Trương Tấn Phong rõ ràng cảm nhận được, Võ Hạ Uyên rất hận anh.
Anh thấp giọng nói: “Anh nhất định sẽ đưa con chúng ta bình an vô sự trở về, tin tưởng anh nhé”
Võ Hạ Uyên lạnh lùng liếc anh một cái, không nói một lời.
Bùi Thịnh kéo Võ Hạ Uyên về phía sau, nói với Trương Tấn Phong: “Anh đi đi, Hạ Uyên không muốn nhìn thấy anh”
Trương Tấn Phong nhìn được ánh mắt cảnh giác của Bùi Thịnh, nghĩ thầm người cứu con mình chính là người này chăng.
Võ Đức Duy bắt đầu lên kế hoạch kỹ càng và tỉ mỉ để cứu viện, ngay khi anh nhận được tin không tốt của Trương Tấn Phong, anh biết đối phương sẽ không ngồi yên mặt kệ, vì vậy hai người đàn ông tạm thời giữ quan hệ ăn ý, hết thảy đều vì đứa con.
Khu suối nước nóng vùng ngoại thành, c trong một căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc trẻ con khàn khàn, Đỗ Minh Châu nhìn vào mắt của đứa trẻ, thuận tay kéo thảm lông lên, người đàn ông bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Minh Châu, dừng tay lại đi!”
Đỗ Minh Châu cười lạnh: “Sợ chết thì anh rời khỏi đây đi, tôi chỉ nhờ anh cứu tôi ra khỏi đó, không cần anh lo lắng cho tôi”
“Em biết rõ..” Người đàn ông thấp giọng: “Anh sẽ không bỏ mặc em”
Từ khi anh ta quyết định ra tay cứu Minh Châu thì đã tự bỏ đi đường lui cuối cùng của mình, anh ta biết cô gái này có tâm tư điên cuồng, nhưng anh ta vẫn tự nguyện lo.
lắng cho cô ta.
Mắt Đỗ Minh Châu chợt sáng chợt tối, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn người đàn ông đó, người mà cô ta vẫn luôn khinh thường.
Người không thể nào để trong lòng cô ta, lại ở khoảnh khắc cô ta gặp khó khăn nhất ra tay giúp đỡ, Đỗ Minh Châu trước giờ vẫn luôn cảm thấy những người đàn ông khác chẳng qua chỉ là ham muốn thân thể của cô ta, người này cũng không ngoại lệ, nhưng khi hai người cùng co mình trong một căn phòng chật hẹp.
Đỗ Minh Châu bỗng nhiên cảm nhận được một trái tim chân thành, nhưng chút hạnh phúc nhỏ lẻ này quả thật không đủ để san phẳng nỗi uất hận của cô tai Nghĩ tới Trương Tấn Phong, nghĩ tới Võ Hạ Uyên, bình tĩnh trong mắt Đỗ Minh Châu rất nhanh đã bị lửa giận thay thế, cô ta đứng dậy đi tới bên cạnh người đàn ông, vươn một †ay cọ cọ vào gương mặt trẻ con: “Thật đáng yêu.”
Người đàn ông theo bản năng lùi về phía sau: “Minh Châu, đứa trẻ không có tội gì hết.”
Đỗ Minh Châu tỏ vẻ ngây thơ: “Cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa động vào thắng bé.”
“Có thật vậy không?” Vẻ mặt người đàn ông nghỉ hoặc.
Đỗ Minh Châu hỏi một đăng trả lời một nẻo: “Tôi đói bụng rồi, trước tiên đi xuống ăn chút gì đó đã, anh coi trọng đứa trẻ này”
Cô ta vừa nói vừa nhìn người đàn ông thật sâu: “Nguyễn Quang Minh, đừng phản bội tôi”
“Sẽ không đâu” Nguyễn Quang Minh kiên định nói.
Chờ Đỗ Minh Châu rời khỏi đó, Nguyễn Quang Minh nhẹ nhàng ru đứa trẻ sắp ngủ, thấp giọng nói: “Xin lỗi nhiều.”
Anh ta không phải là một người tốt, nhưng cũng sẽ không để mặc cho một đứa trẻ còn bé tí phải chịu khổ, vừa rồi khi ôm đứa trẻ, cảm xúc của Đỗ Minh Châu vô cùng kích động, là anh ta gắt gao bảo vệ.
Trong lòng Nguyễn Quang Minh vẫn còn ảo tưởng, hy vọng sau khi Tổng giám đốc.
Trương thấy con mình bình an, sẽ tha cho Đỗ Minh Châu một con đường sống.
Lúc đó Nguyễn Quang Minh cho rằng Đỗ Minh Châu không gây tổn thương cho đứa trẻ, bởi vì trong lòng vẫn còn chút lương tâm, anh ta cũng không biết, Đỗ Minh Châu đã nghĩ ra vô số biện pháp ác độc, muốn Võ Hạ Uyên tận mắt nhìn thấy đứa con đẹp đẽ còn sống sờ sờ của cô chết ngay trước mặt cô.
Với Đỗ Minh Châu mà nói, hy vọng đầy cõi lòng đột ngột biến thành thất vọng, mới là lễ vật tốt nhất mà cô ta dành cho Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong.
Hoàng hôn xuống, suối nước nóng có vẻ trầm tĩnh lại thần bí, hai nhóm người lặng lẽ không tiếng động tiến đến gần.
“Tổng giám đốc Võ, trong ngoài suối nước nóng đều là người của Nguyễn Quang Minh, đã xác định Đỗ Minh Châu và đứa trẻ ở bên trong.” Có người nhỏ giọng báo cáo lại.
Võ Đức Duy gật đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Trương Tấn Phong, anh ta có chút khó hiểu, không rõ ánh mắt của Trương Tấn Phong là có ý gì.
Trương Tấn Phong dời mắt đi, quay đầu nhìn về phía Trần Anh Thư: “Như nào rồi?”
Trần Anh Thư đặt máy tính trên đùi, gõ bàn phím “lạch tạch”: Võ Hạ Uyên, cậu gọi điện thoại cho Đỗ Minh Châu, bảo cô ta là cậu tới rồi.”
Võ Hạ Uyên không chút do dự: “Không thành vấn đề”
Điện thoại gọi được, Võ Hạ Uyên khẩn trương đáp vài tiếng, cô nghe được tiếng hít thở nhỏ!
Sau khi tắt máy, Trần Anh Thư chắc chắn mở miệng: “Nếu cô ta không đổi chỗ của đứa trẻ, vậy đứa trẻ đang ở căn phòng thứ hai trên tầng hai của hướng đông trước mặt”
Võ Đức Duy kinh ngạc: “Cô chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn” Trần Anh Thư lấy máy tính ra, thuận tay vuốt tóc lên, đồng thời nhận lấy khẩu súng từ tay của vệ sĩ, lưu loát đeo vào bên hông, khí chất cả người biến thành người khác trong nháy mắt.
Võ Đức Duy có chút kinh ngạc, anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Trần Anh Thư, cô gái này giống như cô chiêu của một gia đình lớn bình thường, nũng nịu, trừ xinh đẹp thì không có chỗ nào đặc biệt, nhưng hiện tại cô lại giống như một thanh kiếm sắc bén, Võ Đức Duy hiểu rõ, trước đó đều là do cô ngụy trang.
Hành động trước, Trương Tấn Phong nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên, thấp giọng dặn dò: “Vạn sự cẩn thận, đừng chọc giận Đỗ Minh Châu”
Võ Hạ Uyên ngay cả đầu cũng không quay lại, tránh thoát khỏi tay anh rồi rời đi.
Cho dù là rất nhiều năm sau, Võ Hạ Uyên vô cùng hối hận, tại sao lúc đó lại không nói một câu nào với Trương Tấn Phong? Dù chỉ là một câu thôi cũng được.
Một mình Võ Hạ Uyên đẩy cửa lớn của suối nước nóng ra, trong quán trên dưới hai Tầng, tất cả đều được xây bằng gỗ, ở giữa có một hành lang dài, sau đó mới là khu suối nước nóng được che khuất.
Mà Đỗ Minh Châu đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống Võ Hạ Uyên, một lát sau cười nói: “Tới rồi à”
Cô ta biết, kết quả hôm nay mặc kệ như thế nào, bản thân khẳng định không thể tồn tại đi ra khỏi cửa này, nhưng không quan trọng, cô ta chỉ cần Võ Hạ Uyên sống không bằng chết!
Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Con tôi đâu?”
“Ở đây” Đỗ Minh Châu vừa nói vừa nhận lấy tã lót từ tay của một vệ sĩ đãng sau, cô ta quơ quơ với Võ Hạ Uyên, sau đó dưới tình huống tất cả mọi người trở tay không kịp, ném đứa bé từ trên tầng hai xuống.
“Đừng mài” Võ Hạ Uyên nháy mắt đã đỏ mắt, giống như biến thành kẻ điên mà xông lên.
Đứa trẻ “bịch” một tiếng ngã trên mặt đất, cũng không hề có tiếng khóc nào vang lên, Võ Hạ Uyên đặt gối quỳ xuống, run rẩy vươn tay, cả người thoạt nhìn như muốn ngã ra.
“Võ Hạ Uyên!” Tiếng của Trần Anh Thư truyền đến từ tai nghe: “Cậu phải bình tĩnh một chút, kia không phải là đứa bé!”
Tiếng gọi này như ngọn lửa trại giữa bóng đêm, thắp sáng hy vọng của mọi người, Trần Anh Thư vẫn nói tiếp: “Cậu nhìn kỹ xem, nghe tiếng rơi xuống, chắc là một bó củi hay thứ linh tỉnh nào đó.”
Võ Hạ Uyên cuống quít mở lớp chăn mỏng ra, để lộ một đoạn, quả nhiên là thanh gỗ! Cô cảm giác bản thân đã sống lại trong nháy mắt.
“Giữ nguyên tư thế này đừng nhúc nhích, sau đó khóc lên, càng lớn tiếng càng tốt, Đỗ Minh Châu làm như vậy chính là vì muốn cậu phải khổ sở, cậu phối hợp với cô ta đi!” Trần Anh Thư nói tiếp.
Võ Hạ Uyên nghe lời, cô tưởng tượng nếu đây mà là thật một chút… Trong lòng lập tức xuất hiện sợ hãi và ủy khuất mãnh liệt, cô trầm giọng nức nở ra tiếng, cánh tay đang ôm đầu gỗ vô thức co lại.
Qua tai nghe, tiếng khóc của Võ Hạ Uyên như một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng Trương Tấn Phong, biết rõ đây là giả, anh vẫn đau lòng không thôi, đầu ngón tay đều đang run rẩy, anh hít sâu một hơi, thần sắc nháy mắt kiên định trở lại.
“Ha ha ha ha..” Tiếng cười sung sướng của Đỗ Minh Châu vang vọng khắp bốn phía: “Trời ạ, tôi quá vui vẻ! Võ Hạ Uyên, nhìn thấy cô khổ sở như vậy, tôi thật sự vô cùng thích thú!”
Tuy nói người này là chủ, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Minh Châu của vệ sĩ phía sau đều thay đổi, đây còn tính là thù riêng?
Bên kia, Nguyễn Quang Minh đang nôn nóng chờ đợi, nhưng ngay lúc này, pha lê trong phòng ầm ầm vỡ vụn. Anh ta nhanh chóng ôm đứa trẻ chạy tới cạnh cửa, phát hiện bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.
Nguyễn Quang Minh quá khẩn trương, cũng đang xác định đã xảy ra chuyện gì đó, anh ta thoáng đến gần một chút, sau đó một bóng người nháy mắt nhẹ nhàng tiến vào!
Xong rồi!