Diệp lão gia để lại hơn mười chuỗi cửa hiệu, mấy ngày nay đã bán được hai nơi. Bởi vì cửa hiệu có vị trí không tệ, bình thường việc làm ăn buôn bán không kém, cho nên đối phương ra giá cũng không hề rẻ.
Diệp Cốc Thanh từng cam kết sẽ quyên tặng tất cả tiền bán cửa hiệu cho dân chúng Tuyên thành, mà trước lúc đó sẽ giao tất cả tiền bạc cho Thái thú tuyên thành bảo quản. Mới đầu Diệp Cốc Thanh muốn gom lại đủ một vạn lượng mới đến phủ Thái thú, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ về chuyện buôn bán trên sông Kính Thành. Sáng sớm Diệp Cốc Thanh đã gọi nha hoàn chuẩn bị cho mình một bộ quần áo, cùng Lưu quản gia mang theo mấy ngân phiếu ngàn lượng đi tới phủ Thái thú.
Thị vệ canh cửa đã từng gặp qua Diệp Cốc Thanh một lần, nhớ kỹ thái độ của Thái thú đại nhân đối với đối phương rất hòa ái, thế là sau khi nhìn thấy Diệp Cốc Thanh, liền cho hắn vào cổng còn mình chạy vào nội phủ bẩm báo.
Thái thú nghe nói Diệp Cốc Thanh đến, lập tức cho người chuẩn bị trà bánh rồi cho quản gian đi mời người tới đây. Chờ cho Diệp Cốc Thanh cùng Lưu quản gia một trước một sau đi vào cửa, Trương thái thú liền đứng dậy nghênh đón.
“Thảo dân bái kiến Thái thú đại nhân.” Diệp Cốc Thanh vén vạt áo làm bộ hành lễ, nhưng chưa chờ hắn quỳ xuống đã được Thái thú đại nhân đỡ dậy.
“Diệp công ở, bên trong phủ liền không cần đa lễ.”
“Lễ quy không thể bỏ a.” Diệp Cốc Thanh cười rồi nói, từ trong tay áo móc ra ngân phiếu mấy ngàn lượng, hai tay nâng lên đưa cho Trương thái thú, “Đây là ngân lượng có được khi bán đi hai cửa hiệu, làm phiền Trương thái thú thay mặt cất giữ.”
Trương thái thú nhận ngân phiếu rồi gọi sư gia, ghi chép số ngân lượng này vào trong sổ sách. Thấy Diệp Cốc Thanh vẫn đứng tại chỗ, liền vội vàng mời người ngồi xuống.
“Dưới quyền cai trị của bổn quan còn có thể xuất hiện người lương thiện như lệnh tôn cùng Diệp công tử đây, thật là phúc của bổn quan a.”
“Thái thú đại nhân đừng nói như vậy, nếu không phải có Thái thú đại nhân người, làm quan thanh liêm, công bằng liêm chính, thảo dân cũng sẽ không dám giao tiền bạc cho người cất giữ. Thái thú đại nhân cũng không khác với cha ta là mấy, nếu như đại nhân không chê có thể gọi ta là Tử Khâm.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nở nụ cười, thấy Trương thái thú sau khi nghe xong lời mình, hai mắt liền phát sáng, thầm nghĩ, quả nhiên lời hay người người đều thích nghe.
“Được, lần sau không cần phiền toái Tử Khâm tự mình qua đây, nói một tiếng ta phái người qua quý phủ lấy là được rồi.”
“Không phiền, đại phu nói rồi, thân thể ta vừa mới khôi phục, đi đi lại lại nhiều một chút cũng có chỗ tốt cho thân thể.”
Diệp Cốc Thanh hàn huyên với Thái thú vào câu, thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, nhìn Trương thái thú hỏi: “Thái thú đại nhân, Tuyên thành chúng ta sản vật phong phú,vì sao không lợi dụng những thứ này đổi chút tiền bạc? Hôm qua ta có đi tản bộ dọc sông Kính Thành, tìm hiểu được sông Kính Thành đi qua mấy thành trấn giàu có, vì sao đại nhân không lập ra một con đường trên sông, đem những đặc sản nơi này đến những vùng miền khác?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Trương thái thú không khỏi thở dài nâng chén trà nhỏ.
“Những đặc sản này có thể bán được đến nơi khác, nhưng mà xung quanh Tuyên thành đều là mấy thị trấn nhỏ, bốn phía Tuyên thành đều là núi, đường đi gập ghềnh trắc trở. Hơn nữa mấy năm này con đường đó cũng không được yên ổn, bình thường thương gia không dám mạo hiểm. Lúc trước, ngược lại có người nghĩ tới đi bằng sông Kính Thành, nhưng mà nước sông Kính Thành nguy hiểm, người bình thường không ai bằng lòng liều thử. Cộng với việc chế tạo thuyền lớn phải tốn rất nhiều chi phí. Lão phu cũng là hữu tâm vô lực a.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh trong lòng khẽ động, mà Trương thái thú nói xong, bàn tay nâng chén trà bỗng cứng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm hỏi những thứ này, đừng nói mục đích là có quan hệ với phương diện này đi?” Trương thái thú cẩn thận hỏi lại.
Diệp Cốc Thanh gật đầu, trả lời: “Tử Khâm quả thật muốn thử một lần, nhưng mà ở địa phương khác, Diệp gia chúng ta không có cơ sở, chỉ sợ đến lúc đó hàng chuyên chở ra ngoài gặp phải trắc trở, ngược lại khiến cho lợi ích của dân chúng nơi này bị hao tổn.”
Thấy Diệp Cốc Thanh nói như vậy, lúc này Trương thái thú mới buông chén trà nói thẳng: “Cái này không quan hệ, ta có chút quen biết với mấy vị đại nhân ở Khúc Dương thành, huyện Minh Giang, sông Dương Phủ, chỉ cần Diệp công tử có ý định làm ở phương diện này, ta lập tức viết một bức thư cho bọn họ, để cho ngươi thẳng đường không gặp trở ngại.”
Diệp Cốc Thanh đến đây vốn muốn kéo Trương thái thú làm chỗ dựa, không nghĩ tới vừa nói ra Thương thái thú liền cho hắn cơ hội lớn như vậy, Diệp Cốc Thanh sao có thể cự tuyệt. Vì thế, lúc này liền gật đầu đồng ý với Trương thái thú, sau đó đứng dậy cáo từ về nhà chuẩn bị một số thứ.
Hôm qua sau khi trở về, bởi vì chuyện sông Kính Thành, Diệp Cốc Thanh làm không ích khảo nghiệm. Mấy thành trấn lớn, cộng thêm một ít thị trấn nho nhỏ, cùng nhau mua cùng nhau bán, giá cả chênh lệch chính là lợi nhuận. Nhưng mà trước đó nhất định phải làm ra được một con thuyền lớn, cũng phải nhất định tìm được người lái thuyền có kinh nghiệm.
Chỉ cần có tiền thì tìm được một người có kinh nghiệm lái thuyền không khó, chẳng qua là đóng một con thuyền lớn cũng không phải ngày một ngày hai là xong. Hơn nữa vấn đề tiền bạc cũng có chút khẩn trương, nhưng nếu dùng những thứ Tĩnh vương gia để cho Diệp lão gia lúc trước, ngược lại cũng không có trở ngại gì.
Trong lúc Diệp Cốc Thanh đang khó xử, Hồng Hề Việt bưng một khay lớn đi đến, lập tức một mùi hương nồng đậm vị thuốc xông vào trong mũi.
Tuy rằng hiện tại độc tố trên người Diệp Cốc Thanh đã loại bỏ gần hết, nhưng để thanh trừ tàn độc còn sót lại, Thường Dương Tử còn để lại một bài thuốc, dặn hắn ba ngày uống một lần. Một thời gian dài uống thuốc, Diệp Cốc Thanh đã sớm phiền, nhưng vì thân thể, hắn đành cắn răng nhẫn nại. Nhận bát thuốc trong tay Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh một hơi nuốt hết, ngay sau đó cầm lấy chén trà súc miệng.
“Mấy ngày nay bận cái gì vậy, sao cứ ru rú trong phòng mà không ra ngoài hít thở một chút.” Hồng Hề Việt đặt bát rỗng lên khay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
“Aizz, vẫn là chuyện làm ăn trên sông Kính Thành. Trương thái thú nói chỉ cần ta có thể làm ra một con thuyền lớn, ông ấy sẽ trải đường cho ta đi.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh xoa xoa trán, biểu hiện có chút buồn phiền.
“Đó là chuyện tốt a.”
“Tốt thì cũng có tốt, nhưng vấn đề là hiện tại ta không đủ tài chính, vẫn chưa thể đóng được thuyền. Đóng một con thuyền lớn ít nhất cũng phải hơn nửa năm, thậm chí còn lâu hơn. Thời gian ta có thể đợi được, nhưng mà ta chỉ sợ đang làm thì có gì đó chen ngang, đến lúc đó uổng công bận rộn một hồi, lại bị tổn thất không ít bạc.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt nhịn không được nhíu mày. Nghĩ đến ngư dân trên biển kia, trong lòng lập tức đã có chủ ý.
“Nếu như phải trì hoãn lâu như vậy, không bằng ngươi phái người đi dọc bờ biển dò la một chút. Phần lớn người dân bên bờ biển đều sống bằng nghề đánh bắt cá, một số người có tiền bình thường đều có mấy con thuyền lớn. Đến lúc đó bảo người ta lái tới sông Kính Thành, không phải giống nhau sao.”
“Ừ, về điểm này hôm qua ta đã để cho Lưu quản gia đi dò hỏi, tin tưởng không lâu nữa sẽ có tin tức gửi về.” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt cười nói.
“Nếu như Lưu quản gia có thể hỏi được một hai con, như vậy có phải ngươi sẽ đích thân đến Tuế Giang thành một chuyến?”
“Đó là tất nhiên, nếu có thể mua lại một con thuyền, đó cũng không phải là cuộc mua bán nhỏ, như vậy ta nhất định phải tự mình đi một chuyến.”
Diệp Cốc Thanh biết rõ trong lòng Hồng Hề Việt đang nghĩ cái gì, nhưng nếu như Hồng Hề Việt mở miệng nói muốn đi theo hắn, hắn tất nhiên sẽ không để y lại nơi này. Mấy ngày ở chung, sự chán ghét mà Diệp Cốc Thanh đối với y đã chậm rãi biến mất. Nhìn thấy được y là thật lòng với mình.
Diệp Cốc Thanh không phải là người không có lương tâm, người khác đối với hắn như thế nào, hắn sẽ ghi tạc trong lòng. Hơn nữa hắn cũng rất có hảo cảm với Hồng Hề Việt, nếu như y nguyện ý đi theo, Diệp Cốc Thanh cũng cam tâm tình nguyện dẫn y theo.
Bên này Diệp Cốc Thanh cùng với Hồng Hề Việt vừa mới trò chuyện xong, trước khi Diệp Cốc Thanh đứng dậy đã thấy Lưu quản gia vội vàng chạy tới. Nói cho Diệp Cốc Thanh Trương lão bản mà trước đó vài ngày muốn mua lại cửa hàng tơ lụa đã đích thân đến đây.
Nghe quản gia nói xong, Diệp Cốc Thanh lên tiếng đã biết cũng không động, không nhịn được mà thầm rủa Trương lão bản lỗ mũi ăn hành. (chỗ này dịch đại đấy T^T)
Đứng dậy miết miết nếp nhăn góc áo, Diệp Cốc Thanh theo hướng quản gia chỉ mà đi tới tiền thính (phòng trước). Lúc này Trương lão bản ăn đến cả người béo tốt, đang dựa vào ghế rung chân uống trà. Thấy Diệp Cốc Thanh đi đến, liếc qua một cái cũng không đứng dậy.
“Ta nói Tử Khâm này, ngươi thật là không nể mặt Trương thúc thúc của ngươi gì cả. Lần trước Trương thúc thúc vì ngươi mà tự mình mời người tổ chức bày tiệc trên hồ Kỳ Lân, ngươi vậy mà không đi, có phải là xem thường Trương thúc thúc này của ngươi không.”
Nghe thấy Trương lão bản tự xưng mình là trưởng bối, Diệp Cốc Thanh thầm cười khẩy một tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc. Phảng phất như không nghe thấy đối phương nói gì, Diệp Cốc Thanh đi đến ngồi xuống ghế, đợi đến khi nha hoàn bưng trà lên, mới đưa mắt nhìn sang Trương lão bản.
“Trương lão bản hạ cố đến chơi, không biết là có việc gì?”
Bị Diệp Cốc Thanh nói thẳng như vậy, Trương lão bản tỏ vẻ không vui, nhưng mà nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, hít sâu một hơi nhịn xuống.
“Trước đó vài ngày nghe nói ngươi muốn bán cửa hàng tơ lụa trên phố Đông, cho nên muốn tới đây hỏi một chút.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh miễn cưỡng giương mắt nhìn Trương lão bản, thổi thổi lá trà trong chén, mở miệng nói: “Là chuyện đó sao, như thế nào? Trương lão bản muốn mua?”
Trương lão bản cho rằng sau khi Diệp Chính Lương rời đi, việc kinh doanh buôn bán sẽ đi xuống. Vốn muốn khi dễ Diệp Cốc Thanh trẻ người non dạ, nhưng đối phương lại không phải người dễ bị lừa. Nghĩ đến cửa hàng tơ lụa kia, Trương lão bản chỉ có ‘hạ mình’ đến đây.
“Là có ý định như vậy, nhưng mà không biết Tử Khâm ngươi đưa ra bao nhiêu ngân lượng?” Dứt lời, Trương lão bản nghiêng cái cơ thể mập mạp về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Tử Khâm, việc kinh doanh buôn bán nhà ngươi đang tốt, sao đột nhiên lại muốn bán đi? Chẳng lẽ thật sự có vấn đề giống như bên ngoài đồn đại?”
Diệp Cốc Thanh nhìn thái độ giống như ân cần, nhưng trong mắt lại tràn đầy hả hê của Trương lão bản, nói: “Trương lão bản cũng đã nói là đồn đại nha. Dĩ nhiên không thể tin được. Nhưng mà, Trương lão bản hỏi ta ra giá bao nhiêu, ha ha, phải nói rằng ta có nói giá nhiều hay ít cũng không thể dùng được, mấu chốt vẫn là nhìn Trương lão bản rốt cuộc là cho nhiều hay ít.”
“Năm trăm lượng thì sao?” Trương lão bản nắm ống tay áo rộng thùng thình của mình, duỗi ra năm ngón tay thô kệch nói.
Diệp Cốc Thanh nhìn tay Trương lão bản, liền bật cười. Cửa hàng tơ lụa phía Đông không thể nói là cửa hàng tơ lụa lớn nhất trong Tuyên thành, nhưng không đứng thứ nhất cũng là đứng thứ hai. Trương lão bản đưa ra năm trăm lượng bạc đã nghĩ nắm được cửa hàng trong tay, như vậy không bằng trực tiếp cướp luôn cho rồi.
Còn chưa chờ Diệp Cốc Thanh từ chối Trương lão bản, chỉ thấy ở cửa ra vào một mảnh mây đỏ bay tới, trước ánh mặt kinh ngạc của hai người, cười nói: “Năm trăm lượng? Ha ha, vị đại gia này là muốn bố thí cho ăn mày sao? ta ra giá một ngàn lượng, Diệp công tử có thể suy nghĩ một chút được không?”