Diệp Cốc Thanh không nghĩ tới Hồng Hề Việt sẽ đi qua, nhìn y bưng tô canh tới, im lặng dọn dẹp lại mấy món đồ đặt trên bàn.
“Tuế Giang thành nổi tiếng nhất là canh bổ, uống đi.” Tuy rằng Hồng Hề Việt nói giọng hững hờ, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Cốc Thanh lại giống như đứa nhỏ làm chuyện tốt đang cầu khen ngợi.
Mấy ngày hôm trước, tuy rằng Diệp Cốc Thanh thật sự tức giận bởi mấy lời nói kia của Hồng Hề Việt, nhưng sự quan tâm của y đối với mình sau đó, dĩ nhiên không chỉ bởi vì cơ thể này là của Đường Khanh Ly. Cho dù như vậy, Diệp Cốc Thanh đối với sự lấy lòng của y, hoặc nhắm mắt làm ngơ, hoặc xuyên tạc ý tứ của y. Hắn ngược lại muốn nhìn, nhìn xem Hồng Hề Việt tính tình nóng nảy có thể ở trước mặt hắn chịu đựng đến khi nào.
Nhìn biểu hiện của Hồng Hề Việt lúc này, quả thật phù hợp với mấy chữ ‘ta thật ngoan, cầu khen ngợi’, Diệp Cốc Thanh không khỏi cười thầm. Đưa tay nhận bát canh từ tay y, nhấp một ngụm nhỏ liền đặt xuống góc bàn, nhìn qua chính là ý tứ không có ý định động nữa.
Thấy thế, Hồng Hề Việt có chút nóng nảy, hai tay cầm bát canh đặt lại trước mặt Diệp Cốc Thanh, mở miệng nói: “sao ngươi không uống? Ngươi có biết bát canh này rất quý không, ta…..”
Không để Hồng Hề Việt nói xong, Diệp Cốc Thanh liền ngẩng đầu nhìn về phía y, đóng lại hộp gỗ trong tay, từ túi tiền bên hông lấy ra hai lượng bạc đặt bên cạnh tô canh.
“Làm phiền Hồng công tử phí tâm, chừng này đã đủ rồi đi, thân thể ta rất tốt không cần bồi bổ nữa, sau này Hồng công tử cũng không cần phí lòng nữa đâu.”
Mắt thấy Hồng Hề Việt đã tức giận đến vượt giới hạn, Diệp Cốc Thanh âm thầm tính toán tỷ lệ Hồng Hề Việt bùng nổ là bao nhiêu, nhưng đối phương lại nhắm mắt hít sâu một hơi, đơn giản đem lửa giận bốc lên đầu đè xuống dưới….
Nhìn Hồng Hề Việt dần bĩnh tĩnh lại, Diệp Cốc Thanh cảm thấy có chút không hợp lý….
Đứng dậy đem hộp gỗ đặt lên đầu tủ, quay đầu nhìn Hồng Hề Việt vẫn còn đứng trong phòng, phủi phủi bụi trên tay nói: “Nếu không có chuyện gì Hồng công tử về phòng đi, đêm qua thức khuya, buổi chiều ta còn phải cùng Liêu đại ca ra biển nhìn thuyền, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Hồng Hề Việt vừa mới nén xuống lửa giận bởi vì câu nói này của Diệp Cốc Thanh mà vọt lên lại. Y hung hăng trừng Diệp Cốc Thanh một cái, bưng tô canh quay người đi ra ngoài. Thời điểm sắp ra tới cửa, Hồng Hề Việt bỗng nhiên trở lại, trước ánh mắt khó hiểu của Diệp Cốc Thanh đưa tay cầm lấy hai lượng bạc trên bàn.
“Canh này thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, hai lượng bạc này phải đa tạ Diệp thiếu gia thưởng cho.” Nói xong, Hồng Hề Việt nở nụ cười ôn nhu với Diệp Cốc Thanh rồi xoay người đi ra.
Diệp Cốc Thanh thầm thán phục tốc độ thay đổi sắc mặt của Hồng Hề Việt, nhưng sau khi đối phương rời phòng không lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng đồ vỡ nát.
Diệp Cốc Thanh sờ sờ cằm, Hồng Hề Việt cũng không được bình tĩnh giống như bề ngoài a….
Ngủ khoảng một canh giờ, Diệp Cốc Thanh thức dậy cùng với Liêu Khải Vân ăn mấy món đơn giản rồi ngồi trên xe ra ngoài biển.
Chỗ đậu thuyền của Triệu gia cũng chính là mảnh đất mà bọn họ đã mua, Diệp Cốc Thanh xuống ngựa, nâng tay che ánh mặt trời chói mắt, nhìn mặt biển mênh mông xanh thẳm. Gió thổi nước biển phát ra tiếng rào rào, hải âu chao lượn trên mặt biển thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, bức họa trước mặt vừa yên bình lại vừa xinh đẹp.
Diệp Cốc Thanh nhìn một lúc, Lưu quản gia thấy thời gian không sai biệt lắm liền dẫn hắn đến chỗ đậu thuyền của Triệu gia. Lúc này, Triệu Văn Bằng đã đợi ở đó, một bộ áo trắng tung bay theo gió biển, thấy ba người tới đây, quay đầu cười với bọn hắn.
“Vừa mới bị cảnh biển mê hoặc, liền không nhịn được ngừng chân một lúc, mong rằng Triệu lão bản thứ lỗi.” Diệp Cốc Thanh chắp tay nói.
“Diệp công tử khách khí, ngươi có thể yêu thích cảnh biển của Tuế Giang thành, cũng là vinh hạnh của chúng ta a.”
Hai người hàn huyên vài câu, Triệu Văn Bằng liền dẫn ba người lên thuyền. Diệp Cốc Thanh nhìn một lượt cả trong cả ngoài của con thuyền, liền cảm thấy dùng tiêu chuẩn khoa học hiện tại, có thể đóng một con thuyền như thế này cũng không dễ dàng.
Nghiêng đầu nhìn Liêu Khải Vân, thấy y gật đầu, Diệp Cốc Thanh cũng thấy vững tin. Vì vậy, nhìn về phía Triệu Văn Bằng đang dựa mạn thuyền hóng gió, mở miệng nói: “Ta rất hài lòng hai con thuyền này, ba mươi vạn lượng ta có thể trả, nhưng mà ta có một điều kiện.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Triệu Văn Bằng cười giơ tay làm tư thế xin mời.
“Ta nghĩ Triệu gia đã trên biển nhiều năm, khẳng định trong tay có đội chèo thuyền nhiều kinh nghiệm, nếu như Triệu lão bản không có ý định tiếp tục làm tiếp cái này, không biết có thể chuyển nhượng người cho ta? Tiền công vẫn như cũ, nếu như không nghỉ lễ thì tiền công gấp đôi, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, Triệu Văn Bằng đứng thẳng người, nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt mang theo chút nghiền ngẫm.
“Cái này không thành vấn đề, nhưng mà ta cũng có một điều kiện. Không biết Diệp công tử có thể nói cho ta biết, các ngươi mua hai con thuyền này là có ý định làm gì không?”
Tuyên thành ở trong đất liền, lưng tựa sông Kính Thành. Sông Kính Thành là nước ngọt, nếu như bắt cá thì căn bản không so sánh được với biển rộng. Như vậy, Diệp thiếu gia mua thuyền này quả thật là tìm đường chết. Nhưng mà nhìn bộ dạng của đối phương, Triệu Văn Bằng thật sự ngạc nhiên, không biết rốt cuộc trong hồ lô của hắn là bán thuốc gì nha.
Nghe Triệu Văn Bằng hỏi, Diệp Cốc Thanh cười cười đáp: “Chuyện này Triệu lão bản không cần hiếu kỳ, ngày sau ta còn cần tìm Triệu lão bản để hợp tác.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Triệu Văn Bằng, Diệp Cốc Thanh tiếp tục nói: “Chuyện mua bán thuyền cứ như vậy đi, bữa sau ta sẽ để cho quản gia đưa tiền đến quý phủ.”
Diệp Cốc Thanh nói đến chuyện tiền bạc, Triệu Văn Bằng lập tức nói: “Không cần vội, ta thấy Diệp công tử cũng không nhỏ hơn ta mấy tuổi, nếu không chê có thể gọi ta một tiếng huynh trưởng.”
Diệp Cốc Thanh không nghĩ tới Trần Văn Bằng vậy mà sẽ kêu huynh gọi đệ với hắn, sửng sốt một chút liền gọi lại. Cái gọi là thêm bằng hữu thêm một đường, có thể làm bằng hữu với Triệu Văn Bằng, Diệp Cốc Thanh không ngại gọi một tiếng.
“Như vậy, Triệu huynh gọi ta là Tử Khâm đi.”
“Tử Khâm mới tới Tuế Giang thành, chắc hẳn có nhiều món ăn cùng một số nơi chưa từng đi qua, không bằng hôm nay ta làm chủ, dẫn ngươi nếm thử món ăn nổi tiếng Tuế Giang thành có được không?”
Triệu Văn Bằng đã mở lời, Diệp Cốc Thanh làm sao mà không đồng ý được. Hai người đang muốn rời thuyền. Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn thấy Liêu Khải Vân đang ở bên cạnh cười ngây ngô thì liền giới thiệu y cho Triệu Văn Bằng.
Mới đầu, ánh mắt Triệu Văn Bằng nhìn Liêu Khải Vân cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng sau khi nghe Liêu Khải Vân nói mình là người đến từ Ngân Thủy thôn bên cạnh, Diệp Cốc Thanh thấy rõ ràng trong mắt Triệu Khải Vân hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau đó ánh mắt nhìn Liêu Khải Vân liền bắt đầu có thiện cảm.
Liêu Khải Vân người này, ngoại trừ một thân võ công, mặt khác cũng không có điểm gì nổi bật. Mà Triệu Khải Vân cũng không biết Liêu Khải Vân có võ công, thời điểm nghe y nói là người của Ngân Thủy thôn mới bắt đầu có biến hóa. Đừng nói là cái thôn của Liêu Khải Vân có chỗ nào đặc biệt đi?
Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ, đòng thời cũng tự hỏi có nên đi Ngân Thủy thôn một chuyến.
Ba người cười nói đi xuống thuyền, Diệp Cốc Thanh đang nói chuyện với Triệu Văn Bằng bỗng bị Liêu Khải Vân ở phía sau chọc một cái. Đợi hắn quay đầu lại nhìn về Liêu Khải Vân, đối phương chỉ nháy mắt với mình ý bảo nhìn về phía trước. Diệp Cốc Thanh hiểu ý quay đầu, chỉ thấy bãi cát cách đó không xa, là Hồng Hề Việt một thân hồng sa, tay xách giày, chân trần đi đi lại lại trong bãi cát mềm mại.
Triệu Văn Bằng chú ý đến thần sắc của Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hồng Hề Việt một thân hồng sa, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ta từ nhỏ lớn lên ở biển, chưa từng thấy một vị giai nhân xinh đẹp như vậy.” Nói xong, Triệu Văn Bằng liền đi nhanh về phía Hồng Hề Việt.
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh ngưng mi do dự một chút cũng vội vàng đuổi theo.
Hồng Hề Việt chưa từng thấy qua biển rộng, sau khi đi theo Diệp Cốc Thanh tới đây, thấy hắn lên thuyền cùng Liêu Khải Vân, liền một mình đến đây ngắm phong cảnh. Nhìn sóng vờn bờ cát, nhìn thấy đám con nít chơi đùa bên cạnh, bản thân nhịn không được cởi giày, học bọn chúng đạp sóng.
Gió mang theo hơi biển nhẹ nhàng lướt qua mặt, ánh mặt trời ấm áp bao gọn cả người Hồng Hề Việt vào trong, ở nơi cảnh sắc hài hòa, Hồng Hề Việt như quên hết tất cả buồn phiền trong lòng, cúi đầu chuyên tâm đạp lên một đợt sóng biển mới, nhặt vỏ sò màu sắc xinh đẹp… Hồng Hề Việt chơi đến quên trời đất, thẳng đến khi Triệu Văn Bằng cách y chừng năm sáu thước mới phát hiện có người tới giần.
Lúc này trong vạt áo Hồng Hề Việt đã đựng hơn mười mấy vỏ sò đã rửa sạch, bàn chân trắng như tuyết dính đầy cát, tay còn cầm giày của mình. Nhìn thấy Triệu Văn Bằng, Hồng Hề Việt dĩ nhiên không thể nào không nhìn thấy Diệp Cốc Thanh đi theo phía sau. Cúi đầu nhìn mấy vỏ sò trong áo, khóe miệng cong lên muốn thả hết xuống, nhưng nghĩ đến mình là tốn thật nhiều công phu mới nhặt được đấy, trong lòng lại không khỏi có chút không muốn….
Nhìn Triệu Khải Vân càng ngày càng đến gần, Hồng Hề Việt mới rời khỏi nước, lấy khăn lau sạch hai chân rồi xỏ giày vào.
“Công tử không phải người vùng này sao?” Triệu Văn Bằng cười híp mắt nhìn Hồng Hề Việt hỏi.
“Không phải, ta là theo hắn đến đây.” Hồng Hề Việt đưa tay chỉ Diệp Cốc Thanh phía sau Triệu Văn Bằng.
Lúc trước, Hồng Hề Việt có thói quen cùng người cứng đối cứng, hiện tại gặp được Diệp Cốc Thanh y đã có kinh nghiệm. Biết người trước mắt đối với y không có ý tốt, liền đem phiền toái ném cho Diệp Cốc Thanh. Dù sao y biết rõ, nếu như người này dám ra tay với mình, Diệp Cốc Thanh tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
Lúc này Diệp Cốc Thanh không thèm quan tâm y, y liền ép buộc hắn quan tâm đến mình, bất luận Diệp Cốc Thanh tồn tại bao lâu trong cơ thể Đường Khanh Ly, cho dù chỉ một ngày, y muốn Diệp Cốc Thanh phải là của y!
Thấy ‘gánh nặng’ ném lên người mình, Diệp Cốc Thanh hơi sửng sốt rồi gật đầu: “Đúng, y là bằng hữu của ta.”
Nghe vậy, Triệu Văn Bằng nở nụ cười nhìn mọi người nói: “A, nếu như tất cả đều là bằng hữu, vậy cùng đi thôi. Nhiều người càng thêm náo nhiệt nha.”
Diệp Cốc Thanh muốn tìm lý do từ chối dùm Hồng Hề Việt, nhưng mà nhìn biểu lộ của Hồng Hề Việt, sợ là nhất định không muốn. Cho nên Diệp Cốc Thanh cũng đành theo y.
Sau khi Triệu Văn Bằng dẫn mấy người Diệp Cốc Thanh đi đến mấy nơi có tên tuổi ở Tuế Giang thành, hàng quán cũng bắt đầu bày bán, mấy người bán hàng rong dọc hai bên đường lần lượt bày đồ của mình ra để cho người lựa chọn. Diệp Cốc Thanh nhìn thấy mấy món đồ thích hợp dùng cho người già, mua liền ba phần, hai phần mang về cho Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân, một phần đưa cho Lưu quản gia.
Trong trí nhớ của Lưu quản gia, Diệp Cốc Thanh tính tình lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không để trong lòng, hôm nay thấy hắn vậy mà mua đồ cho mình, không khỏi cảm thấy cảm động. Đỏ hồng mắt, miệng không ngừng lặp lại mấy câu ‘thiếu gia trưởng thành’ rồi, Diệp Cốc Thanh nghe xong không khỏi một trân lúng túng, mấy người bên cạnh thì cố gắng nín cười.
Lão quản gia biết chỗ kế tiếp mấy người định đến, mình đi theo cũng không tốt, thế là kêu xe ngựa một mình đi về khách điếm. Ba người theo Triệu Khải Vân đi dạo quanh chợ một lúc, liền theo y đến một tửu lâu được xem là cực kỳ tao nhã. Chỉ là sau khi ba người đi theo Trần Văn Bằng, lúc này mới phát hiện bên trong cũng không có tao nhã như lời nói. Bởi vì, nơi này là một kỹ viện…
Nhìn Triệu Văn Bằng tiêu sái đi lên lầu, đến một gian phòng gọi là ‘Hoán Hoa Các’, cùng với mức độ quen thuộc với cô nương cùng thiếu gia trong lâu, Diệp Cốc Thanh biết rõ người này tuyệt đối là khách quen chỗ này.
Từ chối ý tốt của Triệu Văn Bằng muốn gọi mấy cô nương cho bọn họ. Lại để cho quy công bưng rượu và đồ ăn lên, Diệp Cốc Thanh rót đầy chén cho mọi người, sau đó nâng chén đứng dậy.
(Quy công (龟公): là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an, phía Nam gọi là Quy công, phía Bắc gọi là Đại trà hồ.)
“Hôm nay, Diệp Cốc Thanh ta có thế quen biết với mấy vị bằng hữu này, chính là phúc đức ba đời, chén rượu này, ta mời mọi người!” Nói xong, Diệp Cốc Thanh ngửa đầu nâng chén, một hơi cạn sạch.
Nhìn Diệp Cốc Thanh rõ ràng dứt khoát như vậy, Triệu Văn Bằng vỗ bàn kêu một tiếng được. “Nhìn ra Tử Khâm ngươi cũng là người dứt khoát, ca ca đây nhận, ngày sau nếu như ngươi ở Tuế Giang thành gặp chuyện bất bình, chỉ cần nói một tiếng với Triệu Văn Bằng ta, ca ca lập tức giải quyết cho ngươi.”
“Đều là huynh đệ một nhà, gặp nhau chính là duyên phận, nói cái gì mà phúc ba đời, những cái đó đều là hư không, anh em cùng một chỗ vui vẻ mới là quan trọng nhất. Đến, uống!” Liêu Khải Vân đứng dậy ngửa đầu, cũng uống cạn chén rượu Diệp Cốc Thanh rót cho y.
Biết rõ lời Triệu Văn Bằng nói cũng chỉ là hình thức mà thôi, cho nên Diệp Cốc Thanh nghe vào trong tai, cũng không thấy có bao nhiêu cảm động. Ngược lại, lời nói của Liêu Khải Vân thật sự khiến cho trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Hồng Hề Việt ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn mấy người, chỉ mím môi cười cười. Một tay chống cằm, một tay cầm đũa trúc gắp lạc. Đôi mắt trong veo khẽ chớp, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, khiến cho người ta không dời được mắt.
“Sao Hồng công tử không uống?” Triệu Văn Bằng giơ chén rượu về phía Hồng Hề Việt.
Nghe Trần Văn Bằng nói, Hồng Hề Việt giống như có chút kinh ngạc, hơi mở to mắt nhìn Triệu Văn Bằng, sửng sốt một chút mới cười nói: “Thật không phải, ta không biết uống rượu.”
“Aizz, thật đáng tiếc. Ỷ Phong viên nổi danh nhất chính là loại rượu mát lạnh như tuyết, mùi vị ngọt ngào này, Hồng công tử không uống rượu thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc.”
Hồng Hề Việt thấy bộ dạng của Triệu Văn Bằng, trong lòng cười lạnh, không thèm đếm xỉa tới, tiếp tục gắp lạc trong đĩa.
Rượu quá ba tuần, Diệp Cốc Thanh nói qua ý tưởng thiết lập bến tàu ở Tuế Giang thành với Triệu Văn Bằng.
Triệu Văn Bằng từ nhỏ đã theo người trong nhà đi buôn bán, nghe hiểu so với người bình thường còn muốn nhạy cảm hơn. Lúc Diệp Cốc Thanh đem ý nghĩ của mình nói cho Triệu Văn Bằng, trong đầu y đã hình thành đại khái hình thức. Hơn nữa, hiện tại Triệu gia của y đang đổi nghề cũ mà bắt đầu với buôn bán lương thực, nghĩ đến ba năm sau, khi nắm được danh hiệu vua bán hàng, ngược lại muốn hợp tác với hoàng thất.
Từ khi đổi nghề cho đến bây giờ đã được hai năm, Triệu gia đều chuyển hàng bằng đường bộ, chuyển lương thực dọc theo sông Kính Thành đến mấy thành trấn khác, không phải Triệu Văn Bằng chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà khách hàng của bọn họ tương đối phân tán, vận dụng đội thuyền đưa hàng dọc sông Kính Thành thật sự quá tốn kém. Hơn nữa không phải đội thuyền nào cũng có thể vào sông Kính Thành, mặc dù ở đây y có quan hệ với nha môn, nhưng thường xuyên nhờ bọn họ giúp mình, đôi khi cầm nhiều bạc hơn nữa bọn họ cũng không tình nguyện giúp.
Lúc này Diệp Cốc Thanh mở miệng nói muốn chạy thuyền dọc sông Kính Thành, liền nghĩ người đứng sau hẫu thuẫn cho Diệp gia chắc hẳn rất mạnh. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ dựa vào vị đại thần nào trong triều?
(Hậu thuẫn: lực lượng ủng hộ, giúp đỡ, làm chỗ dựa ở phía sau.)
Triệu Văn Bầng cầm chén rượu đảo mắt một cái, bề ngoài giống như lơ đãng mà hỏi: “Cái này là chuyện tốt, nhưng mà muốn cho thuyền chạy dọc sông Kính Thành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, không có người làm chỗ dựa, sẽ gặp nhiều phiền toái.”
Nghe Triệu Văn Bằng nói, Diệp Cốc Thanh làm sao không hiểu được ý tứ của y, nâng chén rượu nhấp một ngụm nói: “Cái này Triệu đại ca không cần quan tâm, ta và ngươi là huynh đệ, ta cũng không muốn giấu giếm ngươi. Người đứng sau ta ở trong triều chính là dưới một người trên vạn người…”
Diệp Cốc Thanh dừng tại đó cũng không nói nữa, nhưng mà hiện tại trong triều, người giống như lời nói phía trên cũng chỉ có hai. Tuy rằng không đoán được là ai, nhưng nếu có thể dựa vào một trong số đó, đã là cực kỳ khủng khiếp rồi. Một Diệp Cốc Thanh nho nhỏ xuất thân Tuyên thành đã có thể quen biết với một nhân vật như vậy, điều này làm cho Triệu Văn Bằng có chút khó hiểu.
“Nếu như Tử Khâm đã nắm chắc như vậy, ca ca liền nghe theo ngươi! Triệu gia ta cũng có bến tàu a, nhưng mà tương đối nhỏ, chờ ta về liền tìm người tu sửa lại một phen, đến lúc đó cũng rộng rãi hơn. Trong thành có không ít cửa hàng vận chuyển hàng hóa ra ngoài, đến lúc đó ca ca giúp ngươi liên hệ một chút, nếu như ngươi đã quyết định sẽ không để cho ngươi phải chạy xe không trở về.”
“Nếu đã vậy, ta trước phải cảm ơn Triệu đại ca rồi.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh lại mời Triệu Văn Bằng một chén.
Sau đó, Diệp Cốc Thanh Triệu Văn Bằng và Liêu Khải Vân ba người thảo luận kế hoạch một lần. Đợi đến sự việc bàn luận xong xuôi, ba người đã có chút say.
Hồng Hề Việt thấy mình nói gì cũng không được, nhàm chán mà đi xuống phía dưới nghe đàn hát rồi. Chờ y quay lại trong Hoán Hoa Các, ba người đã say đến gục hết trên bàn.
Đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đưa tay đụng đụng người hắn. Diệp Cốc Thanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt say đến đờ đẫn nhìn Hồng Hề Việt cười cười, muốn đứng dậy lại không nghĩ dưới chân giống như đạp lên mây không còn chút lực nào, đầu vùi vào cổ Hồng Hề Việt.
Cả người Diệp Cốc Thanh toàn mùi rượu khiến Hồng Hề Việt nhịn không được nhíu mày, nghiêng đầu nhìn gò má bị rượu hun đến ửng hồng của Diệp Cốc Thanh, trong lòng không khỏi một trận rung động.
“Này này? Diệp Cốc Thanh, tỉnh lại, chúng ta phải đi về.” Hồng Hề Việt cau mày vỗ vỗ má Diệp Cốc Thanh.
Mà người nằm trên người y, sau khi nghe thấy y nói, chậm rãi mở mắt lộ ra mấy phần đau thương.
“Hồng Hề Việt, tại sao không thể quên Đường Khanh Ly mà cùng một chỗ với ta? Chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?” Diệp Cốc Thanh vuốt ve gò má Hồng Hề Việt, thấp giọng nỉ non.
“Diệp Cốc Thanh, ngươi say rồi, chúng ta về thôi.”
Hồng Hề Việt đỡ Diệp Cốc Thanh ra khỏi Hoán Hoa Các, thấy quy công trên lầu liền phân phó bọn họ, an bài người hầu hạ cho hai người trong phòng, sau đó liền đỡ người ra ngoài. Cũng may Diệp Cốc Thanh không có tật xấu, tuy rằng uống say nhưng dọc đường đi không ồn không quấy, ngoan ngoãn tùy ý Hồng Hề Việt đỡ hắn đi.
Lúc quay về khách điếm, đã gần canh ba, Lưu quản gia lo lắng Diệp Cốc Thanh nên vẫn chưa ngủ, thấy Hồng Hề Việt đỡ người về, vội giúp dìu hắn lên trên lầu. Sau khi thấy không còn chuyện gì nữa, lúc này mới yên tâm đi về phòng ngủ.
Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh vẫn luôn cau mày, biết là hắn bị hun đến khó chịu. Vì Vậy rót chén nước đút cho hắn uống, lại bưng chậu nước lạnh đến chỗ hắn, giúp hắn lau mặt và cổ.
Ngón tay vuốt ve lồng ngực không được dày rộng lắm của Diệp Cốc Thanh, lòng dạ Hồng Hề Việt rối bời. Muốn rút tay lại, nhưng lại không nỡ rời xa cảm giác ấm áp kia. Đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên lồng ngực Diệp Cốc Thanh, khiến hắn khẽ than một tiếng.
Dường như bị tiếng rên rỉ của Diệp Cốc Thanh dọa sợ, Hồng Hề Việt vội rút ngón tay giống như bị điện giật ra khỏi lồng ngực Diệp Cốc Thanh. Không ngờ lại bị đối phương mạnh mẽ bắt được cổ tay kéo xuống giường.
Hồng Hề Việt vốn không phòng bị, cộng với việc y không muốn làm thương Diệp Cốc Thanh, hoặc là căn bản y không nghĩ sẽ giãy giụa. Vì vậy nương theo lực của Diệp Cốc Thanh ngã xuống người hắn. Thân thể dán vào nhau, loại cảm giác không hề có khoảng cách này khiến cho Hồng Hề Việt có chút thất thần. Chờ y phục hồi lại tinh thần, môi của Diệp Cốc Thanh đã dán qua.
Diệp Cốc Thanh nhìn giãy giụa trong mắt Hồng Hề Việt, không khỏi cười thầm. Vì vậy ánh mắt càng thêm mơ màng làm nụ hôn này càng thêm sâu, đồng thời bàn tay cũng không thành thật từng chút tiến vào trong quần áo của Hồng Hề Việt….
Đợi đến lúc Hồng Hề Việt cảm giác năm ngón tay của Diệp Cốc Thanh đã công chiếm ngực mình, thì muốn tránh đi cũng không kịp nữa rồi. Bất đắc dĩ đành phải dùng sức đẩy người ra, cảm thấy như đang nằm mơ, không biết rốt cuộc bọn họ bị làm sao thế này.
Diệp Cốc Thanh bị đẩy ra vẫn giả say như trước, tiếp tục lay động tình cảm dành cho hắn mà Hồng Hề Việt đã cất sâu tận trong đáy lòng. Tranh thủ lúc xoay người, Diệp Cốc Thanh lén ngáp một cái, để nước mắt đong đầy hốc mắt. Sau đó nhìn sang Hồng Hề Việt.
“Có đôi khi ta thường xuyên nghĩ, hay là ngươi giết ta đi. Giết ta nói không chừng Đường Khanh Ly có thể trở về, mà ta cũng có thể trở lại nơi ta từng sống. Nhưng mà ta không bỏ được, ta chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại ngươi. Mấy ngày qua ta đã cố gắng quên ngươi, lạnh nhạt với ngươi, chỉ hy vọng ngươi chịu không được mà rời đi, như vậy ta còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng sao ngươi lại không đi, tại sao lại không đi!! Có phải là ép ta đem mạng mình giao cho ngươi thì ngươi mới cam tâm?!”
Nói xong, Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên kích động, nhanh chóng ngồi dậy, rút một con dao dưới gối đầu kề bên động mạch bên cổ mình, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi đã muốn Đường Khanh Ly trở về, thì hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Diệp Cốc Thanh tính toán thời gian Hồng Hề Việt ra tay, chờ hắn kề dao Hồng Hề Việt đã giơ tay đánh văng dao của hắn đi. Ngay cả người cũng lao tới.
“Ta không muốn ngươi chết, ta chỉ không muốn tin tưởng A Ly thật sự đã chết. Ngươi đừng như vậy, ta cũng một chỗ với ngươi, chúng ta cùng một chỗ.”
“Thật sự?” Diệp Cốc Thanh làm một bộ không thể tin.
Hồng Hề Việt giương đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn gật đầu: “Mấy ngày qua ta cũng sợ ngươi không còn thích ta nữa, Tử Khâm, ta hứa với ngươi sẽ cố gắng quên chuyện A Ly, ta cũng một chỗ với ngươi.”
Ôm cả người Hồng Hề Việt vào lòng, Diệp Cốc Thanh lén vẽ ra một nụ cười, liếc nhìn qua gò má của y, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm khái mình thật là có thiên phú diễn kịch. Mặc dù có hơi vô lại, nhưng mà tốt xấu gì cũng có tác dụng không phải sao?