Buổi tối, mấy người Diệp Cốc Thanh được Liêu gia ban bài ở chỗ Tiểu Trương gia vừa mới xây trong thôn, đệm chăn đều do Liêu mẫu mới làm. Mọi người vừa nhiệt tình lại khách khí khiến Diệp Cốc Thanh vô cùng ngại ngùng.
Ban đêm, không biết có phải không quen với hoàn cảnh mới hay không, Diệp Cốc Thanh lắc qua lăn lại hồi lâu vẫn không ngủ được. Hồng Hề Việt bên cạnh đã ngủ say rồi, sợ mình ảnh hưởng đến Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lặng lẽ rời giường khoác áo ra khỏi phòng.
Hôm nay không trăng không sao, khắp nơi là một mảnh đen kịt. Bởi vì nếp sống trong thôn rất tốt, cũng không xảy ra chuyện trộm cắp, nhà ở không xây tường cao. Cho nên Diệp Cốc Thanh đứng trong sân vừa đưa mắt liền nhìn thấy một bóng người lặng lặng đứng trong màn đêm.
Diệp Cốc Thanh không hề phòng bị liền bị dọa cho nhảy dựng, chờ người nọ quay mặt về phía Diệp Cốc Thanh tiến lên hai bước, lúc này Diệp Cốc Thanh mới phát hiện người tới chính là sư phụ của Liêu Khải Vân, là ông lão ban ngày Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt gặp dưới bãi biển.
Dù nhìn rõ mặt đối phương, Diệp Cốc Thanh vẫn không buông lỏng đề phòng, bởi vì ban ngày người này cho hắn một loại cảm giác quái dị. Cho nên khi nhìn thấy ông ta cơ thể bất giác làm ra phản ứng. Với tính tình vốn có, cho dù Diệp Cốc Thanh đề phòng ông lão kia, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, thậm chí còn nở nụ cười.
“Lão tiên sinh, đã khuya thế này sao còn chưa đi ngủ?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, ông lão ngồi xuống tảng đá trước mặt Diệp Cốc Thanh, đưa tay vuốt vuốt chòm râu nói: “Già rồi, ngủ cũng ít. Nằm không thoải mái, dứt khoát ra ngoài đi dạo.”
Thấy ông nói vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không hỏi gì nữa, âm thầm cân nhắc tìm ra một lý do thích hợp để quay lại phòng.
Ông lão ngồi trên tảng đá dường như nhìn ra được suy nghĩ của Diệp Cốc Thanh, khẽ cười, chỉ vào hòn đá trơn nhẵn đối diện: “Người bạn trẻ ngồi xuống nói chuyện với lão đây một lát đi?” Ngay lúc Diệp Cốc Thanh muốn mở miệng, ông đã nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ngươi còn ngốc trong cái cơ thể này bao lâu sao?”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía ông, sau đó trầm giọng nói: “Ta không biết ông đang nói cái gì!”
“Không biết ta nói cái gì không quan trọng, ta đây sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết.” Ông lão nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Diệp Cốc Thanh, mở miệng nói: “Lão đây thuở nhỏ lên núi học nghệ, mặc dù bản lĩnh không lĩnh ngộ được hết, nhưng vẫn may mắn học được chút ít. Hôm nay ta đến để xem số mệnh của ngươi, nếu có chỗ nào nói sai mong ngươi bỏ qua.”
“Ngươi vốn đến từ một nơi xa xôi, bởi vì số mệnh mà linh hồn đến cơ trú trên người một vị công tử tắt thở chưa lâu. Đáng ra ngươi ở chỗ này một tháng liền bạo bệnh mà chết. Nhưng mà nhờ cha mẹ cỗ thân thể này xưa nay tích đức làm nhiều việc thiện nên ngươi còn giữ được một mạng. Chỉ là cái này không giúp ngươi chống đỡ được bao nhiêu thời gian.”
Diệp Cốc Thanh nghe xong thì kinh hãi, đợi đến câu cuối cùng thì ngón tay đã nhịn không được siết chặt vạt áo. Hắn vẫn luôn nói với mình, ông ta đang nói bậy, hẳn là do vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Hồng Hề Việt ở trên biển chiều nay. Tuy rằng nói vậy, nhưng Diệp Cốc Thanh vẫn không cách nào hoàn toàn thuyết phục được bản thân.
Trầm mặc thật lâu, Diệp Cốc Thanh mới lấy lại được giọng nói của mình, nhìn ông lão hỏi: “Nếu đó là sự thật, thì ông giải thích như thế nào? Tiếp tục làm việc thiện kết thiện duyên?”
(Duyên nghĩa là quan hệ. Kiến lập quan hệ nghĩa là kết duyên. Hai người vốn có quan hệ giao tiếp với nhau gọi là có duyên. Quan hệ lợi mình, lợi người thì gọi là thiện duyên.)
“Không, không, không, loại tình huống này của ngươi cho dù có làm nhiều việc tốt, kết thiện duyên nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể cứu được nhất thời mà thôi. Loại chuyện này lão đây cũng không thể lý giải được, thế giới này vốn là bụi về với bụi đất về với đất, ở nơi nào rồi cũng quay phải về nơi đó.”
Nghe ông ta nói xong, Diệp Cốc Thanh đứng lên, hai mắt sáng rực trừng ông lão trước mặt hồi lâu vẫn không nói câu nào.
Thấy thế, ông khẽ thở dài một tiếng, kéo vạt áo đứng dậy vỗ vỗ bả vai không quá dày rộng của Diệp Cốc Thanh, nói: “Giữa trời và đất đều có phép tắc của nó, ngươi đáng ra không nên xuất hiện ở chỗ này, ngươi rời khỏi đây để thiết lập lại trật tự cũng không phải là điều xấu.”
Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy tuyến phòng ngự của mình tan vỡ từng chút, nhìn ông lão kia lắc đầu, tuy rằng chậm rãi nhưng đầy kiên quyết: “Không được, cái đó tuyệt đối không thể được! Ta và Hồng Hề Việt mới được ở bên nhau, sự nghiệp của ta vừa mới khởi sắc, bọn ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, ta không thể cứ rời đi như vậy. Y cũng sẽ không để ta rời đi.”
“Y chỉ là một người phàm tục, cũng không can thiệp được vào chuyện gì của ngươi. Hơn nữa thời gian vẫn là liều thuốc tốt nhất, tình cảm sâu nặng đến đây lâu dần cũng sẽ từ từ bị lãng quên. Quy luật trời đất không thể loạn, ngươi trở lại nơi ban đầu mới là chính đạo, không thể chỉ vì lợi ích trước mắt mà u mê không giác ngộ.”
Nghe ông ta nói xong, Diệp Cốc Thanh không khỏi cười lạnh một hồi: “Ha ha… quy luật trời đất không thể loạn? Như vậy thời điểm ông trời vô trách nhiệm đưa ta đến chỗ này cũng không hề nhắc đến cái gì mà quy luật trời đất nha, chính đạo hay không chính đạo? Cái gì là chính, cái gì là tà?! Trời đất giúp ta, ta liền kính trọng, trời đất đối với ta bất công, cho dù có phải hồn phi phách tán ta cũng muốn đánh cược một lần!”
Ông lão bị Diệp Cốc Thanh nói đến tức giận cả người run lên, chỉ vào mũi Diệp Cốc Thanh một lúc lâu cũng không thốt ra được một chữ, cuối cùng tức giận mà hừ lạnh một tiếng phất tay áo, đi vào bên trong phòng, chui xuống gầm giường lục lọi một hồi, sau khi tìm thấy một bọc vải xám xịt bám đầy bụi, che miệng cười đến vui vẻ….
Diệp Cốc Thanh chắp tay nhìn ông ta rời đi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, nới lỏng ngón tay, Diệp Cốc Thanh đưa bàn tay lên trước mặt nhìn nhìn, một mùi máu tanh gay mũi lập tức xông vào mũi.
Nhíu mày lấy khăn tay ra lau sạch vết máu, sau đó Diệp Cốc Thanh ném khăn tay dính máu rồi trở về phòng. Lúc này, Hồng Hề Việt vẫn còn ngủ say. Diệp Cốc Thanh nhẹ nhàng cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh y. Lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả hình dáng Hồng Hề Việt, rốt cuộc Diệp Cốc Thanh nhịn không được ôm người vào lòng.
Hồng Hề Việt đang ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy động tác của đối phương, mở to mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, vùi mặt vào hõm vai hắn tìm một chỗ thoải mái, lại nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Biết rõ lúc này trời cũng chưa sáng, Diệp Cốc Thanh mơ mơ màng màng ngủ mất. Nhưng mà, sau khi ngủ hắn lại có một giấc mộng. Cảnh tượng trong mộng dường như hắn đã ở chỗ này rất nhiều năm. Bởi vì bản thân là linh hồn đến từ thế giới khác gây nhiễu loạn đến quy luật của thế giới này, bị trời giáng thiên khiển. Trong vài năm, những người thân cận bên Diệp Cốc Thanh lần lượt chết đi, không ai chết già. Cuối cùng, bên người Diệp Cốc Thanh chỉ còn lại một mình Hồng Hề Việt. Cho dù bản thân kiên trì, Hồng Hề Việt cũng không thể nào thoát khỏi kiếp nạn, bị đám người trong võ lâm bao vây tại một vách núi, Hồng Hề Việt không cam lòng bị bắt, thả người từ trên nhảy xuống, dẫn đến thịt nát xương tan.
(天譴 nghĩa Thiên Khiển hay Sự trừng phạt thần thánh, thanh kiếm của sự quả báo)
Trong mộng, Diệp Cốc Thanh nhìn rất rõ ánh mắt cùng biểu lộ dứt khoát của Hồng Hề Việt khi nhảy xuống vách núi, cảm thấy mình như hỏng mất, gào to muốn ngăn cản Hồng Hề Việt. Đáng tiếc chỉ là một mảnh ý thức sót lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồng Hề Việt nhảy xuống. Trong chớp mắt, Diệp Cốc Thanh triệt để hối hận. Có lẽ lời ông lão kia là đúng, đáng ra hắn không nên ở lại thế giới này….
Cảm thấy có người vuốt ve mặt mình, Diệp Cốc Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đập vào mắt chính là Hồng Hề Việt trong mộng đang nhảy xuống vách núi. Nhìn Hồng Hề Việt trước mắt hoàn hảo không tổn hại gì, Diệp Cốc Thanh kích động ngồi dậy ôm người vào lòng.
Hồng Hề Việt bị động tác bất ngờ của Diệp Cốc Thanh làm cho hoảng sợ, muốn giãy giụa thoát khỏi cái ôm để hỏi hắn xảy ra chuyện gì vậy, lại không nghĩ hắn càng ôm chặt hơn. Bất đắc dĩ, Hồng Hề Việt đành phải từ bỏ.
“Tử Khâm, có chuyện gì vậy? Gặp ác mộng phải không?”
Nghe giọng nói đầy quan tâm của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh ôm y gật đầu một cái.
Thấy thế, Hồng Hề Việt không khỏi có chút buồn cười, quen biết Diệp Cốc Thanh nhiều năm, y cũng không biết Diệp Cốc Thanh nhát gan như vậy, cũng bị ác mộng dọa sợ. Bỗng chốc, Hồng Hề Việt càng đặc biệt hiếu kỳ, rốt cuộc loại ác mộng nào lại có thể khiến cho hắn sợ hãi đến vậy.
“Những cái đó đều không có thật, ngươi không nghe người ta nói cảnh trong mơ đều trái ngược với hiện thực sao? Không có chuyện gì đâu?” Hiếm khi nhìn được một Diệp Cốc Thanh yếu đuối như vậy, Hồng Hề Việt dĩ nhiên chơi trò đại ca ca tri kỷ đến nghiện. Đưa tay xoa xoa cơ thể không ngừng run rẩy của Diệp Cốc Thanh, khóe miệng Hồng Hề Việt đã cong đến mang tai.
Cảm thấy Diệp Cốc Thanh trong ngực dần dần bình tĩnh lại, Hồng Hề Việt đẩy người ra, nhìn hai mắt đỏ bừng của đối phương, tò mò hỏi: “Tử Khâm, rốt cuộc ngươi đã mơ thấy gì, sao lại dọa ngươi sợ đến như vậy?”
“Không có gì đâu, chắc là do áp lực quá lớn, mới mơ thấy mình trượt chân rơi khỏi vách đá. Được rồi, không còn sớm nữa, dậy thôi.”
Không đợi Hồng Hề Việt xác nhận Diệp Cốc Thanh nói thật hay nói dối, Diệp Cốc Thanh đã xốc chăn lên lật đật xuống giường. Nhìn bóng lưng vội vàng của đối phương, Hồng Hề Việt cảm thấy hình như hắn đang giấu giếm cái gì đó. Nếu thật sự là do áp lực quá lớn, thời điểm y và Diệp Cốc Thanh bất ngờ bị lũ vây khốn trên núi tính mạng khó giữ, so với bây giờ còn muốn áp lực hơn, nhưng không hề thấy Diệp Cốc Thanh hoảng hốt đến trình độ này, thậm chí ở trong mộng còn rơi nước mắt…
Nghĩ đến đây, Hồng Hề Việt càng chắc chắn Diệp Cốc Thanh có chuyện gạt mình!
Biết rõ lúc này không thích hợp để hỏi Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt ngồi trên giường trầm mặc một lúc liền đứng lên.
Lúc này, Lưu quản gia phòng bên cũng đã thức dậy rửa mặt súc miệng xong rồi, đi ra ngoài không gặp Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt sửa sang lại mình một chút, hỏi Lưu quản gia hướng đi của Diệp Cốc Thanh. Khi biết đối phương một mình ra ngoài thôn tản bộ, Hồng Hề Việt quẳng khăn vải trong tay xuống, trước ánh mắt nghi hoặc của Lưu quản gia mà đuổi theo.
Lúc Hồng Hề Việt đi quanh thôn một vòng, rốt cuộc cũng tìm ra Diệp Cốc Thanh đang đứng ngẩn người trên bờ biển ngày hôm qua, mà cách đó không xa cũng là ông lão cử chỉ quái dị kia.
Thấy Diệp Cốc Thanh do dự một chút rồi đi về phía ông lão kia, Hồng Hề Việt cũng nhịn không được đi ra khỏi phía sau tảng đá.