
Trong lúc nói chuyện Thường Dương Tử đã bắt mạch xong cho Diệp phu nhân, thấy mọi người đều nhìn mình, Thường Dương Tử liền nói ra chứng bệnh của Diệp phu nhân.
Lúc Thường Dương Tử mới nói được một nửa, Diệp phu nhân bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, hướng Diệp lão gia vừa đánh vừa mắng, trong miệng còn kêu ‘Đem nhi tử trả lại cho ta’ các loại.
Diệp lão gia đỡ Diệp phu nhân, hai mắt nhìn về phía Diệp Cốc Thanh, bên trong có chút lúng túng. Thời điểm Diệp lão gia đã không giữ được Diệp phu nhân, cảm thấy bà bỗng nhiên buông lỏng tay nhào về phía Diệp Cốc Thanh.
Hồng Hề Việt đứng cách Diệp Cốc Thanh khoảng hơn ba bước chân, đợi đến khi y nhìn thấy Diệp phu nhân nhào qua dĩ nhiên không tới kịp. Chỉ thấy bà bóp chặt lấy cổ Diệp Cốc Thanh, dường như muốn bóp chết người.
Diệp Cốc Thanh bị Diệp phu nhân bóp cổ có chút thở không thông, nhưng mà ngại mọi người ở đây nên hắn cũng không dám đánh lại, chỉ có thể nắm chặt tay bà ý định giật tay của đối phương ra. Nhưng khiến cho Diệp Cốc Thanh không ngờ chính là, Diệp phu nhân đang tinh thần bất ổn dường như sức mạnh trở nên thật lớn, hắn thử mấy lần cũng không thể kéo bàn tay ra khỏi cổ mình.
Lúc này Hồng Hề Việt đã đến trước mặt, y thử kéo Diệp phu nhân một chút, sau khi phát hiện vô dụng, cầm lấy tay bà, cổ tay mãnh liệt dùng sức nhấc lên, chỉ nghe một tiếng rắc, cánh tay Diệp phu nhân bị xoay thành một góc độ quỷ dị, đồng thời cũng thả cổ Diệp Cốc Thanh ra.
Không thèm liếc qua Diệp phu nhân té nhào trên mặt đất, Hồng Hề Việt đưa tay đỡ lấy Diệp Cốc Thanh lảo đảo muốn ngã, ôm vai hắn đặt người ngồi xuống ghế.
“A Ly, ngươi sao rồi? Có bị gì không?”
Lúc này, cả người Diệp Cốc Thanh run rẩy, thấy Diệp Cốc Thanh cau mày khoát khoát tay với mình ý bảo hắn không có việc gì, Hồng Hề Việt buông tay để cho hắn dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn đối phương đã được Diệp lão gia ôm lên giường, con ngươi đen sẫm tràn đầy sát ý, Thường Dương Tử ở một bên nhìn thấy liền kinh hãi. Không đợi y ngăn cản, Hồng Hề Việt đã lách mình đến trước giường, đẩy Diệp lão gia ra, tay phải bóp cổ Diệp phu nhân…